“Cái gì, cô nói cái gì chứ? Cô với nhà họ Thẩm đã cắt đứt quan hệ rồi?” Vương Thư Đào nghe nói như vậy thì sắc mặt đã thay đổi, lần này nhà họ Vương bọn họ nghe nói Thẩm Nhược Tuyết đã trở thành bạn gái của chủ tịch mới tập đoàn Cửu Châu, bọn họ đều hết sức vui vẻ. Dù sao thì tập đoàn Cửu Châu vô cùng to lớn, cho dù là rút ra một cọng lông chân cũng lớn hơn cái eo thô của bọn họ, nhà họ Vương đương nhiên sẽ muốn đến đây kiếm cơm.

Lúc đầu bọn họ còn cảm thấy may mắn vì lúc trước đã không quá tuyệt tình với Vương Thu Cúc, chẳng ai ngờ rằng đứa con gái của Vương Thu Cúc lại có một người chị giỏi giang như thế, vậy thì sau này nhà họ Vương không phải cũng đã được nhờ rồi à? Cho nên sau khi nhà họ Vương nghe ngóng được tin tức này, bọn họ vội vàng như ngựa không ngừng vó mà chạy đến đây, ở trong lòng của bọn họ những năm gần đây Vương Thu Cúc muốn về nhà, cầm cái thẻ đánh bạc này, vậy thì Vương Thu Cúc còn không phải sẽ ngoan ngoãn đi vào, làm cầu dắt mối cho nhà họ Vương. Nhưng mà bây giờ bọn họ lại biết được tin tức như thế, trong lúc nhất thời bọn họ căn bản không thể nào chấp nhận được.

Vương Thu Cúc gật đầu nói: “Không sai, hiện tại Mộng Thần đã không còn quan hệ với nhà họ Thẩm nữa, haha, cho nên tôi khuyên hai người các anh đi tìm Thẩm Chấn Hoa đi, đừng có lãng phí thời gian với chúng tôi, nữa hơn hai mươi năm trước cái nhà đó đã đuổi tôi rồi, vậy thì tôi cũng không còn gì để lưu luyến nữa..."

Vương Thư Văn và Vương Thư Đào liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy buồn nôn giống như là ăn phải phân, Vương Thư Đào lại mắng chửi Vương Thu Cúc: “Con mẹ nó chứ, một cái tên ngu, cô nói xem cô làm chuyện gì vậy hả? Vất vả lắm mới có được mối quan hệ như thế, thế mà cô lại không sửa được. Cái này, mẹ kiếp... Cô đúng là cái thứ vô dụng!”


Vương Thư Văn cũng lạnh lùng nhìn Vương Thư Cúc: “Thư Cúc à, cô thật sự làm mọi người cảm thấy thất vọng quá."

Trong lúc Vương Thu Cúc đang muốn nói cái gì đó, điện thoại ở cửa lại vang lên, Vương Thu Cúc đi đến cửa nghe điện thoại phát hiện là Thẩm Vu Ân tới, lúc này trong lòng của Vương Thu Cúc cũng rất tức giận. Hay nhỉ, ngày hôm nay có hai người nhà họ Vương ở đây, một lát nữa lại có hai người của nhà họ Thẩm đến đây, đều là đám người xem thường bà ta, tối ngày hôm nay nói rõ luôn đi, đau dài không bằng đau ngắn, vậy thì tối ngày hôm nay mọi người dứt khoát nói hết tất cả những chuyện này ra, sau đó đường ai nấy đi.

Vương Thu Cúc cũng thật sự không ngờ đến là chuyện tập đoàn Cửu Châu lại ảnh hưởng đến nhà họ Vương ở Thiên Hải, hiện tại bà ta thật sự không muốn phải cứ ngây ngốc ở Nam Giang nữa, Thiên Hải cũng không thể đi được, vậy thì trực tiếp đến Yến Kinh.

Vương Thu Cúc tức giận thở hổn hển nói chuyện với người gác cổng của biệt viện Tử Trúc, để cho Thẩm Vu Ân vào đi, mà lúc này Vương Thư Văn và Vương Thư Đào cũng không quan tâm đến việc mắng chửi Vương Thu Cúc nữa, hai người bắt đầu thương lượng với nhau, thương lượng tiếp theo đây nên làm cái gì.

“Thu Cúc à, thật sự xin lỗi nha, đã trễ như vậy rồi mà còn đến làm phiền mọi người.” Trong lúc Vương Thư Văn và Vương Thư Đào đang bàn bạc với nhau, Thẩm Vu Ân mang theo gương mặt áy náy cùng với Thẩm Nhất Bân bước vào trong, Thẩm Vu Ân vừa vào cửa thì lại nói chuyện vô cùng khách khí với Vương Thu Cúc.

Vương Thu Cúc nhướng mày, trong ấn tượng của bà ta hiện tại nhà họ Thẩm đã leo lên được vị trí cao của tập đoàn Cửu Châu, không phải nên đến đây để khoe với mình đó à? Nhưng mà tại sao Thẩm Vu Ân lại đến đây nói lời xin lỗi với mình, hơn nữa sau khi bước vào nhà thì bộ dạng lại hạ thấp như thế?

“Cháu chào thím ba, ngày hôm nay cháu và ba của cháu đến đây là để nói xin lỗi với thím và Mộng Thần, cũng không biết là thím thích ăn cái gì, cho nên mang theo tổ yến đến đây, hi vọng là thím đừng ghét bỏ.” Trong lúc Vương Thu Cúc đang ngây người, Thẩm Nhất Bân vô cùng cung kính mà đặt một đống quà cáp ở trước mặt của Vương Thu Cúc, vào giờ phút này Vương Thu Cúc không lên tiếng, mặc kệ là Thẩm Vu Ân hay là Thẩm Nhất Bân, cả hai đều không dám bước vào nhà một bước.

Vương Thu Cúc cảm thấy càng tò mò hơn, bởi vì cái gọi là vươn tay ra không đánh vào mặt tươi cười, Vương Thu Cúc hơi nghi hoặc một chút rồi nói với Thẩm Vu Ân: “Anh cả, anh với Nhất Bân là muốn làm gì vậy? Không phải chúng ta đã không có quan hệ rồi à?”

Thẩm Vu Ân nghe vậy thì sắp khóc đến nơi, nhanh chóng nắm chặt tay của Vương Thu Cúc, vô cùng áy náy mà nói: “Thu Cúc, em nói cái gì vậy chứ, những năm gần đây là do chúng tôi đã có lỗi với em. Thật là, những năm nay xảy ra quá nhiều chuyện, có rất nhiều chuyện tôi không nhìn thoáng được, cậu em ba thường xuyên đuổi theo đằng sau mông của tôi gọi tôi anh này anh nọ, hiện tại... Con người già đi thì sẽ suy nghĩ quá nhiều, hai năm nay là người anh cả này không tốt, tối ngày hôm nay anh cố ý đến đây nói xin lỗi với Mộng Thần và em... Em dâu, mấy năm nay em thật sự đã khó khăn rồi.”


Thẩm Vu Ân nói, cũng không biết là giả vờ hay là đang bộc lộ tấm chân tình, nước mắt thật sự trực tiếp rơi xuống, Vương Thu Cúc nhìn thấy Thẩm Vu Ân là một người lớn tuổi như vậy mà còn khóc lóc, trong lúc nhất thời cũng không biết làm cái gì, nhanh chóng khoác tay nói với Thẩm Vu Ân: “Anh cả, anh đừng có nói em như vậy mà, chồng của em mất rồi, anh còn nhận đứa em dâu này, sau này em sẽ nhận người anh trai này. Được rồi, được rồi, đi vào nhà đi, đừng có đứng ở ngoài nữa..."

“Nhất Bân, cháu cũng vào luôn đi, bây giờ cháu đã hiểu chuyện rồi..." Vương Thu Cúc vừa đón tiếp Thẩm Vu Ân đi vào trong vừa kêu Thẩm Nhất Bân.

Ba người bọn họ đi vào trong phòng khách, Vương Thu Cúc liền lộ ra vẻ mặt không đành lòng mà nói với Thẩm Mộng Thần: “Mộng Thần, bác cả của con nói đến đây để nói lời xin lỗi với con, dù sao thì ông ấy cũng là anh ruột của ba con, cũng là bác cả của con, con nhìn xem..."

Thẩm Mộng Thần thấy Thẩm Vu Ân khóc lóc rơi nước mắt, giờ phút này dường như là nhìn thấy bóng dáng của ba mình ở trên người Thẩm Vu Ân, trong lúc nhất thời vô cùng buồn bã, hốc mắt cũng đỏ lên, cô hít một hơi thật sâu rồi gọi Thẩm Vu Ân một tiếng: “Bác cả..."

“Đây... Đây..." Thẩm Vu Ân thấy ông ta vẫn còn chưa nói xin lỗi mà Thẩm Mộng Thần đã mở miệng gọi ông ta là bác cả, trong lòng của ông ta vô cùng vui vẻ, nhanh chóng lau sạch nước mắt nước mũi, nói với Thẩm Mộng Thần: “Mộng Thần à, hai năm nay là do bác cả đã có lỗi với cháu và mẹ của cháu, mấy ngày nay bác cứ luôn nằm mơ thấy ba của cháu, ông ấy nói với bác là hiện tại người mà ông ấy không yên tâm nhất đó chính là cháu đó. Mộng Thần, bac xin lỗi cháu, thật sự xin lỗi, cháu đừng giận bác mà, bác cả thật sự biết là mình đã làm sai rồi..."

Thẩm Vu Ân nói xong liền đạp mạnh Thẩm Nhất Bân một đạp rồi quát to lên: “Đến nói xin lỗi với em gái của con đi, chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không có, mấy năm nay sao con có thể làm anh được cơ chứ?”

Thẩm Nhất Bân bị Thẩm Vu Ân đạp một đạp đến trước mặt của Lâm Chi Diêu, Thẩm Nhất Bân nhìn thấy Lâm Chi Diêu với ánh mắt bình tĩnh, lại nhanh chóng cúi đầu nói với Lâm Chi Diêu: “Lâm... Lâm Chi Diêu, thực sự xin lỗi, mấy năm nay là do tôi đã làm không đúng, thật sự xin lỗi.” Sau đó anh ta lại nói xin lỗi với Thẩm Mộng Thần"

“Ừm..." Lâm Chi Diêu hứng thú nhìn Thẩm Vu Ân một chút rồi lại nhìn Thẩm Nhất Bân một chút, thú vị đó chứ, thế mà lại không bị tin tức ở bên ngoài làm cho choáng váng đầu óc, xem ra là hai người này mới là người thông minh nhất ở nhà họ Thẩm.

Sau khi Thẩm Nhất Bân nói lời xin lỗi với Thẩm Mộng Thần liền đi đến trước mặt của Vương Thu Cúc, phịch một tiếng quy trên mặt đất: “Thím ba à, trước đó cháu không lễ phép với thím, mấy ngày nay ba cháu đã đánh cháu rồi, cháu cũng biết là cháu đã sai. Thím ba, thím tha thứ cho cháu một lần đi, sau này cháu tuyệt đối sẽ thay đổi tuyệt, đối sẽ thay đổi, nếu như thím không tha lỗi cho cho cháu, sau khi cháu trở về ba sẽ lại đánh cháu.” Thẩm Nhất Bân một mặt sợ hãi nói với Vương Thu Cúc.


Tấm lòng người mẹ của Vương Thu Cúc bộc phát nhanh chóng, kéo Thẩm Nhất Bân lên: “Nhất Bân, cháu làm cái gì vậy hả, cháu đừng có quỳ nữa, thím tha thứ cho cháu mà.” Sau đó Vương Thu Cúc liền trừng mắt nhìn Thẩm Vu Ân: “Anh cả, sao anh lại có thể đánh con mình được chứ, Nhất Bân đều lớn đến cỡ nào rồi mà anh còn đánh thằng bé nữa, sau này anh đừng có đánh nó.”

Thẩm Vu Ân đen mặt lại, nói: “Cái đứa con trai vô dụng, trước kia ỷ vào mình là cậu cả nhà họ Thẩm làm xằng làm bậy ở bên ngoài là do anh không dạy dỗ tốt.” Sau đó Thẩm Vu Ân lại hét lên với Thẩm Nhất Bân: “Ngày hôm nay ba nể tình thím của con mà tha lỗi cho con, nếu như sau này con còn dám ăn chơi trác táng, còn dám bất kính với thím của con thì ông đây sẽ đánh gãy chân con.”

Thẩm Nhất Bân bị dọa đến nỗi cả người run rẩy, nhanh chóng trốn ra sau lưng của Vương Thu Cúc, bởi vì Thẩm Vu Ân không phải đang nói dối mà mấy ngày gần đây anh ta thật sự bị đánh mấy trận rồi.

“Anh làm cái gì vậy hả? Còn chưa chịu dừng có đúng không, còn hù dọa con như vậy. Thôi được rồi, chuyện này cứ bỏ qua như thế đi, sau này không nhắc lại nữa.” Vương Thu Cúc che chở cho Thẩm Nhất Bân rồi nói với Thẩm Vu Ân,

Mà giờ phút này Vương Thư Văn và Vương Thư Đào đứng ở một bên đều vô cùng kinh ngạc, hai người bọn họ bởi vì lúc nãy hai người bọn họ còn đang mắng to mắng nhỏ ở trong nhà, bởi vì Thẩm Mộng Thần và nhà họ Thẩm đã cắt đứt quan hệ với nhau. Tại sao lần này con cả nhà họ Thẩm lại tự mình đến đây nói xin lỗi với hai mẹ con Vương Thu Cúc?

Chuyện này... Trong lúc nhất thời hai người liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy được sự hối hận trong mắt của đối phương...