Lâm Thanh Diện lập tức quay đầu nhìn về phía Hứa Bích Hoài, cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Anh biết Hứa Bích Hoài là vì lời nói vừa rồi của Từ Tài nên mới đỏ mặt, nhưng bình thường Hứa Bích Hoài đỏ mặt, cũng như thế này.

"Xin chỉ giáo?" Lâm Thanh Diện hỏi.

"Cậu nhìn mặt cô ấy, trong hồng nhuận lộ ra một loại xúc động khát vọng phóng thích, cơ thể cô ấy sợ đã sớm không thể chờ đợi, đáng tiếc vẫn luôn không được đáp ứng." Tú nghiêm túc nói.

Trong lòng Lâm Thanh Diện cũng rơi một nhịp, chẳng lẽ Hứa Bích Hoài vẫn luôn muốn?

Nếu không vì sao mỗi lần Hứa Bích Hoài đỏ mặt đều như vậy?

Anh vẫn luôn cho rằng Hứa Bích Hoài đỏ mặt là như vậy, lúc đó anh còn nghĩ dáng vẻ Hứa Bích Hoài đỏ mặt thật xinh đẹp, làm anh có một loại xúc động muốn phạm tội.

Thì ra là Hứa Bích Hoài vẫn luôn chịu đựng một mình.

Hứa Bích Hoài càng lúng túng, cô không ngờ Tú nhìn qua có thể nhìn thấu ý nghĩ của cô, sớm biết vậy cô sẽ không đi theo Lâm Thanh Diện đến đây.

Từ Tài nhìn Tú, mở miệng hỏi: "Những thứ này sao con biết, ta chưa dạy qua con những thứ này mà."

Trên gương mặt Tú lộ vẻ đắc ý: "Người biết cái gì, đây là trực giác của phụ nữ, chỉ có phụ nữ mới biết."

Lâm Thanh Diện lập tức không nói gì nữa, thì ra đây chỉ là Tú nói linh tinh.

"Vậy cô biết cô ấy như vậy, không phải cũng có nghĩa là cô cũng đã từng như vậy sao, nếu không sao cô có thể nói rõ ràng như vậy?" Lâm Thanh Diện hỏi lại.

Khuôn mặt Tú lập tức trở nên đỏ bừng, không kém Hứa Bích Hoài bao nhiêu.

Lâm Thanh Diện lập tức cười ha hả, mở miệng nói: "Cô nhìn lại cô đi, cô cũng hồng nhuận như, không lẽ, bây giờ trong lòng cô cũng nghĩ đến mấy thứ chuyện kia?"

Tú lập tức trừng Lâm Thanh Diện một cái, vội vàng xoay người đi vào bên trong.

Từ Tài bất đắc dĩ cười cười, Lâm Thanh Diện có thể cho rằng Tú đang nói đùa, nhưng mà ông ta biết rõ, trong khoảng thời gian mỗi ngày Tú đều ghé vào bên tai ông ta nhắc đến Lâm Thanh Diện.

Mặc dù ngoài miệng chẳng qua Tú cảm thấy Lâm Thanh Diện quá đáng ghét, mỗi ngày đều lầm bầm với ông ta mấy câu, nhưng Từ Tài hiểu Tú nhất, rõ ràng cô nàng này đã động tâm với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cũng không có ý thức được vấn đề này, chỉ là cười nói một câu: "Cô nhóc này cũng nóng nảy ghê, còn không cho đùa sao."

"Cậu cần tôi xem bệnh lúc nào?" Từ Tài chuyển chủ đề.

"Ngày mai đi." Lâm Thanh Diện mở miệng.

Từ Tài cũng không có ý kiến gì, sau khi hỏi Lâm Thanh Diện địa chỉ, bảo ngày mai nhất định sẽ qua đó.

Lâm Thanh Diện cũng không nói thêm gì nữa, dẫn Hứa Bích Hoài rời khỏi chỗ đó.

Trên đường trở về, gương mặt Hứa Bích Hoài vẫn phơn phớt hồng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lâm Thanh Diện, trong lòng không biết đang nghĩ cái gì.

Mà Lâm Thanh Diện hoàn toàn không có đặt việc này ở trong lòng, anh chỉ cho rằng là Tú trêu đùa mà thôi.

Ngày hôm sau, biệt thự nhà họ Hứa.

Hai người Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên ngồi giữa phòng khách, không ít họ hàng nhà họ Hứa đã đến đây đợi.

"Anh Trai Hiệp, anh nói xem Lâm Thanh Diện thật sự có thể tìm thần y Từ đến không?" Hứa Bích Uyên hỏi.

Hứa Trai Hiệp đột nhiên cười ha ha, nói: "Cái này em không cần lo lắng, hôm qua anh đã đi sang bên phía thần y Từ nhìn một chuyến, ba cơ hội xem bệnh năm nay của người ta đã dùng hết rồi, hơn nữa anh còn thử đẩy cửa đi vào nhìn xem, kết quả thiếu chút nữa bị một người đẹp nóng bỏng cầm dao đuổi chém.”

"Anh đi đến chỗ đó, người ta cũng không nể mặt, loại phế vật như Lâm Thanh Diện, đi chỉ sợ bị người ta trực tiếp chém chết, anh ta nói có thể mời thần y Từ đến, chỉ sợ là chém gió thôi, không chừng lúc đó lại đưa một người giả dối đến lừa chúng ta."

Hứa Bích Uyên sau khi nghe xong, gật đầu cười, nói: "Em đã nói rồi, cái loại phế vật như Lâm Thanh Diện, sao có khả năng mời được thần y Từ được."

Ngay lúc hai người đang nghị luận, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đi vào trong biệt thự.

Mọi người cũng lập tức vây quanh lại.

Hứa Bích Uyên nhìn liếc qua Lâm Thanh Diện, âm dương quái khí nói: "Lâm Thanh Diện, thần y Từ đâu, không phải anh nói mời thần y Từ đến sao, sao chỉ thấy hai người vậy?"

"Thần y Từ lát nữa sẽ đến." Lâm Thanh Diện nói.

Mọi người cũng không tin lời nói của Lâm Thanh Diện, cảm thấy anh cũng chỉ là đang khoác lác thôi.

"Tôi phát hiện anh thật đúng là một nhân tài chém gió, thần y Từ người ta mỗi năm chỉ xem bệnh ba lần, bây giờ ba cơ hội kia sớm đã dùng hết rồi, anh cho rằng anh là ai, thần y Từ sẽ phá lệ vì anh?"

"Ha ha, anh ta cũng chỉ là đang nằm mơ thôi, nếu như thần y Từ chịu ra mặt vì loại người như anh ta, mặt trời sẽ mọc đằng Tây."

"Không chừng anh ta đã tìm một người giả mạo đấy."

Hứa Trai Hiệp cười lạnh nhìn Lâm Thanh Diện, nói: "Lâm Thanh Diện, nếu như anh không mời được thần y Từ, cứ nói thẳng là được, không cần phải lãng phí thời gian của mọi người ở đây, dù thế nào, anh cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Hứa thôi.”

"Nhìn dáng vẻ của cậu, là không muốn chữa bệnh cho ông nội đúng không, Hứa Trai Hiệp, có phải cậu ước gì thần y Từ không đến được không?" Lâm Thanh Diện cười hỏi.

Sắc mặt Hứa Trai Hiệp lập tức trở nên khó coi, lạnh lùng nói: "Anh đừng có mà nói bậy ở đây, đương nhiên tôi hy vọng nhất là bệnh của ông nội tốt lên."

Lâm Thanh Diện chỉ cười cười, không nói gì khác.

"Hừ, anh chắc chắn là bịa chuyên, hôm nay chúng tôi đợi ở đây với anh một ngày, nếu hôm nay thần y Từ không xuất hiện, thì anh đợi bị đuổi ra khỏi nhà họ Hứa đi!” Hứa Trai Hiệp nghiến răng nghiến lợi nói một câu.

Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài không thèm đáp lại anh ta, mà tìm một nơi ngồi đợi.

Qua khoảng một tiếng, chuông cửa biệt thự vang lên, Hứa Bích Hoài lập tức chạy tới, mở cửa ra, phát hiện là hai người Tú và Từ Tài.

"Thần y Từ đến rồi!" Hứa Bích Hoài mở miệng hô một câu.

Mọi người trong phòng khách cũng lập tức đứng dậy, ngóng nhìn ra ngoài cửa.

Bọn họ cũng không ngờ, Lâm Thanh Diện thật sự mời Từ Tài đến.

Hai người Từ Tài và Tú đi vào trong biệt thự, trên người hai người đều có một loại ngạo khí người thường không có được, cách người ngàn dặm, hoàn toàn khác so với dáng vẻ hôm qua Hứa Bích Hoài nhìn thấy.

Hứa Bích Hoài quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, thầm nghĩ có lẽ hai người chỉ có ở trước mặt Lâm Thanh Diện mới trở nên bình dị gần gũi như thế?

Nhưng mà đến cùng Lâm Thanh Diện làm thế nào được như thế?

Hứa Bích Uyên và Hứa Trai Hiệp sau khi nghe thấy lời nói của Hứa Bích Hoài, cũng vội vàng đi đến, nhìn thấy bên ngoài thế mà thật sự có người đi vào, trong lòng hẫng một nhịp.

Hứa Trai Hiệp nhìn thấy Tú, lập tức hít vào một hơi, người ngày hôm qua thiếu chút nữa cầm dao đuổi theo chém anh ta đúng là Tú, vậy lão đầu bên cạnh cô ấy, đúng là Từ Tài rồi.

Anh ta quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, nghĩ Lâm Thanh Diện đến cùng là dùng biện pháp gì, mới có thể mời được Từ Tài đến, hôm nay lúc anh ta đến, còn thiếu chút nữa bị chém.

Gương mặt Hứa Bích Uyên lại hoài nghi nhìn Từ Tài và Tú, trong lòng cô ta vẫn cảm thấy hai người là người giả mạo Lâm Thanh Diện tìm đến.

Mà ở đây có không ít người biết Từ Tài trông như thế nào, sau khi nhìn thấy Từ Tài, lập tức trở nên cung kính.

"Thần y Từ, ngài chịu đại giá quang lâm, là vinh hạnh của nhà họ Hứa."

"Đúng thế, nhanh châm trà cho thần y Từ."

"Thần y nhanh vào trong đi."

Mọi người đều bước lên, muốn lưu lại một ấn tượng tốt cho Từ Tài, sau này lúc có chuyện cần, cũng có thể dễ nói chuyện với Từ Tài.

Dù sao bất luận là năm tháng nào, bất luận là ai, cũng sẽ không kết thù với thầy thuốc.

Hứa Bích Uyên thấy mọi người đều nghênh đón, trên mặt lập tức lộ vẻ khinh thuờng

Cô ta nhìn qua Tú và Từ Tài, thầm nói: "Hai người kia có chỗ nào giống thần y chứ, không chừng là người Lâm Thanh Diện mời đến để lừa gạt, mấy người cũng đừng để anh ta trêu đùa."

Mọi người nghe thấy lời nói của Hứa Bích Uyên vẻ mặt đều thay đổi, đây là Từ Tài thật, sao có thể là lừa đảo.

Hứa Trai Hiệp cũng nhíu mày, lúc ấy anh ta chỉ nói đùa với Hứa Bích Uyên, không ngờ Hứa Bích Uyên lại tưởng thật.

Thật là ngu đến nóc rồi.

Tú nghe thấy lời của Hứa Bích Uyên, lúc này cô lập tức trừng Hứa Bích Uyên một cái, sau đó bước dài đến trước mặt Hứa Bích Uyên tát một cái lên mặt cô ta.

Bốp!

Hứa Bích Uyên lập tức sửng người, ai mà ngờ được, một cô gái tuổi còn nhỏ hơn cô, ra tay lại mạnh mẽ vang dội như vậy, không chút ướt át lê thê.

"Cô làm cái gì! Cô biết tôi là ai không, cô dám đánh tôi, anh Trai Hiệp, anh nhanh đuổi nó đi đi!" Hứa Bích Uyên giận dữ hét lên.

"Hừ, dám nói sư phụ tôi là lừa đảo, đây là thái độ mời người xem bệnh của nhà họ Hứa sao?" Tú hừ lạnh một tiếng.

Gương mặt Hứa Trai Hiệp xấu hổ, đi nhanh chóng đi đến trước mặt Hứa Bích Uyên, nháy mắt ra hiệu với cô ta, sau đó quay đầu về phía tú Tú, gương mặt áy náy nói: "Thật ngại quá, người em họ này của tôi chưa trải sự đời, hy vọng thần y Từ không nên tức giận, tôi thay em ấy xin lỗi hai vị."

Hứa Bích Uyên sững sờ, Hứa Trai Hiệp sao lại cung kính với hai người kia như vậy, cô gái này vừa mới cho cô ta một cái tát đấy.

"Anh Trai Hiệp, sao anh phải cung kính với hai người họ như vậy, bọn họ là hai tên lừa đảo!" Hứa Bích Uyên tiếp tục nói.

Lúc này mấy người họ hàng nhà họ Hứa cũng không nhìn được được nữa, thậm chí muốn phủi sạch quan hệ với Hứa Bích Uyên, đều bước lên quở trách Hứa Bích Uyên.

"Bích Uyên, sao cô có thể bất kính với thần y Từ và đồ đệ của ông ấy như vậy, người ta là đến xem bệnh cho ông cụ, chọc giận người ta, cô gánh nổi sao?"

"Nhanh xin lỗi thần y Từ đi, cô thật sự quá lỗ mãng rồi."

"Bích Uyên à Bích Uyên, nếu như bệnh của ông cụ không tốt lên, vậy trách nhiệm là của cô rồi."

...

Hứa Bích Uyên không ngờ mọi người lại cùng nhau quở trách cô ta, mặt lập tức uất ức.

Nhưng không ai làm chỗ dựa cho cô, cô cũng không dám nói gì.

Hứa Bích Hoài nhìn thấy Hứa Bích Uyên uất ức, trong lòng có chút hả giận.

Bình thường cô cảm thấy Hứa Bích Uyên là em gái mình, cho nên không làm gì cô ta, nhưng mà Tú lại không để cô ta vào mắt, cô ấy là đồ đệ của Từ Tài, đương nhiên có sự cao ngạo, không phải lại loại tiểu thư gia tộc hạng hai như Hứa Bích Uyên có thể bì được.

Lâm Thanh Diện đi đến trước mặt Từ Tài, nói với ông ta: "Theo tôi lên lầu."

Từ Tài gật nhẹ đầu, cùng với Tú đi lên lầu.

Mấy người nhà họ Hứa cũng vội vàng đi vào theo.

Hứa Bích Uyên ôm lấy mặt mình, tức giận không có chỗ phát, chỉ có thể nuốt vào trong bụng, cùng đi lên lầu.

Đi vào trong phòng Hứa Mạn Tranh, bác sĩ đang kiểm tra cho Hứa Mạn Tranh

Hứa Trai Hiệp vội vàng đi đến, nói: "Ông nội, thần y Từ đến rồi, ông được cứu rồi!"

Hứa Mạn Tranh nghe thấy lời nói của Hứa Trai Hiệp, lập tức từ trên giường ngồi dậy.

Người xung quanh cũng sợ hãi kêu một tiếng, không ngờ Hứa Mạn Tranh đã bệnh thành như vậy rồi, còn có thể lập tức ngồi dậy.

Hứa Mạn Tranh quay đầu nhìn sang, sau khi nhìn thấy Từ Tài, run rẩy nói: "Thần y Từ, ông có thể đến xem bệnh cho tôi, là vinh hạnh của nhà họ Hứa.”

Từ Tài chắp tay với Hứa Mạn Tranh, mở miệng nói: "Nể mặt Lâm Thanh Diện thôi."

Mọi người đều có chút giật mình nhìn Lâm Thanh Diện, không ngờ Lâm Thanh Diện có mặt mũi lớn như vậy, Từ Tài là nể mặt anh mới đến.

Hứa Mạn Tranh cũng không ngờ Lâm Thanh Diện thật sự có thể mời được Từ Tài, nhưng mà lúc này ông cũng không có tâm trạng nghĩ những chuyện này, chuyện cấp bách lúc này là chữa bệnh cho tốt.

"Thần y Từ, vậy làm phiền ông, lần này chữa khỏi bệnh, tôi nhất định sẽ dùng số tiền lớn để tạ ơn, hy vọng thần y Từ có thể thần thông, toàn lực trị bệnh." Gương mặt Hứa Mạn Tranh vô cùng thành khẩn nói.

Từ Tài vẫn không nói gì, Tú đứng bên cạnh đột nhiên nói một câu: "Xì, sư phụ, con thấy chúng ta không nên trị bệnh cho người này, người nhà họ Hứa này ngạo mạn như thế, còn nói chúng ta là lừa đảo, ông ta cũng không sợ chúng ta chữa chết sao."

Hứa Mạn Tranh nghe thấy lời nói của Tú, lập tức sững sờ, hỏi lại: "Cô gái này, không biết cô đây là?"

Hứa Trai Hiệp lập tức bước đến, mở miệng nói: "Ông nội, vừa rồi là Bích Uyên vô ý đụng phải hai vị."

Sắc mặt Hứa Bích Uyên lập tức thay đổi, nếu như Từ Tài bởi vì cô ta mà không chữa bệnh cho Hứa Mạn Tranh, vậy cô ta sẽ thành tội nhân của nhà họ Hứa mất.

"Hừ, đó gọi là vô ý đụng phải sao, tôi thấy chính là nhà họ Hứa mấy người không có thành ý, hơn nữa ngay cả xin lỗi cũng không có." Tú lạnh lùng nói.

Hứa Mạn Tranh lập tức hừ lạnh một tiếng, nói: "Cái đồ nghiệp chướng này! Còn không xin lỗi!"

"Ông nội, con biết sai rồi, xin ông tha thứ cho con." Hứa Bích Uyên xin lỗi Hứa Mạn Tranh.

Hứa Mạn Tranh tức đến sắp ngất, cắn răng nói: "Ta bảo con xin lỗi ta sao? Ta bảo con xin lỗi thần y Từ và cô gái này! Cái thứ không biết hối cải này, quỳ xuống xin lỗi với thần y Từ đi!"