“Lâm Thanh Diện, anh không sao đó chứ?” Hứa Bích Hoài nhìn thấy Lâm Thanh Diện đứng ngẩn người ở chỗ đó, hơi lo lắng mà hỏi.

Lâm Thanh Diện lấy lại tinh thần, cười cười với Hứa Bích Hoài, mở miệng nói: “Không có chuyện gì đâu, có lẽ là hiểu lầm thôi, một lát nữa anh sẽ xử lý tốt hai chuyện này.”

“Hiểu lầm, nếu như chuyện này chỉ là hiểu lầm mà người ta lại có thể ra tay đánh tôi à? Lâm Thanh Diện, tôi bị đánh cũng đều là do cậu, cậu gây ra tai họa lớn ở bên ngoài làm hại chúng tôi còn phải gặp nạn chung với cậu, cậu còn có chút lương tâm hay không hả?” Tống Huyền Khanh không buông tha mà nói.

“Mẹ, có lẽ nguyên nhân của chuyện này quả thật bắt nguồn từ con, nhưng không có ai lại vô duyên vô cớ đánh người, mẹ nói có đúng không?” Lâm Thanh Diện hỏi ngược lại bà ta một câu.

Tống Huyền Khanh lập tức chột dạ, bà ta bị đánh hai lần quả thật đều là bởi vì mấy lời nói thô lỗ của bà ta.

“Hừ, cậu bớt cãi chày cãi chối ở chỗ này đi, với lại cậu còn gạt tôi nộp một tháng ba trăm triệu tiền phí quản lý chung cư, phí quản lý chung cư nhà ai lại đắt như vậy, chắc chắn là cậu cố ý lừa tôi rồi.” Tống Huyền Khanh mở miệng nói.

“Mẹ, biệt thự này là do mẹ đã kêu con sang tên qua cho mẹ, bây giờ sao lại trở thành con lừa gạt mẹ rồi?” Lâm Thanh Diện hơi không kiên nhẫn, Lạc Tâm đến đây khiến anh cảm thấy phiền muộn.

Tống Huyền Khanh nhìn thấy Lâm Thanh Diện không có ý muốn đền bù cho bà ta, lúc này bà ta ngồi xuống mặt đất, dùng thủ đoạn ăn vạ của mấy người đàn bà chanh chua.

“Con gái à, con nhìn Lâm Thanh Diện đáng chết này thử đi, làm hại mẹ bị người ta đánh thì không nói, còn lừa mất số tiền mà chúng ta tiết kiệm cả đời này hết rồi. Nếu như mà nó không chịu bồi thường cho chúng ta, vậy thì con ly hôn với nó đi.”

Hứa Bích Hoài nhíu mày, đột nhiên cũng cảm thấy Tống Huyền Khanh bị người ta đánh chắc chắn là do tự nà gây ra.

“Mẹ, mẹ đừng có gây chuyện vô lý ở đây nữa, nếu như mẹ cảm thấy bản thân mẹ không thể gánh vác nổi các loại phí của căn biệt thự này thì sớm trả căn biệt thự này cho Lâm Thanh Diện đi, nếu không thì mẹ cũng chỉ tự chuốc lấy rắc rối cho bản thân thôi.” Hứa Bích Hoài lạnh lùng nói.

Cô hiểu rõ Tống Huyền Khanh làm ầm ĩ như vậy, nếu như thái độ của cô mềm mỏng thì Tống Huyền Khanh sẽ càng la lối lợi hại thêm.

Sau khi Tống Huyền Khanh nghe thấy lời nói của Hứa Bích Hoài thì lập tức trừng mắt, mở miệng nói: “Kêu mẹ trả lại căn biệt thự này cho cậu ta ấy hả? Không có cửa đâu, chẳng lẽ mẹ mất trắng hết ư? Mẹ không chỉ không trả căn biệt thự này lại cho cậu ta mà cậu ta còn phải nộp tiền phí quản lý chung cư thay cho mẹ nữa.”

“Mẹ, mẹ quá đáng quá!” Hứa Bích Hoài tức hỗn hển nói.

Cô không ngờ đến là Tống Huyền Khanh chịu thiệt lớn như vậy mà lại còn không biết hối cải.

Lâm Thanh Diện thở dài đưa tay đặt ở trên tay của Hứa Bích Hoài, mở miệng nói: “Cứ làm như lời mẹ nói đi, để anh nộp tiền phí quản lý chung cư, có điều điều kiện tiên quyết là chúng ta phải chuyển về đây ở.”

Lâm Thanh Diện cảm thấy Tống Huyền Khanh bị đánh quả thật là có nguyên nhân của mình, với lại biệt thự này có phải là của anh hay không thì căn bản cũng không quan trọng, chỉ cần có thể ở cùng với Hứa Bích Hoài thì ở đâu cũng đều như nhau.

Tống Huyền Khanh nhìn thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, lập tức bò dậy từ dưới đất, cười nói: “Con gái à, con nghe thấy chưa hả? Đây chính do chính miệng cậu ta nói đó nha, bây giờ cậu mau trả tiền phí quản lý chung cư tháng này cho tôi đi, ba trăm triệu đó chính là tiền an hưởng tuổi già của tôi.”

“Bây giờ con không có nhiều tiền mặt như vậy, một lát nữa sẽ đi rút tiền cho mẹ.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

“Coi như cậu thức thời.” Mặt mũi của Tống Huyền Khanh tràn đầy vui vẻ, hoàn toàn quên mất chuyện mình đã bị đánh.

“Anh dung túng bà ấy quá rồi.” Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện mà nói một câu.

Lâm Thanh Diện cười cười mở miệng nói: “Dù sao thì bà ấy cũng là người lớn mà, có thể nhường thì cứ nhường một chút đi.

“Chuyện của cậu chủ nhà họ Cổ cùng với người phụ nữ đó sẽ có phiền phức gì hay không?” Hứa Bích Hoài mở miệng hỏi.

“Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu. Bọn họ là vì anh mà đến, anh đi giải quyết một chút là được rồi.” Lâm Thanh Diện cười cười.

“Vậy thì anh cẩn thận đó.” Hứa Bích Hoài quan tâm nói.

Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng gật đầu, tiếp đó nói là mình phải đi ra ngoài xử lý một chút chuyện, sau đó liền đi ra khỏi biệt thự.

...

Giang Phong Ngư Hoả.

Đây là khách sạn duy nhất được xây dựng ven sông ở Hồng Thành, nghe nói là ở nơi này có thể nhìn thấy được khung cảnh đẹp nhất của Hồng Thành.

Nơi này cũng giống như với khách sạn quốc tế Thiên Thành, là một nơi tốn tiền cao cấp, những người đến đây đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội.

Trước kia nơi này thuộc về nhà họ Cổ, là một nơi tu dưỡng của Cổ Thanh Triết - người chủ của nhà họ Cổ đã đặc biệt tự mình chuẩn bị.

Chỉ có điều là ngày hôm nay nơi này đã đổi chủ, tất cả nhân viên của Giang Phong Ngư Hoả đều đã nghe nói chuyện này, chỉ là không biết chủ nhân mới là ai chỉ biết là một người phụ nữ.

Lúc mà Lâm Thanh Diện xuất hiện ở trước cửa của Giang Phong Ngư Hoả, anh ăn mặc trên người một chiếc quần jean, một cái áo cộc tay, có nhìn như thế nào cũng không giống như là người của tầng lớp thượng lưu.

Lúc anh đi vào bên trong Giang Phong Ngư Hoả thì lập tức có hai bảo vệ đi tới ngăn cản Lâm Thanh Diện lại.

“Nhóc con, nơi này không phải là nơi mà cậu có thể đến, cút qua một bên nhanh đi, đừng ảnh hưởng đến việc làm ăn của chúng tôi.” Một người bảo vệ không kiên nhẫn nói.

Hắn ta nhìn thấy Lâm Thanh Diện ăn mặc kém như vậy, vừa nhìn liền biết là một người nghèo nàn, loại nghèo nàn này làm sao có tư cách bước vào nơi tiêu phí cấp cao của bọn họ được.

“Tôi đến đây tìm người, anh đi thông báo một chút đi, tôi tên là Lâm Thanh Diện.” Lâm Thanh Diện thờ ơ mở miệng nói.

Hai bảo vệ lập tức nở nụ cười, trong đó có một người mở miệng nói: “Con mẹ nó có phải là cậu nghe không hiểu tiếng người hay không? Cậu cũng không soi mặt vào nước tiểu mà nhìn thử coi, có thể đến Giang Phong Ngư Hoả của chúng tôi có người nào không phải là nhân vật lớn, ai lại cho một người thấp kém như cậu ở đây.”

“Cậu nhanh chóng cút khỏi chỗ của chúng tôi đi, đến lúc đó ảnh hưởng đến tâm trạng của khách hàng, cậu có gánh vác nổi không?” Một người khác mở miệng nói.

Lâm Thanh Diện nhún vai, định không nhìn hai người kia nữa mà trực tiếp xông vào.

Vào lúc này, một người mặc đồ vest màu đen đi tới, chắc có lẽ là quản lý sảnh ở chỗ này, lúc nãy bà chủ vừa mới bàn giao với anh ta kêu anh ta chờ một người có tên là Lâm Thanh Diện đến đây.

Anh ta đi đến sau lưng của hai bảo vệ, lên tiếng nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? La hét ầm ĩ ở cửa ra vào, các người sợ là khách khứa ở bên trong nghe không được hả?”

Hai tên bảo vệ lập tức thành thật quay đầu cung kính nhìn về phía quản lý.

“Quản lý, ở đây có một tên ngu xuẩn cứ đòi đi vào, chúng tôi đang muốn đuổi cậu ta ra ngoài đó.” Bảo vệ mở miệng nói.

Quản lý liếc nhìn Lâm Thanh Diện ở bên ngoài một cái, nhìn thấy quả thật giống như là một người thấp hèn thì cũng không để ý nữa, mở miệng nói: “Vậy nhanh chóng đuổi cậu ta đi, hôm nay tôi phải chờ một nhân vật vô cùng quan trọng, làm trễ nải chuyện này thì hai người sẽ không gánh nổi đâu.”

Hai tên bảo vệ lập tức gật đầu, quay người lại muốn tống Lâm Thanh Diện đi.

“Người này tên là Lâm Thanh Diện, hơn nữa còn nói là ở bên trong có người đang chờ cậu ta. Buồn cười muốn chết đi được, người có thể đi vào chỗ của chúng ta đều là những nhân vật lớn, làm sao lại chờ một người thấp hẹn như cậu ta được chứ.” một người bảo vệ thuận miệng nói một câu.

Sau khi quản lý nghe thấy, hai mắt lập tức trừng lớn, nhanh chóng quay người lại gọi hai người bảo vệ đó lại.

“Các người vừa mới nói cái gì vậy? Cậu ta là Lâm Thanh Diện?” Quản lý nhanh chóng mở miệng nói.

Hai bảo vệ xoay người lại nhẹ nhàng gật đầu.

“Không sai, người này nói cậu tên là Lâm Thanh Diện, thật ra thì tôi cũng đã nghe thấy ở Hồng Thành có một phế vật tên là là Lâm Thanh Diện.” Bảo vệ khinh thường mở miệng nói.

Sắc mặt của quản lý lập tức thay đổi, lúc nãy chủ của anh ta vừa mới bàn giao chính là kêu anh ta chờ Lâm Thanh Diện, mà không ngờ đến hai người này lại còn muốn đuổi Lâm Thanh Diện đi.

Người mà chủ đã kêu mình chờ chắc chắn là nhân vật quan trọng, nếu như đuổi đi rồi thì công việc của anh ta cũng sẽ không giữ được nữa.

Anh ta trực tiếp đưa tay ra tát một bạt tay lên trên mặt của tên bảo vệ đang nói chuyện, chửi ầm lên: “Tôi thấy con mẹ nó cậu mới là phế vật đó, cũng dám đối xử với khách quý của bà chủ như thế, tôi thấy là cậu không muốn sống rồi.

Người bảo vệ kia lập tức trợn tròn mắt, không ngờ đến quản lý đột nhiên lại ra tay đánh người.

Một bảo vệ khác vẫn còn chưa kịp phản ứng, trên mặt cũng chịu một bạt tay, bị quản lý mắng to một trận.

Sau khi quản lý dạy dỗ hai người bọn họ xong, lập tức cung kính đi đến trước mặt của Lâm Thanh Diện, cúi đầu khom lưng nói: “Anh chính là anh Lâm Thanh Diện ư?”

Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng gật đầu.

“Thật sự rất xin lỗi, hai bảo vệ này là người mới tới, không hiểu quy cũ đã động chạm tới anh, hi vọng là anh đừng để ý, một lát nữa tôi sẽ sa thải hai người bọn họ.” Quản lý mở miệng nói.

Trên mặt của hai người bảo vệ tràn đầy vẻ oan ức, rõ ràng là lúc đó quản lý đã kêu bọn họ tống Lâm Thanh Diện đi, sao khi nghe thấy tên của Lâm Thanh Diện thì quản lý liền có thay đổi lớn như vậy chứ.

“Dẫn tôi vào đi.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

Quản lý lập tức gật đầu dẫn theo Lâm Thanh Diện đi vào trong Giang Phong Ngư Hoả.

Hai người bọn họ đi thẳng một đường đến cửa căn phòng có vị trí tốt nhất ở Giang Phong Ngư Hoả, quản lý cung kính nói: “Bà chủ của tôi đang đợi anh ở bên trong.”

Lâm Thanh Diện gật đầu, đưa tay đẩy cửa phòng ra đi vào trong phòng.

Không gian ở trong phòng cực kỳ lớn, trang trí đơn giản nhưng lại lộ ra một hơi thở cao quý, cửa sổ sắt đất to lớn có thể thu được khung cảnh tuyệt đẹp của Hồng Thành vào trong tầm mắt.

Mà lúc này, ở trước cửa sổ sát đất được đặt một cái bàn tinh xảo, ngồi ở trước bàn là một người phụ nữ với dung mạo tuyệt trần, ở bên cạnh của người phụ nữ thì có một ông cụ khoảng chừng năm sáu mươi tuổi đang đứng đó.

Thấy cửa bị đẩy ra, người phụ nữ quay đầu nhìn về phía bên này một chút, cười nói: “Cậu tới rồi à?”

Lâm Thanh Diện không thay đổi sắc mặt đi đến trước bàn, trực tiếp ngồi xuống.

“Tìm tôi làm cái gì?” Lâm Thanh Diện lên tiếng hỏi.

“Làm gì phải lạnh lùng như vậy chứ, dù sao thì tôi cũng là dì nhỏ của cậu mà, ngay cả một tiếng dì nhỏ mà cậu cũng không chịu gọi.” Lạc Tâm hơi ai oán nói.

Lâm Thanh Diện nhìn người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng động lòng người ở trước mặt, anh biết cái này cũng chỉ là giả tạo mà thôi.

Chính là người phụ nữ trước mắt, lúc trước đã bôi xấu anh, nói anh muốn giết mẹ đoạt quyền, để anh trực tiếp bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm.

“Kể từ ngày mà tôi rời khỏi nhà họ Lâm thì tôi đã không có bất kỳ quan hệ nào với các người nữa, trong mắt của tôi, cô cũng chỉ là một người xa lạ thôi.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

Lạc Tâm thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, nụ cười trên mặt lập tức quét sạch sành sanh, thay vào đó chính là sự lạnh lùng vô tận.

“Cậu đã nói như vậy rồi thì tôi cũng đi thẳng vào vấn đề, trở về với tôi, hiện tại nhà họ Lâm đang cần cậu.” Lạc Tâm mở miệng nói.

Lâm Thanh Diện nhếch miệng lên tiếng: “Lúc trước đuổi tôi đi, tại sao dì lại không nghĩ đến cũng sẽ có một ngày cần tôi. Không cần tới thì đuổi tôi đi, cần tới thì lại gọi trở về, các người coi tôi là cái gì hả?”

“Chuyện lúc trước tôi và chị cũng đã thừa nhận làm sai rồi, bây giờ xin lỗi cậu, cậu trở về xử lý một chút đi, hôm nay trở về cùng với tôi luôn.”

Lạc Tâm dùng một giọng điệu không cho từ chối mà nói.

“Thật là ngại quá, tôi cũng không nhận lời xin lỗi của các người đâu, tôi đã không còn bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Lâm nữa, tôi sẽ không xen vào chuyện của các người.” Lâm Thanh Diện nói.

“Không ngờ đến là ở chỗ này mấy năm mà cậu vẫn còn có phong thái, nhưng mà tôi nghe thấy cậu sống ở đây cũng không tốt nhỉ.” Lạc Tâm cười nói.

“Tốt hay là không tốt thì cũng không có liên quan gì đến dì, nếu như dì gọi tôi đến đây chỉ là vì để cho tôi về nhà họ Lâm, vậy thì tôi có thể nói cho dì biết, dì không cần phải uổng phí sức lực.” Lâm Thanh Diện nói như chém đinh chặt sắt.

Lạc Tâm nở nụ cười, cũng không tức giận bởi vì lời nói của Lâm Thanh Diện.

“Cậu đã không muốn trở về thì tôi cũng sẽ không ép buộc nữa. À đúng rồi, giới thiệu cho cậu một chút, đây là người chủ của nhà họ Cổ ở Hồng Thành, Cổ Thanh Triết.”

Ông già đứng ở bên cạnh của Lạc Tâm lập tức đi lên phía trước một bước, cung kính cười cười với Lâm Thanh Diện, nói: “Tôi là Cổ Thanh Triết, rất hân hạnh được biết cậu chủ.”

Lâm Thanh Diện sửng sốt mở miệng hỏi: “Ông chính là ba của Cổ Diệc Thành à?”

Cổ Thanh Triết cũng không ngờ đến Lâm Thanh Diện sẽ nói như vậy, lúc này gật gật đầu mở miệng nói: “Không sai, Cổ Diệc Thành chính là con trai của tôi, không ngờ đến cậu chủ cũng quen biết với thằng con trai không chịu thua kém của tôi, chuyện này thật sự là vinh hạnh của nhà họ Cổ chúng tôi.”

Cổ Thanh Triết biết Lạc Tâm là một nhân vật trong gia tộc lớn ở thủ đô, mà từ cuộc trò chuyện lúc nãy, ông ta cũng đoán được chắc chắn Lâm Thanh Diện chính là nhân vật quan trọng của gia tộc này.

Nhưng mà Lâm Thanh Diện ở Hồng Thành có thân phận gì thì cũng không phải là người mà nhà họ Cổ của bọn họ trêu chọc được, dù sao lấy nguồn lực của nhà họ Lâm, một tay cũng có thể bóp chết nhà họ Cổ của ông ta.

Cho nên ông ta nhất định phải nghĩ cách để nịnh bợ Lâm Thanh Diện.

“Tôi với con trai của ông cũng chưa nói tới quen biết, nhưng mà quả thật con trai của ông thật sự không chịu thua kém.” Trên mặt của Lâm Thanh Diện lộ ra một nụ cười giễu cợt.

Hôm nay Cổ Diệc Thành vừa mới tát Tống Huyền Khanh một bạt tay, nếu như hắn ta biết lúc này ba của hắn ta đang cúi đầu khom lưng với Lâm Thanh Diện, không biết là hắn ta sẽ có biểu cảm gì.

Cổ Thanh Triết nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, lập tức sửng sờ, sau đó mở miệng nói: “Cậu chủ, có phải là đứa con trai của tôi đã chọc tới cậu rồi không, nếu nó thật sự chọc tới cậu thì tôi sẽ trở về đánh gãy chân của nó.”