Ba Oa nhìn chăm chú Tiểu Phương.

- Chàng giết muội cũng được, không giết cũng được, muội không ép buộc gì cả.

Ba Oa nói tiếp :

- Nhưng có một chuyện muội nhất định phải nhắc cho chàng biết.

- Chuyện gì?

- Chàng không giết muội thì cũng có người sẽ giết chàng.

Ba Oa nói :

- Muội nếu không chết, thì chàng vừa đi ra khỏi Thiền phòng này nhất định sẽ chết dưới kiếm của Ca Luân.

- Ta biết!

Tiểu Phương nói.

Nói xong, chàng liền quay đầu đi thẳng ra bên ngoài.

Yêu và hận, thị và phi, sinh và tử, vốn giống như mũi dao lưỡi kiếm, chẳng qua chỉ là một mà thôi.

Tiểu Phương đi ra khỏi Thiền phòng thì đã thấy vị Ca Luân Lạt Ma đang đợi chàng ở trong sân nhỏ bên ngoài.

Sắc trời tối dần, gió lạnh dần.

Vị Ca Luân Lạt Ma đang đứng ở phía dưới một cây cổ thụ, gió lay động tàng cây cổ thụ, nhưng đại địa bất động.

Vị cao tăng này cũng bất động.

Lão xem ra tuy gầy khô suy yếu như thế, nhưng sự an nhẫn của lão đã định như sa mạc.

Một chút biến đổi duy nhất, là lúc nhìn thấy Tiểu Phương, đôi mắt lão mơ hồ lộ ra một vẻ thương xót bi ai.

Đây có lẽ là vì lão đã sớm biết rõ Tiểu Phương chắc chắn sẽ hạ thủ không nổi.

Trong tay Tiểu Phương vẫn có kiếm, kiếm quang vẫn một màu xanh biếc.

Ca Luân Lạt Ma nhìn kiếm trong tay Tiểu Phương, điềm nhiên nói :

- Danh kiếm như ngựa ngựa hay chọn chủ, kiếm cũng giống vậy ngươi không thể tận dụng nó, thì nó sẽ không phải là của ngươi.

- Thanh kiếm này vốn không phải là của tại hạ, mà là của các hạ.

Tiểu Phương nói.

Ca Luân Lạt Ma chậm rãi đưa tay ra :

- Không phải của ngươi, thì ngươi phải hoàn trả cho ta.

Tiểu Phương không chút do dự, trả ngay thanh kiếm này cho Ca Luân Lạt Ma.

Sự sắc nhọn của thanh kiếm Cổ Tùng nằm ở trong dự đoán của chàng, nếu trong tay chàng nắm một binh khí như vậy, chưa chắc chàng không phải là địch thủ của Ca Luân Lạt Ma.

Nhưng chàng lại mơ hồ hoàn toàn không nghĩ tới điều này, hoàn toàn không nghĩ đến Ca Luân Lạt Ma muốn chàng giao trả thanh kiếm này chính là vì muốn dùng để giết chàng.

Chàng cũng không...

Vầng thái dương.

Đã ẩn kín phía sau các công sự và pháo đài kéo dài liên miên, chỉ còn lại kiếm quang xanh biếc lấp lánh trong ánh chiều ta.

Ca Luân Lạt Ma đột nhiên thở dài nói :

- Ngươi vốn là một thanh niên ưu tú, cũng giống như Phổ Tùng vậy, chỉ đáng tiếc bây giờ ngươi cũng đã chết. Ta cho dù không giết ngươi, nhưng ngươi cũng không khác gì người chết.

Lão ngẩng đầu lên, nhìn chằm Tiểu Phương :

- Bây giờ ngươi còn có lời gì muốn nói nữa hay không?

Tiểu Phương lập tức nói :

- Có, tại hạ còn có lời, còn có chuyện muốn hỏi các hạ.

- Chuyện gì?

Tiểu Phương nhìn thẳng vào Ca Luân, nhấn mạnh từng chữ một nói :

- Các hạ hận Ba Oa, hận nàng đã hủy hoại kẻ thân cận nhất của các hạ, các hạ cũng hận bản thân mình, vì hoàn toàn không thể ngăn trở được chuyện này.

Chàng đột nhiên cao giọng hỏi tiếp :

- Tại sao các hạ không ngăn trở bọn họ? Tại sao còn muốn lưu giữ nàng ở đây?

Tại sao không tự tay giết chết nàng đi? Tóm lại các hạ sợ gì?

Ca Luân Lạt Ma không trả lời, không mở miệng, kiếm quang trong tay lấp lánh dữ dội hơn.

Lẽ nào tay của lão đang rung? Trên thế gian còn có chuyện gì có thể khiến cho vị cao tăng này kinh chân rúng động?

Giọng nói của Tiểu Phương càng bức ép hơn :

- Các hạ rõ ràng có thể ngăn trở chuyện này xảy ra, như thế Phổ Tùng vốn sẽ không chết, trong lòng các hạ nhất định ẩn giấu bí mật gì đó không thể nói với người khác, vì vậy không những không dám đi giết Ba Oa, thậm chí ngay nhìn cũng không dám nhìn.

Ca Luân đột nhiên mở miệng nói :

- Có phải ngươi muốn ta đi giết y thị không?

Lão hỏi Tiểu Phương :

- Nếu ta muốn giết ngươi, thì trước tiên phải đi giết y thị phải không?

- Phải!

Câu trả lời của Tiểu Phương trực tiếp rõ ràng.

Chàng không muốn để Ba Oa chết, nhưng bản thân chàng cũng không muốn chết, chàng đưa ra vấn đề khó khăn cho Ca Luân.

Chàng tin chắc Ca Luân cũng giống như chàng vậy, tuyệt sẽ không hạ thủ Ba Oa, nếu không thì Ba Oa đã sớm chết vô số lần rồi.

Nhưng lần này chàng đã lầm.

Chàng vừa nói chữ “phải” thì thân hình Ca Luân đã như một luồng gió nhẹ lướt qua mặt chàng vào trong gian Thiền phòng đó.

Đợi lúc chàng cùng vào, thì thanh trường kiếm xanh biếc trong tay Ca Luân Lạt Ma đã nằm ở cổ họng của Ba Oa.

Kiếm quang chiếu xanh khuôn mặt của Ba Oa, vẻ mặt của nàng không có một chút kinh hoàng sợ hãi nào.

Nàng không tin Ca Luân sẽ hạ thủ.

- Các hạ muốn làm gì?

Ba Oa điềm nhiên hỏi :

- Lẽ nào các hạ muốn giết ta? Lẽ nào các hạ quên ta là ai rồi ư? Đã quên lời ước hẹn bí mật giữa bọn ra rồi ư?

- Ta không quên.

- Thế thì các hạ phải biết, nếu các hạ giết ta không những sẽ hối hận suốt đời, mà tội nghiệt của Phổ Tùng mãi mãi sẽ không cách gì tẩy rửa được.

Ba Oa nói rất là khẳng định, không thể không khiến người khác kinh ngạc.

Tóm lại nàng là ai?

Giữa một ma nữ và một cao tăng có ước định bí mật gì thế? Ước định chuyện gì?

Tiểu Phương nghĩ không ra, cũng không thể tin được.

Nhưng vị Ca Luân Lạt Ma lại không phủ nhận.

- Ta biết ta không thể giết ngươi, nhưng ta thà mãi mãi trầm luân trong kiếp làm ma, cũng phải giết ngươi.

- Tại sao?

- Vì Phổ Tùng là nhi tử của ta.

Ca Luân nói :

- Hai mươi tám năm trước ta cũng đã từng gặp một nữ nhân như ngươi.

Ba Oa biến sắc mặt.

Không phải là vì nàng nghe bí mật này mà kinh ngạc, mà là vì nàng biết Ca Luân Lạt Ma đã chịu kể bí mật, thì nhất định đã hạ quyết tâm hạ thủ nàng.

Tiểu Phương cũng biến sắc mặt.

Chàng đã nhìn ra điều này. Chàng không những kinh động, mà còn hối hận, vì động cơ sát nhân của Ca Luân là do chàng bức ép.

Chàng tuyệt không thể nhìn Ba Oa vì chàng mà chết.

Kiếm của Ca Luân vẫn chưa đâm ra, Tiểu Phương đã xông tới, hữu thủ bổ mạnh vào gáy của Ca Luân, tả thủ khấu chặt vào mạch máu cổ tay cầm kiếm của lão.

Ca Luân không quay đầu lại.

Lão dùng tả thủ cầm kiếm, khớp xương hữu thủ của lão đột nhiên cong vặn ngược ra sau, trở bàn tay đánh vào hông Tiểu Phương.

Chắc chắn không có ai có thể tưởng tượng được cánh tay của một người có thể quay vặn ở một vị trí như vậy, đánh ra từ một phương hướng như vậy.

Tiểu Phương cũng không ngờ.

Lúc chàng nhìn thấy cánh tay của Ca Luân quay vặn, thì chàng đã bị đánh ngã.

Lưỡi kiếm cách cổ họng của Ba Oa không đến hai phân.

Kiếm của lão đâm tới Ba Oa rất chậm, tình cảm ức chế mấy năm nay đột nhiên bộc phát, thù hận của lão đối với Ba Oa thâm sâu hơn bất cứ ai khác.

Lão muốn nhìn ma nữ đã hủy hoại nhi tử của lão, chết từ từ dưới kiếm của lão.

Lúc này đã không còn có ai có thể cứu vãn sinh mạng của Ba Oa.

Tiểu Phương cơ hồ không nỡ nhìn nữa. Không ngờ đúng trong tích tắc này, chàng đột nhiên nhìn thấy một luồng kiếm quang như ánh chớp phóng đến, đâm thẳng vào đại huyết quản ở sau gáy Ca Luân.

Kiếm ấy phóng rất nhanh đâm rất chuẩn.

Ca Luân không thể không chống đỡ.

Lão trở tay vung kiếm lên, nghênh đỡ kiếm quang phi kích này. Song kiếm tương kích, tiếng va chạm như tiếng sấm nổ, tia lửa tóe ra như pháo hoa.

Tiếp đó, lại “phập” một tiếng, một thanh kiếm đâm xéo đóng vào xà nhà.

Chỉ có kiếm, không có người.

Kiếm này được phóng ném khỏi tay, người phóng ném vẫn còn ở ngoài thiền phòng, một kiếm phóng khỏi tay, lại có thanh thế tốc độ như vậy, Ca Luân Lạt Ma tuy vẫn còn chưa nhìn thấy con người ném kiếm, nhưng đã biết y đáng sợ như thế nào.

Tiểu Phương đã đoán ra người đó là ai. Vì chàng đã nhận ra thanh kiếm. Tuy nhiên chàng chưa bao giờ nghĩ rằng người đó sẽ đến cứu Ba Oa.

Thanh kiếm cắm xéo trên xà nhà, rõ ràng là Quỷ Nhãn của chàng.

Cửa sổ hé mở một nửa, kiếm từ ngoài cửa sổ bay vào.

Lúc Quỷ Nhãn cắm vào xà nhà, Ca Luân Lạt Ma đã lao ra ngoài cửa sổ. Tiểu Phương chỉ nhìn thấy một luồng kiếm quang xanh biếc như cầu vồng xuyên qua cửa sổ.

Không nhìn thấy con người của lão đâu cả.

Con người khô gầy của lão đã hòa vào kiếm quang, con người của lão đã tương hợp với kiếm, cơ hồ đã đật tới vô thượng, diệu cảnh Thân kiếm hợp nhất trong truyền thuyết.

Xích Tùng của lão đã là tuyệt phẩm của kiếm.

Nếu Bốc Ưng vẫn còn ở ngoài thiền phòng thì lấy gì chống đỡ kiếm của lão chứ?

Tiểu Phương đột nhiên tung người lên, gỡ thanh kiếm trên xà nhà xuống, hi vọng có thể kịp thời mang thanh kiếm này giao cho Bốc Ưng.

Tay của chàng vẫn còn chưa đưa ra, mái ngói trên xà nhà bỗng nhiên vỡ nát, một bàn tay từ chỗ vỡ duỗi ra, lấy thanh kiếm này.

Một bàn tay gầy nhỏ nhưng mạnh mẽ, móng tay cắt rất chỉnh tề sạch sẽ.

Tiểu Phương nhận ra bàn tay này, chàng cũng đã từng nắm lấy bàn tay này.

Người đến quả nhiên là Bốc Ưng.

Tại sao Bốc Ưng lại đến cứu Ba Oa? Là vì Tiểu Phương hay là vì một nguyên nhân mà đến nay chưa ai biết?

Tiểu Phương vẫn còn chưa nghĩ ra, bên ngoài lại vang lên tiếng nổ long trời.

“Xích Tùng” và “Quỷ Nhãn” song kiếm lại tương kích, tiếng nổ long trời còn chưa dứt, Tiểu Phương đã ra ngoài thiền phòng.

Cảnh chiều âm u.

Tiểu Phương không nhìn thấy Bốc Ưng, cũng không nhìn thấy chuyện, chỉ nhìn thấy hai luồng kiếm quang bay lượn quay vòng như du long. Kiếm khí trầm trầm, lá trên cổ thụ rơi lả tả, vạt áo Tiểu Phương bị hất tung lên.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Phương nhìn thấy kiếm thuật của Bốc Ưng.

Chàng đã luyện kiếm hơn mười năm, đến nay mới biết lĩnh vực kiếm thuật mênh mông rộng lớn như thế nào.

Chàng ngây người nhìn, cảm thấy tay chân lạnh ngắt, trái tim cũng lạnh run, lạnh đến bàn chân ngón chân.

Trân chiến này ai sẽ thắng?

Kiếm khí xanh biếc của Xích Tùng xem ra mơ hồ thịnh hơn ánh thép lạnh buốt của Quỷ Nhãn, bay lượn xem ra cũng linh mẫn hơn.

Nhưng Tiểu Phương đã phát giác kẻ thắng tất sẽ là Bốc Ưng.

Kiếm khí của “Xích Tùng” tuy thịnh, nhưng lại có hơi nôn nóng vội vã.

Kẻ nóng vội tất không thể kéo dài lâu.

Chàng quả nhiên không nhìn sai. Ánh sáng rực rỡ của Xích Tùng tuy xanh biếc tươi diễm, nhưng trong kiếm phong đã không còn có sát khí dũng mãnh nữa.

Đột nhiên lại một tiếng nổ long trời, song kiếm ba lần đập tới.

Tiếng nổ long trời lắng xuống, kiếm quang đầy trời cũng chợt tắt dần, lá trên cổ thụ đã trút sạch, trong thiền phòng vắng lặng chết chóc.

Ca Luân Lạt Ma không biết đã ngồi từ bao giờ, ngồi xếp bằng ở trên đám lá rơi, trong ánh chiều tà, ánh mắt đầu tiên nhìn Tiểu Phương cũng vẫn bình tĩnh u ám suy nhược.

Xích tùng đã không còn ở trong tay lão nữa.

Trong tay lão không có kiếm, trong tim lão cũng không có kiếm.

Lão đã không còn là kiếm khách dùng khí ngự kiếm giết người trong nháy mắt nữa rồi.

Lúc lão buông kiếm xuống thì đã trở vào thiền phòng, lại trở thành một vị cao tăng trầm mặc.

Ác khí sát cơ, tình và thù, ái và hận trong lòng đều đã theo kiếm khí của lão xuất tiết. Lúc Tiểu Phương nhìn thấy kiếm của lão đã không còn sát khí nữa thì thiền cảnh trong lòng lão đã tiến một bậc.

Bốc Ưng lặng lẽ đứng ở trước mặt Ca Luân, lặng lẽ nhìn, thần sắc nghiêm túc cung cẩn, ánh mắt tràn đầy vẻ tôn kính, Bốc Ưng đột nhiên chắp tay đảnh lễ nói :

- Cung hỉ đại sư!

- Sao lại cung hỉ? Có gì hoan hỉ?

- Đại sư đã ngộ đạo trong kiếm.

Bốc Ưng nói :

- Cung hỉ tu cảnh của đại sư đã tinh tiến.

Ca Luân Lạt Ma mỉm cười lặng lẽ nhắm mắt lại :

- Chào ngươi!

Lão ung dung xoa tay :

- Ngươi đi đi!

Bốc Ưng vẫn còn chưa đi. Ca Luân Lạt Ma chợt lại mở mắt ra, rồi gầm lên như sư tử :

- Tại sao muốn ngươi đi? Tại sao ta không thể đi?

Dứt lời, vẻ mặt u ám của lão đột nhiên lộ ra thần sắc hiền hòa.

Bốc Ưng lại chắp tay đảnh lễ. Ca Luân Lạt Ma đã đạp lên lá rơi, đi vào trong ánh chiều trầm lặng.

Trong không gian đêm khuya tịch mịch, một ánh sao mọc lên.

Xích Tùng vẫn còn nằm trên mặt đất, lưỡi kiếm xanh biếc rực rỡ, đã trở nên ảm đạm vô cùng.

Danh kiếm giống như kiếm khách cũng không thể bại.

Bốc Ưng dõi mắt nhìn theo hình bóng Ca Luân đang mất dần, đột nhiên khẽ thở dài.

- Lão không bại.

Bốc Ưng nói :

- Cho dù bại cũng không phải bại dưới kiếm của ta.

- Không phải à?

- Tuyệt đối không phải.

Bốc Ưng nói :

- Lão bại vì lão vốn không có ý muốn giết ta, chẳng qua chỉ muốn dùng ta để kích phát kiếm khí, xuất tiết ác khí và sát cơ trong lòng lão mà thôi.

Bốc Ưng chậm rãi nói tiếp :

- Lão vốn không có ý muốn thắng ta thì làm sao có thể xem là bại chứ?

Tiểu Phương hiểu rõ ý này.

Cao tăng an nhẫn bao năm, lúc chợt phát giác trong lòng mình bị có cảm xúc không cách gì ức chế được, thường trong tích tắc sẽ đọa nhập ma kiếp.

Khoảng cách giữa “ma” và “đạo”, cũng giống như ái và hận, chỉ là một đường kẻ.

Lúc này kiếm khách đã bại, cao tăng đã ngộ đạo.

Bốc Ưng nhìn chằm chằm Tiểu Phương, ánh mắt lộ ra vẻ mừng vui thanh thản, Bốc Ưng thấy Tiểu Phương đã hiểu rõ.

Nhưng trong lòng của Tiểu Phương rất loạn.

Chàng có rất nhiều điều muốn hỏi Bốc Ưng, chàng đã phát giác ra giữa Bốc Ưng và Ba Oa có một mối quan hệ bí mật mà đến nay chưa ai biết.

Chàng không hỏi. Chỉ vì chàng không biết phải hỏi thế nào.

Bốc Ưng không nói, có phải cũng vì không biết phải nói thế nào?

Cánh cửa sổ mở hé một nửa đã đóng lại, trong thiền phòng không đốt đèn cũng không động tĩnh gì. Chỉ có một mình Ba Oa ngồi lặng lẽ trong bóng tối.

Tại sao nàng vẫn còn muốn lưu lại đây?

Bốc Ưng chậm rãi quay người diện đối ánh sao đầu tiên mọc lên trong không gian đêm khuya, trầm mặc rất lâu rồi từ từ nói :

- Ta biết trong lòng ngươi có một cái gút gỡ không được!

Tiểu Phương thừa nhận.

Bốc Ưng lại trầm mặc rất lâu mới nói :

- Nếu ngươi thật sự muốn biết bí mật trong này, thì hãy đi với ta. Nhưng ta khuyên ngươi, có những chuyện không biết là hay.

Lần này Tiểu Phương không tiếp nhận lời khuyến cáo của Bốc Ưng.

Chàng đi theo Bốc Ưng.

Tinh quang trong sa mạc xem ra càng trong sáng hơn, bọn họ đã phóng đi trong sa mạc ba ngày rồi.

Tiểu Phương không ngờ Bốc Ưng lại dẫn chàng đi vào trong sa mạc, chàng cũng không hỏi.

Chàng tin rằng lần này Bốc Ưng nhất định sẽ cho chàng một đáp án minh xác hoàn chỉnh, để chàng có thể cởi bỏ chiếc nút trong lòng.

Bọn họ phóng nhanh ngựa đi, rất ít khi nghỉ ngơi. Đường mà họ đi ba ngày hôm nay nhiều hơn rất nhiều so với mười ngày lần trước.

Sa mạc vô tình vẫn cô tình như vậy, hoàng hôn ngày thứ ba, bộn họ lại quay về vách đá phong hóa đá.

Tiểu Phương mãi mãi không quên nơi này. Vì đây chính là nơi mà chàng sơ ngộ Ba Oa, cũng là nơi đóng trại của bọn Vệ Ưng Bằng. Bây giờ căn lều đó không biết đã đâu rồi. Chuyện xảy ra trong căn lều đó, trong đời Tiểu Phương sẽ mãi khó quên.

Bốc Ưng đã xuống ngựa, cùng chia với Tiểu Phương một miếng thịt khô và bao rượu.

Ba ngày qua Bốc Ưng rất ít khi mở miệng, nhưng sau mỗi cử rượu, Tiểu Phương lại nghe thấy Bốc Ưng hát nhỏ lên khúc bi ai quen thuộc. Loại tâm tình của nam tử hán đó, loại ý cảnh hào hùng mà bi thương đó càng khiến người ta say hơn cả rượu.

- Bao giờ bọn ta lại đi tới tiếp?

- Bọn ta không đi tới nữa.

Bốc Ưng trả lời :

- Đây là nơi đến của bọn ta!

- Ngươi dẫn ta đến đây để làm gì? - Tiểu Phương lại hỏi.

Nơi đây đã là đích đến của bọn họ, lẽ nào tất cả đáp án của mọi vấn đề đều ở đây?

Bốc Ưng vẫn chưa đưa đáp án này cho Tiểu Phương, từ trong một chiếc túi da bên yên ngựa lấy ra hai cái cuốc sắt, ném cho Tiểu Phương một cái.

Bốc Ưng muốn Tiểu Phương cùng đào đất với mình.

Lẽ nào Bốc Ưng đã chôn đáp án của vấn đề ở dưới đất?

Đêm càng khuya.

Bọn họ cũng đã đào rất sâu, đã đào một lớp cát đá xốp mềm, lại đào một lớp nham thạch phong hóa. Đột nhiên, “tiêng” một tiếng, Tiểu Phương cảm thấy cái cuốc trong tay mình đã đào đến một lớp kim loại chắc cứng.

Sau đó chàng lại nhìn thấy trong nham thạch có kim quang lấp lánh.

Vàng!

Giữa lớp nham thạch này dưới đất đều là vàng.

Bốc Ưng ném cái cuốc xuống, đối mặt với Tiểu Phương nói :

- Bây giờ ngươi phải hiểu rõ tại sao ta muốn dẫn ngươi đến nơi này.

Giọng nói vẫn rất bình tĩnh, Bốc Ưng nói tiếp :

- Ba mươi vạn lạng vàng bị cướp mất của Phú Quý Thần Tiên Lư Tam đều ở đây.

- Là ngươi chôn ở đây à?

- Phải, là ta! Ta chính là Miêu đạo!

Tiểu Phương tuy đã sớm nghĩ đến điều này, nhưng vẫn không thể không kinh ngạc.

Bốc Ưng nhìn trừng Tiểu Phương, chậm rãi nói tiếp :

- Trong đội ngũ đó của bọn ta, mỗi người đều là miêu đạo. Bọn họ mới thực sự là những chiến sĩ đã trải huấn luyện bách chiến bất tử. Những kẻ thuộc hạ của Vệ Ưng Bằng, so với bọn họ chỉ có thể xem là những đứa trẻ sơ học đao kiếm.

Trong giọng nói của Bốc Ưng vẫn không có ý mỉa mai châm biến vì Bốc Ưng nói lời chân thật :

- Vệ Ưng Bằng đã không ngờ bọn ta vốn không muốn mang số vàng này ra khỏi sa mạc.

- Mãi mãi không muốn đưa ra?

- Mãi mãi!

Câu trả lời của Bốc Ưng rất là khẳng định, nhưng Tiểu Phương nghĩ không ra.

Bọn họ đã phí tận khổ tâm cướp được số vàn này, đương nhiên là vì giá trị của vàng.

Nếu chôn giấu vàng mãi ở dưới đất, thì vàng há không cũng sẽ trở thành cát đá hay sao?

Bốc Ưng không đợi Tiểu Phương hỏi, đã trả lời trước :

- Bọn ta vốn không muốn số vàng này.

Bốc Ưng nói :

- Bọn ta cướp đi số vàn này chẳng qua chỉ vì bọn ta không thể để cho bọn Lữ Tam lợi dụng số vàng này để đối phó với người khác.

- Người khác?

Tiểu Phương nhịn không được hỏi :

- Người khác là ai?

- Chính là những người mà mấy ngày qua mỗi ngày ngươi đều có thể nhìn thấy.

Bốc Ưng nói :

- Cũng chính là tộc nhân và thư muội huynh đệ của Ba Oa, Ban Sát Ba Ná bọn họ.

- Tại sao Lữ Tam lại muốn đối phó với bọn họ?

Tiểu Phương lại hỏi :

- Chuẩn bị đối phó với bọn họ thế nào?

Bốc Ưng muốn trước tiên hãy chôn lấp lại cát đá đã đào lên, rồi mới tiếp tục nói chuyện này :

- Lữ Tam muốn lật đổ tôn giáo mà người Tạng đã tín ngưỡng hàng trăm năm nay, muốn giết chết vị phật sống tôn kính của bọn họ, muốn kiến lập một tôn giáo của bản thân y ở đây.

Đây quả là một kế hoạch mưu đồ kinh người, Lữ Tam bất kể thủ đoạn để làm chuyện này, chỉ vì tín ngưỡng của Lữ Tam là Bái Hỏa giáo, phụ thân của lão là người Ba Tư, là một đồ đệ cuồng nhiệt của Bái Hỏa giáo.

Bốc Ưng nói :

- Vì vậy, Lữ Tam muốn dùng Bái Hỏa giáo để thay thế Lạt Ma giáo ở Tây Tạng.

Thái độ rất nghiêm túc, Bốc Ưng nói tiếp :

- Nhưng loại tín ngưỡng tôn giáo Lạt Ma đã ăn sâu trong lòng người Tây Tạng, kế hoạch của Lữ Tam nếu thực hiện được, thì đất Tây Tạng mãi mãi sẽ không an lành.

- Vì vậy các ngươi không thể để cho kế hoạch của Lữ Tam thực hiện.

- Tuyệt không thể.

Bốc Ưng nói rất kiên quyết :

- Để ngăn trở, bọn ta cũng bất chấp thủ đoạn, không tiếc hy sinh tất cả.

Tiểu Phương trầm mặc, Bốc Ưng nói tiếp :

- Người hy sinh đầu tiên là Ba Oa.

Dừng một chút Bốc Ưng thở dài :

- Người hy sinh lớn nhất chính là nàng.

- Nàng mới là nữ nhân vì tộc mình mà Ban Sát Ba Ná đó phải không?

Tiểu Phương hỏi :

- Không tiếc hy sinh tất cả để tiềm phục ở trong nội bộ tổ chức của Lữ Tam làm gián điệp ư?

- Không sai.

Bốc Ưng nói :

- Bí mật này bọn ta không thể để người khác biết được, vì vậy ở trong căn lều có lông chim ưng đen bất tường đó, ta đành phải để ngươi hiểu lầm việc này, trong trận chiến bên ngoài “cổ chết”, bọn ta cũng không thể để nàng đi ra khỏi chiếc kiệu thứ ba đó.

Tiểu Phương đã dần hiểu rõ :

- Vì vậy Ca Luân mới chịu để cho nàng ở trong cung Bố Đạt La, vì vậy ngươi mới đi cứu nàng.

- Vì ta tuyệt không thể để cho nàng chết ở trong tay Ca Luân, cũng không thể để cho Ca Luân hối tiếc trong lòng suốt đời.

Bốc Ưng nói tiếp :

- Vì tôn giáo của Ca Luân, sự hy sinh của nàng quá lớn.

Giọng nói của Bốc Ưng đột nhiên tràn đầy vẻ bi thương :

- Nàng không những không tiếc bản thân, thậm chí không tiếc hy sinh người mà nàng yêu.

Người mà Ba Oa yêu nhất là ai?

Tiểu Phương không hỏi, cũng không cần phải hỏi.

Lữ Tam đương nhiên muốn báo thù cho nhi tử duy nhất của mình. Để giành lấy tín nhiệm của Lữ Tam, Ba Oa đành phải hy sinh Tiểu Phương, bản thân nàng không nỡ hạ thủ, đành phải để Phổ Tùng đi làm việc này.

Một nữ nhân, vì một tín ngưỡng và tình yêu vĩ đại không tiếc hy sinh nam nhân yêu thương của bản thân mình, tuy nam nhân này là hoàn toàn vô tội, nàng cũng bất chấp.

Nàng làm như vậy, ai có thể nói là nàng sai?

Tiểu Phương không nói gì thêm nữa, chỉ chậm rãi nằm xuống, lặng lẽ nằm xuống dưới ánh sao.

Ánh sao xa xôi, đêm đại sa mạc lạnh lẽo vô tình, nếu chàng có chảy lệ, lệ cũng nhất định sẽ kết thành băng.

Chàng không chảy lệ, sau khi trải qua chuyện này, cuộc đời của chàng e rằng sẽ không chảy nước mắt nữa.

Bốc Ưng không giải thích vì sao lại mang bí mật này kể với chàng, “tại vì ngươi là bằng hữu tốt của ta” câu nói này không cần phải nói tới lần thứ hai.

- Bây giờ ta đã mang chuyện của ta kể hết với ngươi rồi.

Bốc Ưng chỉ đơn giản nói một điều :

- Ngươi có thể suy nghĩ cặn kẽ, ở lại với bọn ta hay là đi.

Tiểu Phương nói :

- Ta sẽ suy nghĩ.

- Tùy ngươi muốn suy nghĩ bao lâu, nhưng lúc ngươi quyết định, thì nhất định phải đến nói với ta trước.

Tiểu Phương đáp ứng.

Tinh quang mờ nhạt nơi xa, đêm khuya lạnh lẽo thê lương, bọn họ không nhìn thấy vẻ biểu cảm trên mặt của nhau.

Rất lâu sau, Tiểu Phương mới nói :

- Ngươi xưa nay hành động rất là cẩn trọng, nhưng lần này lại làm quá mạo hiểm.

- Mạo hiểm?

- Ngươi không sợ có người đi theo bọn ta đến đây hay sao? Không sợ người khác phát hiện vàng chôn giấu ở đây hay sao?

Bốc Ưng không nói gì hết, nhưng đột nhiên trong bóng tối vang lên một tiếng cười :

- Bốc đại chủ nhân không sợ có người đi theo, vì biết rằng trên đường đi ta đều có ở bên cạnh các vị, dù là một con hồ ly muốn đi theo các vị thì ta cũng bắt tóm lấy nó, lột da của nó.

Đây là giọng nói của Ban Sát Ba Ná.

Lúc Tiểu Phương bật dậy, thì Ban Sát Ba Ná đã ở trước mặt chàng.

Hành vi của con người này khó bị phát hiện hơn cả một con hồ ly khéo lẽo nhất của sa mạc, động tác của Ban Sát Ba Ná nhẹ hơn gió, ánh mắt nhìn thấu đêm khuya, Ban Sát Ba Ná đang nhìn chằm Tiểu Phương :

- Bốc đại chủ nhân đương nhiên cũng không sợ ngươi sẽ tiết lộ bí mật của người.

Ban Sát Ba Ná điềm nhiên nói :

- Xưa nay không có ai tiết lộ được bí mật của bọn ta.

Ba Ná đang cười, nhưng nụ cười của y cũng thần bí, lạnh lẽo, vô tình giống như bóng đêm của đại sa mạc thê lương này.

Bọn họ lại quay về La Tát, trời xanh rực rỡ, cuộc sống sinh động, và “ánh mặt trời màu xanh” mỹ lệ trong sáng đó đang đợi bọn họ.

Bốc Ưng lại giao Tiểu Phương cho Dương Quang.

- Tiểu Phương muốn đi đâu thì muội hãy dẫn y đi đó.

Bốc Ưng dặn dò :

- Tiểu Phương muốn cái gì, thì muội hãy giao cho y cái đó.

Nghe thấy lời Bốc Ưng nói, nghĩ đến nụ cười lạnh lẽo của Ban Sát Ba Ná, khiến người khác rất dễ liên tưởng đến một phạm nhân tử hình trước lúc thụ hình, vô luận yêu cầu gì cũng đều được đáp ứng.

Bốc Ưng nói với Tiểu Phương cái bí mật mà tuyệt không dung bất cứ ai tiết lộ, cũng như ở một phương diện nào đó không khác tuyên phán tội tử hình của Tiểu Phương.

Tiểu Phương không nghĩ như vậy, dường như không muốn suy nghĩ điều gì nữa.

Dương Quang vẫn cười vui vẻ cởi mở, nàng không hỏi Tiểu Phương mấy ngày này đi đâu, mà chỉ hỏi :

- Huynh muốn gì? Muốn muội dẫn chàng đi đâu?

Ba ngày sau, Tiểu Phương mới trả lời câu hỏi này.

- Ta cần một vạn lạng bạc.

Tiểu Phương nói :

- Ta muốn đến một nơi mà muội không thể nào đi theo ta được.

Trong ba ngày qua, bọn họ ngày đêm ở chung với nhau, nàng đi theo Tiểu Phương làm tất cả những chuyện mà mọi nữ nhân khác đều không chịu theo nam nhân làm.

Nàng theo chàng đánh bạc, uống rượu, có lúc uống say, hai người thậm chí ngủ chung với nhau.

Một ngày nọ, Tiểu Phương say rượu, phát hiện nàng ngủ ở bên cạnh mình.

Lúc nàng ngủ trông càng dịu dàng xinh đẹp, giống một nữ nhân hơn lúc tỉnh. Thân thể của nàng mềm mại, da trắng như tuyết, mùi vị thơm tho.

Dục vọng cường liệt như lửa thiêu đốt lúc say mới tỉnh, khiến cho Tiểu Phương cơ hồ nhịn không được muốn chiếm hữu nàng.

Nhưng chàng đã dừng lại, dùng nước lạnh tắm rửa gần nửa giờ đồng hồ, giữa bọn họ vẫn còn thanh bạch.

Nhưng sự thanh bạch của bọn họ không ai biết, có thể không ai tin.

“Dương Quang” hoàn toàn không để ý đến, bất kể người ta nghĩ sao về bọn họ, nàng cũng không để ý.