"Đúng rồi, nói với anh một chuyện, mong anh đừng giận."
Trần Thanh Xuyên còn đang nghĩ ngợi chuyện phòng thí nghiệm, Mạc Tiểu Vũ đột nhiên nhắc cái khác.
Anh tò mò: "Chuyện gì?"
"Liên quan tới số tiền anh đưa cho tôi đêm đó..."
Nhắc đến chuyện này, Mạc Tiểu Vũ tỏ ý rằng không trả lại số tiền đó cho anh được.

Bởi vì sau khi xác định mẹ mình không thể hết bệnh, cô ta hiến hết tiền cho quỹ từ thiện do tập đoàn Đại Minh lập ra.
"Bởi vì lúc đầu khi cần tiền gấp để chữa bệnh cho mẹ, tôi đã gửi đơn xin tiền từ rất nhiều tổ chức từ thiện, nhưng họ hoặc là trả lời đã nhận được rồi không nói gì thêm, hoặc là im hơi luôn không phản hồi, chỉ có tập đoàn Đại Minh là đến cửa điều tra tình hình, hơn nữa còn cho tôi tiền trợ giúp khoảng hai trăm nghìn tệ."

"Tuy số tiền đó không đủ để làm phí trị bệnh cho mẹ tôi nhưng chúng tôi vẫn cảm ơn tiền tài trợ của tập đoàn, vậy nên sau khi xác định không chữa bệnh cho mẹ được, tôi đã thương lượng với mẹ, quyên góp hết cho quỹ từ thiện, hy vọng có thể giúp đỡ nhiều người cần giúp hơn..."
Hoá ra là vậy, chiều nay lúc Triệu Hồng Vũ gọi điện báo cáo cho anh, nói là tập đoàn nhận được quyên góp gần trăm triệu, người gửi đề tên là người được nhận, Trần Thanh Xuyên còn tưởng là nhà từ thiện nào, ai ngờ là Mạc Tiểu Vũ.
"Con người cô cao thượng quá nhỉ, gần trăm triệu mà nói quyên là quyên?"
Ngay khi anh nói đến điểm này, Mạc Tiểu Vũ vội vàng xin lỗi anh: "Xin lỗi xin lỗi, lúc đó tôi không ngờ sẽ gặp lại anh, lại nghĩ tiền đó có thể cứu được nhiều người như vậy, mà mẹ tôi cũng không cứu được nữa nên quyên hết cho rồi, thật lòng xin lỗi..."
Trần Thanh Xuyên cười: "Tôi không phải đang chế giễu cô, tôi khen cô tốt tính thôi."
"Về món tiền đó thì quyên rồi là chuyện tốt, cũng tính là gián tiếp giúp tôi cứu người, vậy nên tôi cảm ơn cô mới đúng."
Mạc Tiểu Vũ hơi ngơ ra, cô ta không ngờ người giàu như anh mà lại tốt tính thế này.
Sau đó cô ta cũng kích động, bởi vì anh gọi điện trước mặt cô, liên hệ với phòng thí nghiệm.
Mạc Tiểu Vũ không dám tin, quan hệ cô ta không xin được mà Trần Thanh Xuyên lại gọi thẳng như vậy.

Hơn nữa, ngầu nhất là bên kia điện thoại lại đồng ý ngay, biểu thị có thể sắp xếp đến đó trị bệnh bất cứ lúc nào.
"Có thật là mẹ tôi có thể đến đó điều trị không?"
Đôi tay cô ta nắm chặt lại, Mạc Tiểu Vũ đang rất sợ anh chỉ đang đùa với mình.
Nhưng rõ ràng anh không đùa kiểu này, anh tỏ ý mọi thứ đều là thật: "Ngày mai sẽ có người đến đón hai người ra nước ngoài."
Phòng thí nghiệm ở nước ngoài, muốn trị liệu thì tất nhiên cần ra nước ngoài.
Mạc Tiểu Vũ kích động không thôi, ước gì có thể quỳ ra đất dập đầu với anh ngay, cảm kích ơn cứu mạng mẹ cô ta của anh.

Nhưng cô ta rất rõ cảm kích như vậy là quá nhẹ, không đủ để thể hiện.
Vậy nên nghĩ tới nghĩ lui, cô ta chỉ có thể lấy thứ mình quý nhất ra...
"Nếu như, nếu như anh muốn thì tối nay tôi có thể, có thể...!với anh, tôi vẫn..."
"Tôi biết, cho dù có là như vậy cũng không trả hết ơn anh giúp tôi, nhưng đây đã là thứ tôi giữ gìn kĩ nhất rồi."
Cho dù rất mất mặt, cho dù rất vô liêm sĩ nhưng ngoài việc này ra Mạc Tiểu Vũ không biết nên cảm ơn anh thế nào.

Chỉ là hiển nhiên anh cũng không ham gì thân xác cô ta, vậy nên không cần phải báo đáp kiểu này.
"Cô không cần cảm ơn tôi, muốn thì cảm ơn sự lương thiện của mình đi, một cô gái lương thiện, người ở hiền sẽ gặp lành thôi."
Anh để lại cho Mạc Tiểu Vũ một nụ cười ấm áp, sau đó tay đút túi quần đi ra xa.
Nụ cười đó đã in sâu trong tim Mạc Tiểu Vũ, còn chắc chắn hơn cả khắc tạc vào, cô ta thấy sao mà ấm áp quá, giống như ánh mặt trời chiếu vào tim mình, đuổi hết hắc ám mà cô ta đã trải qua, từ đó tràn ngập ánh dương...
Ngay tối đó, Trần Thanh Xuyên dặn dò người của tập đoàn sắp xếp thủ tục ra nước ngoài cho mẹ con Mạc Tiểu Vũ, sáng sớm hôm sau, người của tập đoàn có mặt để đón hai mẹ con Mạc Tiểu Vũ ra sân bay, sau đó đưa họ lên máy bay, cả quá trình đều theo sát.

Mẹ Mạc Tiểu Vũ sau khi biết có người tốt giúp đỡ mà không cần báo đáp, không nhịn được mà cảm thán: "Đều nói người tốt sống lâu trăm tuổi, mẹ thấy người tốt thế này sống có nghìn tuổi cũng không sai.

Giờ mà là thời cổ đại thì chúng ta phải dựng một cái bia sống lâu cho người ta, mỗi ngày 15 hàng tháng đều phải đốt hương cầu phúc..."
Người mà họ cho rằng nên lập bia trường sinh lúc này là Trần Thanh Xuyên đang bị người khác để ý vợ cũ của mình.
Nhung nhớ Tô Tuyết không phải ai mà chính là Tôn Bách Lâm vừa gặp tối qua.

Đọc‎ thê.