Tối hôm đó sau khi tan làm, Tô Tuyết đã đợi Trần Thanh Xuyên ở cửa công ty.
Trần Thanh Xuyên vừa đi ra ngoài, cô đã hạ cửa kính xe xuống, ra hiệu anh lên xe: "Chúng ta cùng đi ăn tối đi."
Trong lòng Trần Thanh Xuyên biết rất rõ, Tô Tuyết định mượn bữa cơm này để bày tỏ lòng biết ơn vì tập đoàn Đại Minh đã chịu hợp tác.
Nhưng anh không cần lòng biết ơn này: "Không cần đâu, tối nay tôi có hẹn rồi."
Dứt lời, Trần Thanh Xuyên lại bổ sung thêm một câu: "Tôi đi hẹn với một người đẹp, đó chính là Triệu Hồng Vũ."
Trần Thanh Xuyên rời đi, để lại Tô Tuyết ngồi trên xe với vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Sao cô có thể không hiểu ý của Trần Thanh Xuyên chứ? Anh đi hẹn hò với một người đẹp, còn là Triệu Hồng Vũ.
Ý của Trần Thanh Xuyên là người ta có ngoại hình và vóc dáng tương đương với cô, năng lực cũng mạnh hơn cô, nên tôi phải đi hẹn hò với cô ấy.
Sao Tô Tuyết có thể không tức giận cơ chứ? Cô sắp tức đến mức phát nổ rồi, rõ ràng Trần Thanh Xuyên đang cố ý nói cho cô nghe, để chọc giận cô.
Cô cũng không biết tại sao, mặc dù trong lòng biết rõ chuyện này, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nổi giận.
"Triệu Hồng Vũ thì sao chứ, đợi tôi đạt đến độ tuổi của cô ta rồi, chưa chắc tôi đã thua kém cô ta."
Nghĩ tới việc Triệu Hồng Vũ đã hơn ba mươi tuổi rồi, cuối cùng Tô Tuyết cũng vui vẻ hơn, dù gì cô cũng tìm được một điểm mà mình mạnh hơn Triệu Hồng Vũ.
Nhưng cô lại nhanh chóng ỉu xìu, bởi vì cô cảm thấy mình thật sự không có lòng tin vào những gì mà mình vừa mới nó.
Đợi tới khi cô hơn ba mươi tuổi, không, thậm chí là hơn năm mươi tuổi, cô cũng không thể đạt được vị trí phó chủ tịch tập đoàn Đại Minh ở tỉnh.


Cả đời này, cô khó mà vượt qua năng lực và địa vị của Triệu Hồng Vũ, cho dù là người kiêu ngạo như cô cũng không thể không lựa chọn cúi đầu nhận thua...
Hơn tám giờ tối, cuối cùng Trần Thanh Xuyên cũng gặp mặt Triệu Hồng Vũ trong phòng nghỉ ngơi của Đại Minh Thánh Thiện.
Bọn họ vốn định gặp mặt ở trong tiệm lẩu cay, nhưng Triệu Hồng Vũ đang tạm thời mở một cuộc họp.
"Tôi đợi mãi cũng không thể đợi được, biết chị là người bận rộn, nên đã mua lẩu cay về cho chị đây."
Trần Thanh Xuyên đưa lẩu cay cho cho Triệu Hồng Vũ, đồng thời bẻ đôi đũa tiện lợi giúp cô ấy.
Thấy Trần Thanh Xuyên cũng mua một phần về cho mình, Triệu Hồng Vũ nói: "Coi như cậu có lương tâm."
"Tất nhiên rồi, chị Hồng Vũ bận rộn công việc giúp tôi như vậy, sao tôi có thể ăn no một mình cơ chứ? Đương nhiên chúng ta phải đồng cam cộng khổ rồi."
"Tôi chẳng thèm nghe mấy lời hay ho của cậu."
Triệu Hồng Vũ lườm Trần Thanh Xuyên, rồi cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Một người phụ nữ tao nhã, cho dù đói đến mức cuống lên cũng không ăn như hổ đói, mà mỗi động tác đều tràn đầy vẻ mỹ miều.
Rất rõ ràng, Triệu Hồng Vũ là người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp, cử chỉ tao nhã, khiến người không có đủ thân phận hoàn toàn không dám có suy nghĩ phỉ báng.

Tất nhiên, Trần Thanh Xuyên có đủ thân phận, nhưng anh sẽ không phỉ báng người mà mình xem như chị ruột.
Sau khi ăn vài đũa lẩu cay, Triệu Hồng Vũ lại cầm thìa nhỏ lên, vừa khuấy lẩu cay vừa hỏi: "Cậu và Tô Tuyết thế nào rồi?"
Trần Thanh Xuyên đáp: "Chị đừng nghĩ gì nhiều, bây giờ chúng tôi hoàn toàn không có chuyện gì cả, tôi chỉ giúp đỡ cô ấy theo lời căn dặn của ông cụ mà thôi."

Triệu Hồng Vũ chẳng ừ hử gì cả, nhưng lúc cúi đầu khuấy lẩu cay đã nói một câu: "Tôi không thích cô ta."
Trần Thanh Xuyên vui mừng: "Cô ấy đã trêu chọc chị à?"
"Cô ta đã để cậu bị bắt nạt ở nhà họ Tô, nên tôi không thích cô ta."
Triệu Hồng Vũ trả lời rất nhẹ nhàng, nhưng thái độ lại cực kỳ cứng rắn, rõ ràng trong lòng cô ấy rất ghét Tô Tuyết.
Sở dĩ cô ấy ghét Tô Tuyết là vì Trần Thanh Xuyên, cô ấy thà để mình chịu uất ức, chứ không muốn nhìn thấy Trần Thanh Xuyên phải chịu chút tủi thân nào.
Trần Thanh Xuyên biết điều này, ba năm trước, khi anh bị ông cụ sắp xếp đi ở rể, Triệu Hồng Vũ đã đối đầu gay gắt với ông cụ.
Là người hầu của nhà họ Trần, Triệu Hồng Vũ phải tôn kính người nhà họ Trần từ tận xương tủy, nhất là ông cụ.
Nhưng lúc đó, cô ấy không thể nhìn nổi Trần Thanh Xuyên bị uất ức ném đi ở rể, nên đã đối đầu gay gắt với ông cụ.

Vì thế mà từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên cô ấy bị ông cụ tát mạnh một cái, nhưng cô ấy vẫn không thay đổi lời nói của mình.
Tất nhiên, cái tát này đã đổi lấy câu nói mà ông cụ đã nói riêng với Trần Thanh Xuyên.
"Chị có biết sau khi chị vì chuyện của tôi mà bị ông cụ tát một cái, ông cụ đã nói riêng điều gì với tôi không?"
Triệu Hồng Vũ nhớ lại chuyện năm đó, nhưng cô ấy lại không biết ông cụ đã nói gì.
Sau khi cô ấy hỏi, Trần Thanh Xuyên đã nói cho cô ấy biết: "Năm đó ông cụ đã nói với tôi rằng, nếu cuộc đời tôi có hai người phụ nữ thì một trong hai người nhất định phải là chị.


Bằng không, ông cụ sẽ đánh gãy chân tôi."
Triệu Hồng Vũ đang gắp lẩu cay lên bỗng ngừng lại ở bên miệng, như thể thời gian đã bị đóng băng, phải mất vài giây sau mới có thể đưa vào miệng.
Từ đầu đến cuối, cô ấy đều giữ im lặng, chỉ cúi đầu ăn, mặc cho sợi tóc xõa xuống trán che đi đôi mắt.
Nhưng mấy sợi tóc xõa xuống đó làm sao có thể che lấp đôi mắt sáng đẹp đẽ của cô ấy, nên Trần Thanh Xuyên đã nhìn thấy nước mắt của cô ấy.
"Tôi bị lẩu cay làm cay mắt..."
Triệu Hồng Vũ tùy ý bịa ra một lý do, sau khi cầm khăn giấy lên lau nước mắt, mới bắt đầu ăn tiếp.
Nhưng lúc này trên mặt cô ấy lại nở nụ cười quyến rũ: "Nếu ông cụ đã nói như thế, vậy chừng nào cậu cưới tôi đây? Nếu không thì tối nay cậu hãy ở lại chỗ của tôi đi, chúng ta làm chuyện vợ chồng nên làm trước."
Trần Thanh Xuyên không tiếp nhận vế sau đầy mờ ám, mà rất đứng đắn tiếp nhận vế trước.
"Nếu chị muốn thì bây giờ tôi sẽ vui vẻ cưới chị."
Triệu Hồng Vũ mỉm cười lắc đầu: "Cậu kết hôn với Tô Tuyết đã thành thói quen rồi, dù không có tình cảm vẫn có thể kết hôn."
"Một cuộc hôn nhân thực thụ không phải như thế, mà ít nhất giữa hai người phải có tình yêu."
"Cậu có không? Cậu không có, cậu chỉ có tình thân mà thôi."
Triệu Hồng Vũ không nói bản thân cô ấy có tình cảm hay không, có lẽ cô ấy không thể nào nói ra được nên mới không nói.
Trần Thanh Xuyên không trả lời, cũng không thể nào trả lời được, bởi vì Triệu Hồng Vũ đã nói đúng.
Sự im lặng của anh đã khiến Triệu Hồng Vũ nở nụ cười: "Lẽ ra khi cậu xông vào phòng của tôi năm cậu mười lăm tuổi, tôi phải giao thân xác cho cậu, như vậy cả đời này cậu sẽ là của tôi."
"Hả...!Chị Hồng Vũ, chị nói như vậy sẽ có nghĩa khác đấy.


Tôi xông vào phòng của chị đâu phải vì nhớ nhung thân xác của chị."
Năm đó, chẳng qua là vì một số lý do dậy thì khó có thể mở miệng, anh mơ màng phát hiện nửa đêm giường ướt đẫm, nên đã chui vào chăn của Triệu Hồng Vũ, hỏi cô ấy tại sao lại như vậy.

Bây giờ ngẫm lại, quả thật rất lúng túng, nhưng đó là sự thật.
Triệu Hồng Vũ chỉ mỉm cười, không nói gì nữa.
Sau đó, cả hai cứ thế ngồi cách bàn, mỗi người ăn một phần lẩu cay.
Lúc sắp ăn xong, Triệu Hồng Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Xuyên, như thể có chuyện quan trọng muốn nói.
Trần Thanh Xuyên cũng đặt đũa xuống, đợi Triệu Hồng Vũ nói điều gì đó quan trọng.
Nhưng một giây sau, Triệu Hồng Vũ lại đột ngột nói: "Lẩu cay này không bỏ muối ư?"
Trần Thanh Xuyên cực kỳ cạn lời: "Nguyên liệu ở chỗ của chị đấy, tôi sợ không hợp với khẩu vị của chị nên để chị tự bỏ vào."
Triệu Hồng Vũ sửng sốt: "Tôi nói rồi mà, thảo nào chẳng có mùi vị gì cả..."
Cô ấy lẩm bẩm, rồi ngồi lại xuống ghế ăn tiếp.
Nhưng lúc nãy cô ấy đứng dậy định lên tiếng không phải là vì nguyên liệu.
Mà điều cô ấy thật sự muốn nói là…
"Đêm nay cậu có thể ở lại hay không...".