Tô Tuyết đi rồi, đêm nay không khuyên bảo được gì, ngược lại còn bị Mạc Tiểu Vũ dựa vào lời hát mà mắng cho một trận.
Tô Tuyết không có tài biến bài hát thành lời mắng mỏ, mấu chốt là cô cũng không có tự tin như vậy.
Trước khi đi, Mạc Tiểu Vũ nói với Tô Tuyết một câu.
“Hãy thu lại sự kiêu ngạo tận xương tuỷ của cô đi, kiêu ngạo cho ai xem chứ, rác rưởi!”
Tô Tuyết bị mắng nhưng lại không hề tức giận, bởi vì cô biết Mạc Tiểu Vũ mắng rất đúng.
Nhưng cô vẫn không muốn nhận lỗi với Trần Thanh Xuyên, tại sao phải nhận lỗi chứ? Cô sẽ không bao giờ khiến người khác cho rằng cô thật sự kém cỏi nên mới cầu xin Trần Thanh Xuyên quay về, ngược lại, cô sẽ dùng mọi cách để chương trình được tiếp tục, để người khác thấy rằng không có Trần Thanh Xuyên, cô vẫn có thể làm tiếp và dẫn dắt Văn Hoá Đông Tinh ngày một huy hoàng hơn.
...
Đại Minh Thánh Thiện, trong một căn phòng của nhà hàng, Trần Thanh Xuyên và Tôn Đình ngồi đối diện với nhau.
Trong căn phòng khổng lồ mà chỉ có hai người, Tôn Đình cảm thấy quá xa xỉ nên đề nghị đi đến nhà ăn, nhưng Trần Thanh Xuyên đã nói một câu khiến cô ấy cứng họng: “Tất cả đều là của nhà mình, có gì mà xa xỉ chứ.”
Tôn Đình không nói nên lời, bởi vì Trần Thanh Xuyên nói rất đúng, với tư cách là tổng giám đốc của tập đoàn Đại Minh nên Đại Minh Thánh Thiện này cũng là nhà của anh…
“Lúc trước tôi có nghe Tô Tuyết nhắc tới, gia đình cô cũng rất có điều kiện, bố cô có muốn làm công trình không?”
Tôn Đình đáp lại, nhưng không nói nhiều, cô ấy sợ Trần Khánh Xuyên hiểu lầm rằng cô ấy muốn đến tập đoàn Đại Minh làm việc.
Nhưng Trần Thanh Xuyên không cần Tôn Đình nói gì cả, chỉ đưa danh thiếp cho cô ấy.

“Nói với chú, nếu chú còn sức chiến đấu trong vài năm nữa thì hãy liên lạc với tôi.”
Tôn Đình biểu cảm như được yêu thương mà sợ hãi, cô ấy biết rất rõ nghiệp vụ của tập đoàn Đại Minh khó đến mức nào, có biết bao công ty mang thương hiệu quốc gia mà không lấy được, gia đình cô ấy có đức gì mà lại lấy được nghiệp vụ của họ chứ? Vì vậy Tôn Đình xua tay: “Tôi sẽ ghi nhận ý tốt này, nhưng tôi không thể lấy được.”
Trần Thanh Xuyên liếc nhìn cô ấy: “Vậy ngày mai tôi sẽ tự mình đến nhà để bàn với chú?”
Tôn Đình không nói nên lời, điều này không phải đang buộc cô ấy nhận sao...
Cuối cùng, trước sự thúc giục của Trần Thanh Xuyên, Tôn Đình đã nhận lấy tấm danh thiếp một cách trịnh trọng, cảm giác quý hơn cả việc cầm một thỏi vàng.
Sau đó, Trần Thanh Xuyên lại hỏi về công việc của cô: “Còn cô thì sao, liều mạng từ chức, chiến đấu vì chính nghĩa một cách mù quáng.

Bây giờ chính nghĩa đã kết thúc, chẳng phải cũng nên tính toán cho tương lai rồi à? Tôi cũng đã chính thức nhận chức bên này rồi, nếu cô không chê thì đến làm thư ký cho tôi nhé?”
Làm sao mà Tôn Đình lại chê được chứ, những người khác phải chiến đấu sứt đầu mẻ trán mà còn không giành được, có thể nói, Trần Thanh Xuyên đã cho cô ấy cơ hội chính là một sự may mắn.
Nhưng Tôn Đình vẫn từ chối: “Bố chỉ có một người con là tôi, sao tôi lại có thể bỏ mặc sản nghiệp của ông ấy được chứ, cho nên tôi muốn về nhà làm việc.

Có thể dùng tình tiết trong điện ảnh để nói, tôi không giả bộ nữa, tôi sẽ về nhà kế thừa sản nghiệp, làm một thế hệ thứ hai giàu có.”
Vẻ mặt vui tươi của Tôn Đình khiến Trần Thanh Xuyên mỉm cười.
“Được rồi, nếu cô đã có kế hoạch của mình thì tôi sẽ không ép buộc.


Nếu sau này cô gặp bất kỳ rắc rối nào, cứ việc gọi điện.”
Tôn Đình gật đầu, cô ấy rất vui khi có được lời hứa của Trần Thanh Xuyên.
Nhưng trong lòng cô ấy vẫn còn hai việc lo lắng.
“Sếp Trần, những đồng nghiệp trong nhóm chương trình của Văn Hóa Đông Tinh nói với tôi rằng họ cũng đã từ chức.”
Trần Thanh Xuyên cũng phải giải quyết vấn đề này, người ta đã đối xử trượng nghĩa với anh thì anh cũng phải lấy nhân đối đãi với họ.
“Vậy làm phiền cô hãy thông báo với họ ngày mai đến công ty nghệ thuật của tập đoàn Đại Minh ghi danh, đãi ngộ sẽ tăng gấp đôi.”
Đối với quyết định của Trần Thanh Xuyên, Tôn Đình vẫn rất hài lòng, nhưng cô ấy cũng đưa ra ý kiến của mình một cách hợp lý.
“Sếp Trần, hay là bỏ đãi ngộ gấp đôi này đi, sau đó anh có thể tìm lý do để thưởng cho họ.

Nếu vừa tuyển dụng đã thưởng gấp đôi thì chỉ sợ những nhân viên cũ lại không vui.

Điều quan trọng là làm như vậy sẽ tạo ra bầu không khí không tốt trong Văn Hóa Đông Tinh, khiến mọi người nghĩ rằng nếu đi với anh thì sẽ được tăng tiền lương gấp đôi, làm thế giống như đục tường nhà người khác vậy.”

“Nếu làm vậy, e rằng sếp Tô sẽ hiểu lầm anh, rõ ràng anh đã làm tổn thương đến căn cơ của công ty cô ấy…”
Khi Tôn Đình nói những lời này, cô ấy rất cẩn thận, chỉ e nói những lời mà Trần Thanh Xuyên không muốn nghe.
Nhưng không, Trần Thanh Xuyên nghiêm nghị gật đầu đồng ý với ý kiến của cô ấy: “Lời đề nghị này được đấy, suy nghĩ rất chu đáo, cứ làm như lời cô nói.

Tôi tin rằng sau khi cô tiếp quản công ty của gia đình thì sẽ ngày càng lớn mạnh.”
Tôn Đình hơi ngượng ngùng nói: “Tôi đâu có tốt như sếp Trần nói chứ, tôi chỉ nói lung tung thôi.”
Sau đó, cô ấy đưa ra một vấn đề đáng lo ngại khác.
“Bây giờ tôi và anh đều đi rồi, Mạc Tiểu Vũ và tổ chương trình cũng đi, chắc chắn Văn Hóa Đông Tinh sẽ gặp rắc rối lớn.”
Đương nhiên Trần Thanh Xuyên biết điều này, sau khi Tôn Đình nhắc đến việc tổ chương trình cũng đã từ chức hết, anh cũng đã dự kiến được những rắc rối, chẳng qua anh không hiểu Mạc Tiểu Vũ làm vậy là có ý gì nên hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…”
Tôn Đình lẩm bẩm một hồi, cuối cùng lắc đầu: “Thôi bỏ đi, không có gì đâu.”
Cô ấy không thể nói gì, chẳng lẽ lại thúc giục Trần Thanh Xuyên giúp xử lý chuyện này sao? Điều này rõ ràng là không thích hợp, Trần Thanh Xuyên vừa bị Tô Tuyết hiểu lầm đến nỗi bị tổn thương, thế mà cô ấy lại bảo người bị thương đi cứu người hại mình, chuyện này thật là vô nhân đạo.
Nhưng nếu Trần Thanh Xuyên cứ sống chết mặc bay, giả làm con ngựa ở bên cạnh xem náo nhiệt thì có vẻ không thích hợp, cô ấy lại nghĩ đến Tô Tuyết.
Cả hai đầu đều không thông, Tôn Đình không thể tìm được đường lui, vậy cô ấy chỉ còn cách quên chuyện này đi.
Trần Thanh Xuyên đối diện với Tôn Đình tràn đầy bất lực thì mỉm cười.
“Không sao đâu, cô không cần phải lo lắng, Tô Tuyết ngoan cường hơn cô nghĩ nhiều.


Bởi vì cô ấy trời sinh đã kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức không phục trời, không phục đất, cô ấy sẽ không dễ dàng suy sụp như thế.

Cứ để cho cô ấy liều mạng cũng tốt, nếu một ngày nào đó cô ấy không thể chống đỡ được nữa thì tôi cũng sẽ không bỏ mặc đâu.”
Điều mà Trần Thanh Xuyên không nói là: Nếu không phải vì Tô Tuyết, chẳng lẽ lại không vì ông cụ ở nhà sao?
Ông cụ đã dặn dò anh phải trông nom, chẳng lẽ anh lại không trông nom cô sao, ít nhất cũng không để cho công ty của người ta phá sản.
Có lời hứa này của Trần Thanh Xuyên, Tôn Đình đã hoàn toàn yên tâm.
Sau đó cô ấy cầm ly rượu lên: “Thôi không nói gì nữa, tất cả đều ở trong ly rượu này, cạn ly, anh cứ tự nhiên.”
Ôi, Tôn Đình đã cạn rồi, Trần Thanh Xuyên còn để mặc được sao, anh cũng phải theo kịp tiết tấu chứ.
Nhưng sau mười phút, anh đã hối hận vì không nên hùa theo Tôn Đình.
Tôn Đình uống cạn ly rượu đó, trò chuyện trong mười phút tiếp theo, sau đó cô ấy đã uống rất nhiều, nếu Trần Thanh Xuyên không đến đỡ thì cô ấy đã ngã xuống đất rồi.
“Tửu lượng thấp thì uống ít thôi, sao lại uống nhiều thế, tôi đâu có ép cô chứ.”
Sau khi ôm Tôn Đình, Trần Thanh Xuyên định bế cô ấy đến ghế sô pha bên cạnh để nghỉ ngơi một lúc.
Nhưng đúng lúc này, hình như Tôn Đình nóng quá nên lấy tay kéo váy lên.
Trần Thanh Xuyên không nói nên lời: “Cô đây là tự uống quá chén mới tạo cơ hội cho tôi phải không…”.