Edit + Beta: Basic Needs

………..

Lương Kiệt cầm bưu kiện trên tay mà ngỡ đang là mơ.

Tại thời điểm này, điện thoại di động một lần nữa kêu “tinh”, là dịch vụ khách hàng của shop gửi tin nhắn tới.

[Bưu kiện đã được giao, xin lưu ý việc ký nhận.]

Cho dù là chuyển phát nhanh cùng thành phố thì cũng chẳng nhanh đến mức nhanh như vậy chứ? Chẳng lẽ là đùa ác ý à? Anh vô lực cười khổ, lấy gói đồ quay trở lại phòng.

Tất cả mọi người trong khu phố biết chuyện đã xảy ra với gia đình anh cho anh không chỉ là lòng thương xót mà còn là sự ác ý cười trên nỗi đau của người ác không biết từ đâu đến. Xã hội này thật...

Dù sao anh vốn chỉ tính nhìn một chút xem vận mệnh còn chế giễu bọn anh đến mức nào, không sao cả.

Anh cầm con dao nhỏ cắt giấy dán, mở gói hàng.

Anh đã chuẩn bị tâm lý cho những thứ như mèo chết chuột chết, hoặc búp bê đẫm máu, ấy nhưng không ngờ được mở đồ xong lại lộ một cái hộp đen hù toàn thân, trên hộp có hoa văn và chữ viết vàng bí ẩn, trông đơn giản nhưng vẫn tinh xảo. Không biết có phải là ảo giác của Lương Kiệt hay không mà anh luôn cảm thấy màu đen này có vẻ khác biệt, giống như có ma lực quỷ dị làm cho trái tim anh đập thình thịch.

Anh cẩn thận mở hộp ra, bên trong hộp bùng lên một tia sáng trắng chói mắt khiến Lương Kiệt theo bản năng nhắm mắt lại. Chờ anh mở mắt, thân thể đột nhiên lui về phía sau một bước rồi vô tình ngã ngồi trên mặt đất. Anh hoàn toàn bất chấp đau đớn trên người, toàn khuôn mặt là nỗi hoảng sợ.

10 thẻ phát ra ánh sáng mỏng mờ nhạt, sắp xếp gọn gàng, đứng trên không trung.

Cái này...

Tôi đang nằm mơ sao? Kết quả phán quyết cho anh một cú đánh quá nặng nề, khiến anh khó mà chịu được cho nên mới tạo ra giấc mơ kỳ lạ này, phải không?

Lương Kiệt cảm thấy chỉ có nằm mơ mới có thể giải thích loại chuyện đột ngột khó tin trước mắt.

Điện thoại di động “ding dong” một tí.

Lương Kiệt cúi đầu nhìn, lại là tin nhắn từ dịch vụ khách hàng của shop.

[Vui lòng lật thẻ của bạn.]

Câu nói này mang theo một cảm giác bí ẩn và kỳ lạ không thể giải thích, như thể bên kia điện thoại đang nói chuyện với anh là một sinh vật không nói nổi. Chuyện này làm cho sống lưng của anh bỗng lạnh toát, từng cọng lông tơ dựng đứng.

Nếu... Nếu như đây là một giấc mơ thì không có gì phải sợ, còn lỡ mà là hiện thực thì càng không có gì đáng sợ được. Đối với anh mà nói, còn có thứ khủng khiếp hơn hiện thực à?

Nghĩ như vậy, anh đứng dậy khỏi mặt đất và đưa tay ra lật thẻ bài đầu tiên.

Thẻ lật, ánh sáng tan đi, để lộ thẻ trong suốt, trên thân thẻ có hoa văn bí ẩn.

Ding dong!

[Chúc mừng bạn rút được "Ánh Sáng Hồi Ức".]

Giống như toàn bộ hành động của mình rơi hết vào mắt của người ta, dịch vụ khách hàng của shop đã gửi tin nhắn một lần nữa.

Anh còn chưa rõ mình đã rút trúng cái gì thì tấm thẻ đã biến thành ánh sáng rồi bay vào trong cơ thể anh. Trong nháy mắt cảnh sắc xung quanh phai nhạt, anh trở về quá khứ thấy vợ, thấy họ gặp nhau yêu nhau đến khi kết hôn, rất nhiều chi tiết nhỏ về hạnh phúc mà anh đã quên bẵng lại một lần nữa hiện ra. Mọi chuyện rõ ràng đã để anh cảm thấy hạnh phúc từ đáy lòng, trên khuôn hiện nụ cười hạnh phúc trong lúc bất giác.

Thẻ chữa trị “Ánh Sáng Hồi Ức” có thể đạt được hiệu quả chữa bệnh hay không sẽ có liên hệ chặt chẽ với những gì đã xảy ra trong thực tế của người dùng. Một số người có thể đạt được mục đích chữa bệnh tâm trí thông qua thẻ này, nhưng cũng có mấy người sử dụng rồi thì lại rơi vào vực thẳm đau đớn hơn.

Giống như Lương Kiệt.

Khi cảnh quan xung quanh rút đi, anh trở lại thực tế, nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt từ từ cứng lại, nước mắt chảy xuống ngay.

Thứ gì càng mỹ lệ thì càng gây đau đớn dữ dội hơn khi nó bị phá hủy. Kể từ khi anh nghe kết quả của bản án, như một loại tự bảo vệ, trái tim của anh đã gần chết lặng. Giờ đây sự bảo vệ này đột nhiên bị xé nát, anh lại cảm thấy đau đớn tan nát cõi lòng, đi kèm theo còn hận thù ước gì phanh thây xé xác bốn tên súc sinh.

Anh nhấc điện thoại lên và gõ cấp tốc.

[Bạn là thứ gì? Là ma quỷ à? Dù bạn có là gì xin hãy giúp tôi một chút, tôi sẵn sàng trao đổi bất cứ thứ gì của mình. Cầu xin bạn!]

Ding dong!

[Có… có đạt được thẻ nào hoàn toàn dựa vào quyết tâm và may mắn của bạn, về mặt lý thuyết, có thể rút được bất kỳ thẻ gì. Chúc bạn may mắn.]

Cái lời này ý là nguyện vọng của anh có cơ may đạt được thông qua những thẻ bài này? Lương Kiệt là một kỹ sư rất xuất sắc, hiểu được tin tức ẩn giấu trong tin nhắn này, anh ngẩng đầu nhìn về phía thẻ phát sáng đứng ở phía trước mặt và đưa tay rút thẻ mà chẳng dằn lòng nổi nữa.

Thẻ bài thứ hai lật lên, anh rút ra một con dao nhỏ vô cùng bình thường.

Lật thẻ bài thứ ba, là một thẻ trống.

Lật thẻ bài thứ tư, lại là một thẻ trống.

Thẻ thứ năm xoay chuyển, anh rút ra một thẻ tăng một tháng tuổi thọ.

Thẻ Tuổi Thọ này làm anh ngạc nhiên, ngay cả tuổi thọ của con người mà cũng tăng lên được? Cửa hàng này, dịch vụ khách hàng đó... Hô hấp của anh dồn dập, anh thêm phần kích động để lật thẻ tiếp theo.

Anh muốn rút trúng dạng thẻ nào? Chính anh cũng không biết, anh chỉ biết anh muốn báo thù, muốn cho bốn con súc vật kia trả giá bằng cái giá cao mà bọn chúng nên nhận. Giết người thì đền mạng mà thiếu nợ thì trả tiền, đó là chuyện hai năm rõ mười.

Nhưng mãi cho đến khi chỉ còn lại một lá bài cuối cùng, anh vẫn chưa rút ra được cái thẻ thực hiện được ước muốn của anh.

Anh lau mồ hôi và nước mắt trên khuôn mặt mình, chạm vào thẻ cuối cùng.

Thẻ lật...

Ding dong!

[Chúc mừng bạn rút ra được thẻ Nguyền Rủa, thẻ dùng một lần, một lần có thể nguyền rủa một người.]

Thẻ biến thành ánh sáng rồi chuyển thành một thẻ cứng màu đen viết lên được.

Lương Kiệt mừng như điên bèn lập tức kéo bút ra với tay vẫn run rẩy. Anh chẳng viết thành chữ được, thế là xông vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa vài phút cho bình tĩnh đôi chút, cuối cùng anh mới viết thành chữ.

Anh không ngần ngại viết tên của một đứa trong đám súc vật. Tôi muốn nó phải chịu đựng một lần những gì vợ tôi đã trải qua!

Sau khi viết xong, thẻ hóa thành ánh sáng rồi biến mất.

Anh sững sờ, bắt đầu chờ đợi.

...

Thành phố P, nhà tù.

Chiếc xe dừng lại ở cửa, bốn thiếu niên vừa bị kết án ngày hôm nay xuống xe. Bắt đầu từ giờ, bọn chúng sẽ dành những năm tiếp theo ở đây. Trong số đó chủ mưu bị kết án kéo dài nhất với 15 năm, nó cũng là người lớn tuổi nhất, chỉ còn nửa tháng nữa là 18.

Nó vừa nhìn vào ngục giam âm u này thì sắc mặt càng khó coi, đoạn, hung tợn khạc ra một bãi đờm: “Chờ đi, chờ ông ra, tao chắc chắn giết thằng họ Lương đó!”

Giám ngục bàn giao, nhìn vào các tài liệu ở trên rồi mang chúng đến phòng giam của mình.

“Đi vào!” Cảnh sát áp giải chúng đi tới đẩy mạnh một cái, trong mắt toàn là nỗi căm hận. Mẹ nó, tụi này đúng là bốn con súc sinh, chắc chắn là quái vật vô tình trà trộn vào đạo súc sinh trong lúc đầu thai. Anh ta phá án nhiều năm như vậy nên biết rõ đám người này ra tù rồi lại chủ yếu tiếp tục phạm tội và giết người.

Hoàn toàn chả có thuốc nào cứu được đám người này. Anh ta hãy còn nhớ khi hỏi tại sao bọn nó lại làm thế, câu trả lời của bọn nó đã làm người ta tức giận thế nào. Chúng bảo vẻn vẹn vì cảm thấy thú vị nên gi3t ch3t một người phụ nữ vô tội; vẻn vẹn vì tò mò thai nhi ba tháng trông thế nào mới rạch bụng, móc ra xem cho chính xác. Khi trả lời, không có nỗi sợ hãi nào hiện trên khuôn mặt, thậm chí chúng nó còn cười ha hả.

Kẻ chủ mưu trừng mắt hung dữ nhìn cảnh sát đẩy nó, nghĩ thầm chờ nó ra tù rồi mà vẫn còn nhớ mặt thằng này, coi như thằng này toi đời. Trong nhà nó có tiền, chắc chắn ông bà già sẽ đưa nó ra, chắc chắn nó không phải ngồi tù 15 năm.

Nó thoải mái nghĩ tới chuyện này trong khi thay đồ tù, kế đó được giám ngục đưa vào phòng giam.

“Vào trong.”

Phòng giam là phòng cho 6 người và đã có 5 tù nhân, lúc này ai nấy nhìn nó chằm chằm.

Nó cóc sợ, cha nói với nó là ông đã cho người tìm hiểu chuyện trong nhà tù. Bạn cùng phòng của nó toàn là những người phạm tội nhẹ, là người thường sạch. Nếu bàn về cực hung cực ác, nó mới là một tên ác độc nhất.

Cửa phòng giam đóng lại một lần nữa, nó đi về phía giường của mình, cởi giày và muốn ngủ. Chợt, nó bị tát mạnh làm cả người rơi xuống giường, đầu ù ù.

“Thằng cu này, mày câm điếc hay là mắt mù rồi? Thấy người lớn không biết chào hỏi à?” Tiếng đàn ông thô lỗ vang lên.

Nó ngẩng đầu trong sự tức giận, đối đầu bằng đôi mắt mà kẻ liều mạng mới có.

“Tụi bây…”

“Mẹ kiếp, sao tao cứ thấy thằng cu này gai mắt như vậy?”

“Kéo nó vào nhà vệ sinh.”

Nó làm sao biết dưới tác động của thẻ Nguyền Rủa, nó bị xếp vào sai phòng giam, đám bạn tù là người bình thường chưa từng hại người trong tù lại biến thành tù nhân phạm tội vô cùng nặng, độc ác khôn cùng. Lúc này bọn họ không có cách nào kiềm chế sự tàn bạo trong lòng mình tựa như bị ma quỷ câu ra, cần phải ph4t tiết khẩn cấp.

Lúc trước bọn nó tra tấn lên những người vô tội thì nay nó được hưởng lại một lần. Đôi mắt tà ác coi trời bằng vung ứa nước mắt, miệng nói những lời làm người ta ghét lại phát ra âm thanh cầu xin tha thứ. Trái tim kiêu ngạo giờ đây ngập tràn sợ hãi và hối hận, nó sai, nó không dám nữa.

Nhưng, đã quá muộn.

Đêm nay, phòng giam này phát ra tiếng khóc đau đớn và cầu xin tha thứ, làm các tù nhân trong mấy phòng giam xung quanh nhao nhao thăm dò quan sát.

“Bọn họ lại làm cái gì với tên mới tới rồi?”

“He he, tên mới có da thịt mềm, nói không chừng đang ấy ấy.”

Chúng phá lên tiếng cười bỉ ổi, chẳng ai gọi giám ngục bới thêm chuyện.

Chờ đến khi nhà giam phát hiện mình bỏ tên này vào sai chỗ đã là chuyện của sáng hôm sau. Nhưng đó không phải là vấn đề lớn lao gì, ngay cả khi trong phòng giam đó có mấy phạm nhân vô cùng tàn bạo, bọn họ sẽ chẳng dám làm cái gì cho thằng đó, với điều kiện là bọn họ muốn sống tiếp.

Suy nghĩ nhàn nhã như vậy, khi họ nghĩ tới chuyện đổi phòng giam cho nó bèn đi đến trước phòng giam đó, này thì mùi máu và mùi thối hoăng tràn ngập làm mấy phòng giam xung quanh chửi um.

“Làm cái gì mà cho thối như vậy?”

“Đi ị không xả nước à?”

“Tôi tới xem, coi chừng giết người rồi?”

“Giám ngục mau đi xem một chút đi.”

Giám ngục thấy mấy tù nhân bên trong có vẻ ngơ ngác, trông rất bối rối, bàn tay của họ dính máu, mặt đất thì có nhiều dấu chân. Mãi đến khi ông ta mở cửa và đi vào nhà vệ sinh là đã nôn mửa ngay.

Bên trong biệt thự, cha mẹ thằng chủ mưu sứt đầu mẻ trán vì chuyện con trai giết người vào tù, đồng thời còn muốn làm Lương Kiệt chịu một chút khổ sở. Họ đã từng muốn cho anh tiền để anh đừng cứ dây dưa không bỏ, làm lớn chuyện như thế. Chẳng lẽ có tiền mà không lấy được vợ mới xinh hơn? Ấy thế mà người này từ chối không biết tốt xấu để cho công việc kinh doanh của họ bị ảnh hưởng, còn con trai thì bị kết án trong nhiều năm như thế.

“Sớm hay muộn cũng cho thằng này biết kết cục của lấy trứng chọi đá.” Người đàn ông nói một cách hung tợn.

“Trước tiên làm nó mất việc đi.” Người phụ nữ tiếp lời trong vẻ hung bạo y thế, “Chả phải xương cứng nên không thèm tiền à? Để tôi xem nó không có tiền thì làm gì được.”

Tại thời điểm này, điện thoại di động vang lên.

Đây là điện thoại báo tang của nhà tù để nói với họ con trai họ đã chết.

Hai vợ chồng vội vã chạy đến và nhìn thấy thi thể của con trai họ, thế là gào khóc thật lớn: “Sao lại có thể như vậy được? Con ơi, con...”

Hình ảnh này mà đặt trong trường hợp chung sẽ luôn làm cho người ngoài cuộc đồng cảm rơi nước mắt, nếu đây không phải là một con súc vật làm người lẫn thần căm phẫn. Tất nhiên khuôn mặt kỳ quặc của cảnh sát bên cạnh tại thời điểm này lại chẳng vì mỗi việc ai nấy vỗ tay vui mừng khi tên này chết mà vì cách người đó chết.

“Răng cửa bị đánh gãy, có phân và nước tiểu trong dạ dày, hậu môn bị xé rách, bị hi3p d4m tập thể; sau đó người này bị siết cổ bằng quần áo, chết rồi thì bụng bị cắt ra, các cơ quan nội tạng bị kéo ra ngoài… Từ 9:25 tối đến 4:36 sáng, thời gian tra tấn là 7 giờ 11 phút.” Cảnh sát đến xem kết quả kiểm tra pháp y rồi lại nghĩ đến lời thú tội của một số hung thủ thì thêm phần hãi hùng khiếp vía, “Nạn nhân nữ bị người chết và đồng bọn sát hại ấy cũng bị tra tấn y như đúc, ngay cả thời gian chẳng lệch, thậm chí ngay cả thời gian bị tra tấn cũng không dôi kém.”

Mà cái làm người ta rùng mình chính là những kẻ giết người ở trong cùng một phòng giam nói họ không biết những gì đã xảy ra, chỉ thấy bọn họ nóng nảy trong nháy mắt, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì chuyện đã thành như vậy.

Trong số những kẻ giết người đó có một người vào tù vì giết vợ và còn một năm nữa là có thể ra tù. Cho tới nay người này một mực có biểu hiện tốt, cho thấy một kỳ vọng rất mạnh mẽ về việc ra tù. Giờ đây người này đột nhiên làm như vậy đúng là vô cùng ma quái.

Mỗi phòng giam đều có máy giám sát. Ngay cả khi trong nhà vệ sinh không có máy mà người làm nhiệm vụ phát hiện ra người vốn nên ngủ lại chen chúc trong nhà vệ sinh thì sẽ can thiệp là chắc. Hết lần này tới lần khác, không hiểu vì sao mà tình cờ vào đúng ngày này, có mấy máy giám sát trong phòng giam có vấn đề, còn chưa sửa xong, và một trong số đó vừa đúng có cái phòng ấy.

Từ nơi sâu xa như có một kẻ đứng sau màn đang thúc đẩy cả thảy những điều này, làm cho mọi người sợ tới sởn gai ốc.

Nhưng với đau đớn mất con trai, cha mẹ mất lý trí sẽ không nghĩ đến khía cạnh này. Trong đầu họ chỉ toàn chắc chắn con trai mình bị hại. Suy bụng ra ta bụng người, người đứng sau chuyện này là Lương Kiệt! Chính nó đã mua chuộc giám ngục, mua chuộc cảnh sát, mua chuộc cả đám tội phạm giết người kia để trả thù cho vợ nó. Cái chết gần như giống với vợ nó chính là chứng cứ!

Lương Kiệt có một đêm không ngủ, anh vẫn luôn vật lộn liệu mình có gặp ảo giác hay không. Mỗi khi anh nghi ngờ mình đang mơ, anh sẽ cúi đầu xuống và thấy được con dao nhỏ bình thường trên tay; con dao nhỏ trượt qua ngón tay và cắt một vết thương, máu chảy ra, nhoi nhói ẩm ướt, không phải ảo giác.

Nhưng cuộc gặp gỡ này đúng là không thể tin được, thật sự làm người ta không dám tin. Thẻ Nguyền Rủa? Thật sao? Tên súc vật đó sẽ chết thật? Chết giống như cục cưng của anh, chết trong đau đớn và tuyệt vọng?

Cánh cửa bỗng bị gõ vang, anh bật dậy ngay nhưng không thể di chuyển vì tê chân.

Người gõ cửa bên ngoài không có kiên nhẫn nên chẳng bao lâu đã mắng chửi. Giọng nói sắc nhọn ấy, lời nói ác độc ấy, là cha mẹ của thằng súc sinh đó.

Sau khi bàn chân có thể di chuyển, anh chịu đựng sự tê dại để từng bước lê đến cửa và càng nghe rõ lời nói của họ. Thông qua mắt mèo, anh nhìn thấy đôi mắt đau đớn của họ ước gì gi3t ch3t người này thì giật mình. Đoạn, khuôn mặt anh từ từ hiện lên vẻ vui sướng, đồng thời còn có chút điên rồ và quái đản.

Là sự thật!

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Truyện này có nam chính, trước đây tôi đã nói rồi. Nhưng mà cũng đừng có sợ như vậy, Tinh Tinh của chúng ta mãi mãi là Thần, nam chính cùng lắm chỉ là một người tàn bạo kiêm dịu dàng chu đáo đáng yêu. Lo lắng chuyện tính cách này thì có thể xem truyện đã hoàn của cậu Giang để tìm hiểu xem nam chính toàn bị đùa bỡn như thế nào (không đúng đâu): “Tôi nhận cái quỳ này!”, “Xuyên nhanh hoành hành bá đạo”. “Sau khi nữ chính tỉnh lại [xuyên nhanh]”, “Tôi có thể không yêu anh”, “Nữ vương chế tạo thương”. Nhân tiện sưu tầm giúp cậu Giang ha ~

Chương 56: Gậy ông đập lưng ông

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Lương Kiệt cầm bưu kiện trên tay mà ngỡ đang là mơ.

Tại thời điểm này, điện thoại di động một lần nữa kêu “tinh”, là dịch vụ khách hàng của shop gửi tin nhắn tới.

[Bưu kiện đã được giao, xin lưu ý việc ký nhận.]

Cho dù là chuyển phát nhanh cùng thành phố thì cũng chẳng nhanh đến mức nhanh như vậy chứ? Chẳng lẽ là đùa ác ý à? Anh vô lực cười khổ, lấy gói đồ quay trở lại phòng.

Tất cả mọi người trong khu phố biết chuyện đã xảy ra với gia đình anh cho anh không chỉ là lòng thương xót mà còn là sự ác ý cười trên nỗi đau của người ác không biết từ đâu đến. Xã hội này thật...

Dù sao anh vốn chỉ tính nhìn một chút xem vận mệnh còn chế giễu bọn anh đến mức nào, không sao cả.

Anh cầm con dao nhỏ cắt giấy dán, mở gói hàng.

Anh đã chuẩn bị tâm lý cho những thứ như mèo chết chuột chết, hoặc búp bê đẫm máu, ấy nhưng không ngờ được mở đồ xong lại lộ một cái hộp đen hù toàn thân, trên hộp có hoa văn và chữ viết vàng bí ẩn, trông đơn giản nhưng vẫn tinh xảo. Không biết có phải là ảo giác của Lương Kiệt hay không mà anh luôn cảm thấy màu đen này có vẻ khác biệt, giống như có ma lực quỷ dị làm cho trái tim anh đập thình thịch.

Anh cẩn thận mở hộp ra, bên trong hộp bùng lên một tia sáng trắng chói mắt khiến Lương Kiệt theo bản năng nhắm mắt lại. Chờ anh mở mắt, thân thể đột nhiên lui về phía sau một bước rồi vô tình ngã ngồi trên mặt đất. Anh hoàn toàn bất chấp đau đớn trên người, toàn khuôn mặt là nỗi hoảng sợ.

10 thẻ phát ra ánh sáng mỏng mờ nhạt, sắp xếp gọn gàng, đứng trên không trung.

Cái này...

Tôi đang nằm mơ sao? Kết quả phán quyết cho anh một cú đánh quá nặng nề, khiến anh khó mà chịu được cho nên mới tạo ra giấc mơ kỳ lạ này, phải không?

Lương Kiệt cảm thấy chỉ có nằm mơ mới có thể giải thích loại chuyện đột ngột khó tin trước mắt.

Điện thoại di động “ding dong” một tí.

Lương Kiệt cúi đầu nhìn, lại là tin nhắn từ dịch vụ khách hàng của shop.

[Vui lòng lật thẻ của bạn.]

Câu nói này mang theo một cảm giác bí ẩn và kỳ lạ không thể giải thích, như thể bên kia điện thoại đang nói chuyện với anh là một sinh vật không nói nổi. Chuyện này làm cho sống lưng của anh bỗng lạnh toát, từng cọng lông tơ dựng đứng.

Nếu... Nếu như đây là một giấc mơ thì không có gì phải sợ, còn lỡ mà là hiện thực thì càng không có gì đáng sợ được. Đối với anh mà nói, còn có thứ khủng khiếp hơn hiện thực à?

Nghĩ như vậy, anh đứng dậy khỏi mặt đất và đưa tay ra lật thẻ bài đầu tiên.

Thẻ lật, ánh sáng tan đi, để lộ thẻ trong suốt, trên thân thẻ có hoa văn bí ẩn.

Ding dong!

[Chúc mừng bạn rút được "Ánh Sáng Hồi Ức".]

Giống như toàn bộ hành động của mình rơi hết vào mắt của người ta, dịch vụ khách hàng của shop đã gửi tin nhắn một lần nữa.

Anh còn chưa rõ mình đã rút trúng cái gì thì tấm thẻ đã biến thành ánh sáng rồi bay vào trong cơ thể anh. Trong nháy mắt cảnh sắc xung quanh phai nhạt, anh trở về quá khứ thấy vợ, thấy họ gặp nhau yêu nhau đến khi kết hôn, rất nhiều chi tiết nhỏ về hạnh phúc mà anh đã quên bẵng lại một lần nữa hiện ra. Mọi chuyện rõ ràng đã để anh cảm thấy hạnh phúc từ đáy lòng, trên khuôn hiện nụ cười hạnh phúc trong lúc bất giác.

Thẻ chữa trị “Ánh Sáng Hồi Ức” có thể đạt được hiệu quả chữa bệnh hay không sẽ có liên hệ chặt chẽ với những gì đã xảy ra trong thực tế của người dùng. Một số người có thể đạt được mục đích chữa bệnh tâm trí thông qua thẻ này, nhưng cũng có mấy người sử dụng rồi thì lại rơi vào vực thẳm đau đớn hơn.

Giống như Lương Kiệt.

Khi cảnh quan xung quanh rút đi, anh trở lại thực tế, nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt từ từ cứng lại, nước mắt chảy xuống ngay.

Thứ gì càng mỹ lệ thì càng gây đau đớn dữ dội hơn khi nó bị phá hủy. Kể từ khi anh nghe kết quả của bản án, như một loại tự bảo vệ, trái tim của anh đã gần chết lặng. Giờ đây sự bảo vệ này đột nhiên bị xé nát, anh lại cảm thấy đau đớn tan nát cõi lòng, đi kèm theo còn hận thù ước gì phanh thây xé xác bốn tên súc sinh.

Anh nhấc điện thoại lên và gõ cấp tốc.

[Bạn là thứ gì? Là ma quỷ à? Dù bạn có là gì xin hãy giúp tôi một chút, tôi sẵn sàng trao đổi bất cứ thứ gì của mình. Cầu xin bạn!]

Ding dong!

[Có… có đạt được thẻ nào hoàn toàn dựa vào quyết tâm và may mắn của bạn, về mặt lý thuyết, có thể rút được bất kỳ thẻ gì. Chúc bạn may mắn.]

Cái lời này ý là nguyện vọng của anh có cơ may đạt được thông qua những thẻ bài này? Lương Kiệt là một kỹ sư rất xuất sắc, hiểu được tin tức ẩn giấu trong tin nhắn này, anh ngẩng đầu nhìn về phía thẻ phát sáng đứng ở phía trước mặt và đưa tay rút thẻ mà chẳng dằn lòng nổi nữa.

Thẻ bài thứ hai lật lên, anh rút ra một con dao nhỏ vô cùng bình thường.

Lật thẻ bài thứ ba, là một thẻ trống.

Lật thẻ bài thứ tư, lại là một thẻ trống.

Thẻ thứ năm xoay chuyển, anh rút ra một thẻ tăng một tháng tuổi thọ.

Thẻ Tuổi Thọ này làm anh ngạc nhiên, ngay cả tuổi thọ của con người mà cũng tăng lên được? Cửa hàng này, dịch vụ khách hàng đó... Hô hấp của anh dồn dập, anh thêm phần kích động để lật thẻ tiếp theo.

Anh muốn rút trúng dạng thẻ nào? Chính anh cũng không biết, anh chỉ biết anh muốn báo thù, muốn cho bốn con súc vật kia trả giá bằng cái giá cao mà bọn chúng nên nhận. Giết người thì đền mạng mà thiếu nợ thì trả tiền, đó là chuyện hai năm rõ mười.

Nhưng mãi cho đến khi chỉ còn lại một lá bài cuối cùng, anh vẫn chưa rút ra được cái thẻ thực hiện được ước muốn của anh.

Anh lau mồ hôi và nước mắt trên khuôn mặt mình, chạm vào thẻ cuối cùng.

Thẻ lật...

Ding dong!

[Chúc mừng bạn rút ra được thẻ Nguyền Rủa, thẻ dùng một lần, một lần có thể nguyền rủa một người.]

Thẻ biến thành ánh sáng rồi chuyển thành một thẻ cứng màu đen viết lên được.

Lương Kiệt mừng như điên bèn lập tức kéo bút ra với tay vẫn run rẩy. Anh chẳng viết thành chữ được, thế là xông vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa vài phút cho bình tĩnh đôi chút, cuối cùng anh mới viết thành chữ.

Anh không ngần ngại viết tên của một đứa trong đám súc vật. Tôi muốn nó phải chịu đựng một lần những gì vợ tôi đã trải qua!

Sau khi viết xong, thẻ hóa thành ánh sáng rồi biến mất.

Anh sững sờ, bắt đầu chờ đợi.

...

Thành phố P, nhà tù.

Chiếc xe dừng lại ở cửa, bốn thiếu niên vừa bị kết án ngày hôm nay xuống xe. Bắt đầu từ giờ, bọn chúng sẽ dành những năm tiếp theo ở đây. Trong số đó chủ mưu bị kết án kéo dài nhất với 15 năm, nó cũng là người lớn tuổi nhất, chỉ còn nửa tháng nữa là 18.

Nó vừa nhìn vào ngục giam âm u này thì sắc mặt càng khó coi, đoạn, hung tợn khạc ra một bãi đờm: “Chờ đi, chờ ông ra, tao chắc chắn giết thằng họ Lương đó!”

Giám ngục bàn giao, nhìn vào các tài liệu ở trên rồi mang chúng đến phòng giam của mình.

“Đi vào!” Cảnh sát áp giải chúng đi tới đẩy mạnh một cái, trong mắt toàn là nỗi căm hận. Mẹ nó, tụi này đúng là bốn con súc sinh, chắc chắn là quái vật vô tình trà trộn vào đạo súc sinh trong lúc đầu thai. Anh ta phá án nhiều năm như vậy nên biết rõ đám người này ra tù rồi lại chủ yếu tiếp tục phạm tội và giết người.

Hoàn toàn chả có thuốc nào cứu được đám người này. Anh ta hãy còn nhớ khi hỏi tại sao bọn nó lại làm thế, câu trả lời của bọn nó đã làm người ta tức giận thế nào. Chúng bảo vẻn vẹn vì cảm thấy thú vị nên gi3t ch3t một người phụ nữ vô tội; vẻn vẹn vì tò mò thai nhi ba tháng trông thế nào mới rạch bụng, móc ra xem cho chính xác. Khi trả lời, không có nỗi sợ hãi nào hiện trên khuôn mặt, thậm chí chúng nó còn cười ha hả.

Kẻ chủ mưu trừng mắt hung dữ nhìn cảnh sát đẩy nó, nghĩ thầm chờ nó ra tù rồi mà vẫn còn nhớ mặt thằng này, coi như thằng này toi đời. Trong nhà nó có tiền, chắc chắn ông bà già sẽ đưa nó ra, chắc chắn nó không phải ngồi tù 15 năm.

Nó thoải mái nghĩ tới chuyện này trong khi thay đồ tù, kế đó được giám ngục đưa vào phòng giam.

“Vào trong.”

Phòng giam là phòng cho 6 người và đã có 5 tù nhân, lúc này ai nấy nhìn nó chằm chằm.

Nó cóc sợ, cha nói với nó là ông đã cho người tìm hiểu chuyện trong nhà tù. Bạn cùng phòng của nó toàn là những người phạm tội nhẹ, là người thường sạch. Nếu bàn về cực hung cực ác, nó mới là một tên ác độc nhất.

Cửa phòng giam đóng lại một lần nữa, nó đi về phía giường của mình, cởi giày và muốn ngủ. Chợt, nó bị tát mạnh làm cả người rơi xuống giường, đầu ù ù.

“Thằng cu này, mày câm điếc hay là mắt mù rồi? Thấy người lớn không biết chào hỏi à?” Tiếng đàn ông thô lỗ vang lên.

Nó ngẩng đầu trong sự tức giận, đối đầu bằng đôi mắt mà kẻ liều mạng mới có.

“Tụi bây…”

“Mẹ kiếp, sao tao cứ thấy thằng cu này gai mắt như vậy?”

“Kéo nó vào nhà vệ sinh.”

Nó làm sao biết dưới tác động của thẻ Nguyền Rủa, nó bị xếp vào sai phòng giam, đám bạn tù là người bình thường chưa từng hại người trong tù lại biến thành tù nhân phạm tội vô cùng nặng, độc ác khôn cùng. Lúc này bọn họ không có cách nào kiềm chế sự tàn bạo trong lòng mình tựa như bị ma quỷ câu ra, cần phải ph4t tiết khẩn cấp.

Lúc trước bọn nó tra tấn lên những người vô tội thì nay nó được hưởng lại một lần. Đôi mắt tà ác coi trời bằng vung ứa nước mắt, miệng nói những lời làm người ta ghét lại phát ra âm thanh cầu xin tha thứ. Trái tim kiêu ngạo giờ đây ngập tràn sợ hãi và hối hận, nó sai, nó không dám nữa.

Nhưng, đã quá muộn.

Đêm nay, phòng giam này phát ra tiếng khóc đau đớn và cầu xin tha thứ, làm các tù nhân trong mấy phòng giam xung quanh nhao nhao thăm dò quan sát.

“Bọn họ lại làm cái gì với tên mới tới rồi?”

“He he, tên mới có da thịt mềm, nói không chừng đang ấy ấy.”

Chúng phá lên tiếng cười bỉ ổi, chẳng ai gọi giám ngục bới thêm chuyện.

Chờ đến khi nhà giam phát hiện mình bỏ tên này vào sai chỗ đã là chuyện của sáng hôm sau. Nhưng đó không phải là vấn đề lớn lao gì, ngay cả khi trong phòng giam đó có mấy phạm nhân vô cùng tàn bạo, bọn họ sẽ chẳng dám làm cái gì cho thằng đó, với điều kiện là bọn họ muốn sống tiếp.

Suy nghĩ nhàn nhã như vậy, khi họ nghĩ tới chuyện đổi phòng giam cho nó bèn đi đến trước phòng giam đó, này thì mùi máu và mùi thối hoăng tràn ngập làm mấy phòng giam xung quanh chửi um.

“Làm cái gì mà cho thối như vậy?”

“Đi ị không xả nước à?”

“Tôi tới xem, coi chừng giết người rồi?”

“Giám ngục mau đi xem một chút đi.”

Giám ngục thấy mấy tù nhân bên trong có vẻ ngơ ngác, trông rất bối rối, bàn tay của họ dính máu, mặt đất thì có nhiều dấu chân. Mãi đến khi ông ta mở cửa và đi vào nhà vệ sinh là đã nôn mửa ngay.

Bên trong biệt thự, cha mẹ thằng chủ mưu sứt đầu mẻ trán vì chuyện con trai giết người vào tù, đồng thời còn muốn làm Lương Kiệt chịu một chút khổ sở. Họ đã từng muốn cho anh tiền để anh đừng cứ dây dưa không bỏ, làm lớn chuyện như thế. Chẳng lẽ có tiền mà không lấy được vợ mới xinh hơn? Ấy thế mà người này từ chối không biết tốt xấu để cho công việc kinh doanh của họ bị ảnh hưởng, còn con trai thì bị kết án trong nhiều năm như thế.

“Sớm hay muộn cũng cho thằng này biết kết cục của lấy trứng chọi đá.” Người đàn ông nói một cách hung tợn.

“Trước tiên làm nó mất việc đi.” Người phụ nữ tiếp lời trong vẻ hung bạo y thế, “Chả phải xương cứng nên không thèm tiền à? Để tôi xem nó không có tiền thì làm gì được.”

Tại thời điểm này, điện thoại di động vang lên.

Đây là điện thoại báo tang của nhà tù để nói với họ con trai họ đã chết.

Hai vợ chồng vội vã chạy đến và nhìn thấy thi thể của con trai họ, thế là gào khóc thật lớn: “Sao lại có thể như vậy được? Con ơi, con...”

Hình ảnh này mà đặt trong trường hợp chung sẽ luôn làm cho người ngoài cuộc đồng cảm rơi nước mắt, nếu đây không phải là một con súc vật làm người lẫn thần căm phẫn. Tất nhiên khuôn mặt kỳ quặc của cảnh sát bên cạnh tại thời điểm này lại chẳng vì mỗi việc ai nấy vỗ tay vui mừng khi tên này chết mà vì cách người đó chết.

“Răng cửa bị đánh gãy, có phân và nước tiểu trong dạ dày, hậu môn bị xé rách, bị hi3p d4m tập thể; sau đó người này bị siết cổ bằng quần áo, chết rồi thì bụng bị cắt ra, các cơ quan nội tạng bị kéo ra ngoài… Từ 9:25 tối đến 4:36 sáng, thời gian tra tấn là 7 giờ 11 phút.” Cảnh sát đến xem kết quả kiểm tra pháp y rồi lại nghĩ đến lời thú tội của một số hung thủ thì thêm phần hãi hùng khiếp vía, “Nạn nhân nữ bị người chết và đồng bọn sát hại ấy cũng bị tra tấn y như đúc, ngay cả thời gian chẳng lệch, thậm chí ngay cả thời gian bị tra tấn cũng không dôi kém.”

Mà cái làm người ta rùng mình chính là những kẻ giết người ở trong cùng một phòng giam nói họ không biết những gì đã xảy ra, chỉ thấy bọn họ nóng nảy trong nháy mắt, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì chuyện đã thành như vậy.

Trong số những kẻ giết người đó có một người vào tù vì giết vợ và còn một năm nữa là có thể ra tù. Cho tới nay người này một mực có biểu hiện tốt, cho thấy một kỳ vọng rất mạnh mẽ về việc ra tù. Giờ đây người này đột nhiên làm như vậy đúng là vô cùng ma quái.

Mỗi phòng giam đều có máy giám sát. Ngay cả khi trong nhà vệ sinh không có máy mà người làm nhiệm vụ phát hiện ra người vốn nên ngủ lại chen chúc trong nhà vệ sinh thì sẽ can thiệp là chắc. Hết lần này tới lần khác, không hiểu vì sao mà tình cờ vào đúng ngày này, có mấy máy giám sát trong phòng giam có vấn đề, còn chưa sửa xong, và một trong số đó vừa đúng có cái phòng ấy.

Từ nơi sâu xa như có một kẻ đứng sau màn đang thúc đẩy cả thảy những điều này, làm cho mọi người sợ tới sởn gai ốc.

Nhưng với đau đớn mất con trai, cha mẹ mất lý trí sẽ không nghĩ đến khía cạnh này. Trong đầu họ chỉ toàn chắc chắn con trai mình bị hại. Suy bụng ra ta bụng người, người đứng sau chuyện này là Lương Kiệt! Chính nó đã mua chuộc giám ngục, mua chuộc cảnh sát, mua chuộc cả đám tội phạm giết người kia để trả thù cho vợ nó. Cái chết gần như giống với vợ nó chính là chứng cứ!

Lương Kiệt có một đêm không ngủ, anh vẫn luôn vật lộn liệu mình có gặp ảo giác hay không. Mỗi khi anh nghi ngờ mình đang mơ, anh sẽ cúi đầu xuống và thấy được con dao nhỏ bình thường trên tay; con dao nhỏ trượt qua ngón tay và cắt một vết thương, máu chảy ra, nhoi nhói ẩm ướt, không phải ảo giác.

Nhưng cuộc gặp gỡ này đúng là không thể tin được, thật sự làm người ta không dám tin. Thẻ Nguyền Rủa? Thật sao? Tên súc vật đó sẽ chết thật? Chết giống như cục cưng của anh, chết trong đau đớn và tuyệt vọng?

Cánh cửa bỗng bị gõ vang, anh bật dậy ngay nhưng không thể di chuyển vì tê chân.

Người gõ cửa bên ngoài không có kiên nhẫn nên chẳng bao lâu đã mắng chửi. Giọng nói sắc nhọn ấy, lời nói ác độc ấy, là cha mẹ của thằng súc sinh đó.

Sau khi bàn chân có thể di chuyển, anh chịu đựng sự tê dại để từng bước lê đến cửa và càng nghe rõ lời nói của họ. Thông qua mắt mèo, anh nhìn thấy đôi mắt đau đớn của họ ước gì gi3t ch3t người này thì giật mình. Đoạn, khuôn mặt anh từ từ hiện lên vẻ vui sướng, đồng thời còn có chút điên rồ và quái đản.

Là sự thật!

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Truyện này có nam chính, trước đây tôi đã nói rồi. Nhưng mà cũng đừng có sợ như vậy, Tinh Tinh của chúng ta mãi mãi là Thần, nam chính cùng lắm chỉ là một người tàn bạo kiêm dịu dàng chu đáo đáng yêu. Lo lắng chuyện tính cách này thì có thể xem truyện đã hoàn của cậu Giang để tìm hiểu xem nam chính toàn bị đùa bỡn như thế nào (không đúng đâu): “Tôi nhận cái quỳ này!”, “Xuyên nhanh hoành hành bá đạo”. “Sau khi nữ chính tỉnh lại [xuyên nhanh]”, “Tôi có thể không yêu anh”, “Nữ vương chế tạo thương”. Nhân tiện sưu tầm giúp cậu Giang ha 

- -----oOo------