Nhưng anh biết, anh không thể làm gì khác.

Trong lòng Kim Tuyết Mai vô cùng cảm động, đồng thời cũng cảm thấy khó chịu.

Cô biết, cho dù là trước đó anh Lý vì cô mà liều mạng mở đường, hay là hiện tại, đám người Đại Hùng buông vũ khí xuống, tất cả đều là vì Cao Phong, còn cô chỉ là một vướng bận mà thôi.

"Ha ha ha, thật đúng là anh em tình thâm, thật đúng là không biết tên Cao Phong này có gì tốt, thế mà khiến cho mấy người vì anh ta mà bán mạng như thế!”

"Nếu như mấy người đồng ý theo tao, Cao Phong cho các người đãi ngộ gì, ông đây sẽ cho các người gấp ba!” Bên trong ánh mắt của Vũ Hoàng Minh là sự ghen ghét.

Mấy người Đại Hùng càng trung thành với Cao Phong, anh ta lại càng ghen ghét, trong lòng lại càng giận dữ.

"Ha ha ha, mẹ nó!” Đại Hùng cười lạnh một tiếng, khinh thường nhổ một bãi nước bọt.

Vũ Hoàng Minh giật tím mặt, đột nhiên nói với anh Lâm: "Anh Lâm, anh còn đứng đó làm gì, đánh chết bọn chúng cho tôi! Đánh chết hết bọn chúng!”

"Mẹ kiếp, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cho rằng ông đây ăn chay?"

"Ha ha, được ngay!” Anh Lâm cười to một tiếng, sau đó trực tiếp ra lệnh tiến hành công kích.

Mấy trăm tên đàn em của anh ta vô cùng hưng phấn, cầm gậy gộc trong tay, muốn xông về phía trước.

Bich!

Cho dù trong tay không có vũ khí, ba, năm người đàn ông vẫn không thể đến gần Đại Hùng.

Đại Hùng vung một nắm đấm, trực tiếp đánh bay hai người.

"Mẹ nó! Ai cho chúng mày đánh trả? Nếu chúng mày dám đánh trả, ông đây sẽ đâm Kim Tuyết Mai!" Vũ Hoàng Minh đột nhiên kêu lên.

Một câu nói kia, làm cho lần động tác vung nắm đấm tiếp theo của Đại Hùng dừng lại.

Trong nháy mắt, anh ta cũng bị mấy ống thép đập trúng người.

Bọn họ có thể không quan tâm đến kết cục của Kim Tuyết Mai, bởi vì bọn họ và Kim Tuyết Mai không có bất kỳ tình cảm gì.

Thế nhưng, bọn họ không thể không quan tâm đến cảm thụ của Cao Phong.

Nếu như Kim Tuyết Mai bị thương, chỉ sợ Cao Phong sẽ phát điên!

Vì thế, vì cậu chủ Phong nhà bọn họ, tất cả vệ sĩ mặc đồ đen đều từ bỏ chống cự, toàn bộ đứng đó chịu đánh.

Bịch bịch bịch.

Những vệ sĩ áo đen này không thể đánh trả, mà đám người của anh Lâm kia lại không chút nương tay, ống thép trong tay bọn họ không ngừng vung lên.

Những đòn đánh nghiêm trọng không ngừng đánh lên người những vệ sĩ mặc đồ đen kia, lần lượt bọn họ đều bị đánh.

"Vũ Hoàng Minh, con mẹ nó!”

Giờ phút này đây, rốt cuộc Cao Phong không cách nào khống chế được cảm xúc, đột nhiên hét to một câu.

Lúc này, hai mắt Cao Phong đỏ ngầu, ngay cả trong con ngươi màu đen cũng hiện lên vẻ khát máu, đủ để thấy được hiện tại trong lòng anh tức giận như thế nào.

"Ha ha ha...!” Vũ Hoàng Minh điên cuồng cười to.

Cao Phong càng tức giận, trong lòng anh ta lại càng thoải mái.

"Các anh không cần quan tâm đến tôi làm gì, các anh đánh trả lại đi, đánh trả lại đi!” Kim Tuyết Mai càng thêm khóc lóc.

Một giây sau, Kim Tuyết Mai lại quát to một câu: “Các anh tranh thủ thời gian đánh lại đi!”

Sau khi nói xong câu này, Kim Tuyết Mai đột nhiên nhắm mắt lại, nâng cao cổ, chủ động hướng về phía dao găm trong tay Vũ Hoàng Minh.

Bản thân cô chỉ là vướng bận, chỉ cần cô chết, tất cả đều có thể kết thúc.

Chỉ cần cô chết rồi, trong tay Vũ Hoàng Minh mất đi thẻ đánh bạc có thể uy hiếp được Cao Phong, đám người Cao Phong có thể phản kích.

Xoet!

Ánh sáng sắc bén lóe lên, Kim Tuyết Mai không sợ chết, hướng về phía dao găm.

"Con mẹ nó, cô!” Vũ Hoàng Minh bị dọa cho sợ hãi, so với Kim Tuyết Mai, anh ta càng thêm rõ ràng hơn, vì sao anh ta lại có thể uy hiếp được đám người Cao Phong.

Cho nên anh ta chắc chắn sẽ không để Kim Tuyết Mai chết vào lúc này, vì thế, anh ta vội vàng thu dao găm về.

Nhưng dù thế, trên cổ Kim Tuyết Mai vẫn bị cứa ra một vết máu, trong nháy mắt, máu tươi chảy ra.

"Vũ Hoàng Minh! Tao giết mày!” Vành mắt Cao Phong như muốn nứt ra, lúc này, anh muốn xông về phía trước.

"Mày đứng lại đó cho tao, nếu như không muốn Kim Tuyết Mai chết, mày lập tức đứng lại!" Vũ Hoàng Minh quá sợ hãi, vội vàng giữ chặt Kim Tuyết Mai, hét to về phía Cao Phong.

Cao Phong không thể không lại một lần nữa đứng ngay tại chỗ, đối với Kim Tuyết Mai, anh càng thêm lo lắng.

Mà lúc này, Kim Tuyết Mai không quan tâm nhiều như thế, cô vẫn muốn hướng về phía dao găm.

"Mẹ kiếp, đánh ngất cô ta đi!” Vũ Hoàng Minh mắng to.

Một người đàn ông đánh mạnh vào gáy Kim Tuyết Mai, trực tiếp đánh cho Kim Tuyết Mai hôn mê.

Sau đó, Vũ Hoàng Minh lại một lần nữa giữ lấy Kim Tuyết Mai, dao găm cũng kề sát trên cổ.

Anh ta cảm thấy mình không thể lãng phí thêm thời gian nữa, tránh cho đêm dài lắm mộng.

"Cao Phong, bây giờ mày quỳ xuống cho tao, hiện tại, ngay lập tức!" Vũ Hoàng Minh hét to.

Anh ta chỉ chờ cho Cao Phong quỳ xuống, hưởng thụ việc Cao Phong quỳ gối, sau đó sẽ ở ngay trước mặt Cao Phong, chơi Kim Tuyết Mai.

Đến lúc đó, Cao Phong nhận nhiều đả kích như vậy, nhất định sẽ điên mất?

Vũ Hoàng Minh càng nghĩ, càng cảm thấy thoải mái, mấy lần Cao Phong chèn ép anh ta, còn dám đập xe của anh ta, rất trâu bò ư?

Không phải Cao Phong rất trâu bò ư? Hôm nay anh ta sẽ khiến Cao Phong phải trả giá đắt.

"Nhanh quỳ xuống, quỳ xuống trước mặt ông đây!” Vũ Hoàng Minh còn hét to.

Bên ngoài sân, đám người Đại Hùng chịu bị đánh, chỉ trong nháy mắt, hơn một nửa vệ sĩ mặc đồ đen bị đánh ngã xuống mặt đất.

Trong lòng Cao Phong vô cùng khó chịu, một bên bi ai nhìn tất cả, một bên hướng về phía Vũ Hoàng Minh, chuẩn bị quỳ xuống.

Giờ phút này đây, tôn nghiêm gì đó, tất cả đều có thể vứt qua một bên.

Chỉ cần có thể để Kim Tuyết Mai an toàn, chỉ cần để đám người anh Lâm dừng tay, cho dù Cao Phong anh có quỳ xuống thì sao chứ?

Rầm rầm rầm!

Ngay lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng động cơ vang dội.

Nghe tiếng động này, tuyệt đối không phải là động lực mà động cơ thông thường có thể mang đến.

Ít nhất cũng phải là cấp bậc xe đua mười tám tỷ trở lên.

Cùng lúc đó, từng luồng ánh sáng chiếu đến, chiếu thẳng về phía bên này.

Đèn pha vô cùng chói mắt chiếu sáng lên, khiến cho tất cả mọi người phải nheo mắt lại.

Sắc mặt Vũ Hoàng Minh căng cứng, trong lòng xuất hiện linh cảm xấu.

"Cao Phong, mày quỳ xuống cho tao, nhanh quỳ xuống!” Vũ Hoàng Minh tiếp tục la hét.

"Anh Vũ, sự tình có chút không đúng, đây không phải là người của chúng ta!” Anh Lâm hoảng hốt kêu lên.

Trong lòng Vũ Hoàng Minh càng thêm có dự cảm xấu, đây không phải là người của anh Lâm thì còn có thể là ai?

Chẳng lẽ là quân chi viện của Cao Phong đến rồi?

Chẳng qua cho dù quân chi viện của Cao Phong đến thì sao chứ?

Cho dù có một ngàn, một vạn người đến, chỉ cần Kim Tuyết Mai vẫn còn ở trong tay anh ta, Cao Phong có thể làm gì được anh ta chứ.

Trừ khi, Cao Phong không để ý đến sự an toàn của Kim Tuyết Mai nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Vũ Hoàng Minh không còn cảm thấy khẩn trương nữa.

Xoạt xoạt xoạt!

Một chiếc lại một chiếc, xe ô tô đi vào trong kho hàng bị bỏ hoang, bao vây toàn bộ nơi này.

Nhìn sơ qua thì thấy không dưới ba mươi chiếc xe, toàn bộ đều là những chiếc Hummer màu xanh quân đội.

Một lát sau, cửa xe mở ra, không ngừng có người từ bên trong xe đi xuống.

Lúc những người này xuống xe, thậm chí còn không phát ra bất kỳ một âm thanh gì, đây là loại huấn luyện nghiêm chỉnh đến mức nào?

Cho dù là lính đặc chủng trong quân đội, chỉ sợ cũng không đạt được tố chất tác chiến khủng khiếp như thế.

Vô số người từ trong xe Hummer quân dụng đi ra, rất nhanh tập hợp lại thành một trận thế, đi thẳng về phía trước.

Sau khi những người này đi vào, bọn họ mới nhìn thấy rõ trang phục của những người này.

Bọn họ đều mặc trang phục màu đen, giống như được đặt riêng, bên ngực trái của bọn họ thì có một huy hiệu to bằng một bàn tay.

Ở giữa huy hiệu có hai chữ C.A.

C là Cao, A là đại biểu cho cấp bậc.

Quân chi viện cấp bậc A, cấp bậc thứ hai của nhà họ Cao!