“Anh? Anh có ý gì? Tôi sao lại nghe không hiểu?” Thẩm Mộng Thần nghi hoặc hỏi Thẩm Nhất Bân.

Sắc mặt của Thẩm Nhất Bân vô cùng nghiêm túc, trong mắt mang theo sự hối hận vô cùng, cùng sự xin lỗi sâu sắc. Giang Hằng từ chức chủ tịch của tập đoàn Cửu Châu, anh ta biết, nhưng trải qua đêm hôm qua, suy nghĩ của anh ta lại khác với người khác. Anh ta bây giờ trong lòng vô cùng chắc chắn, 5 ngày sau chủ tịch mới nhận chức của tập đoàn Cửu Châu, cũng là người khống chế sau lưng tập đoàn Cửu Châu, tuyệt đối là Lâm Chi Diêu!

Ha ha, không thể không nói điều này thật sự rất là châm chọc, tất cả người tự nhận mình thông minh đều đang vui mừng khi người khác gặp họa, mọi người của nhà họ Thẩm càng ân hoan, nhưng Thẩm Nhất Bân anh ta bây giờ lại cảm thấy vô cùng sợ hãi!

Bây giờ mọi người của nhà họ Thẩm càng vui sướng khi thấy người khác gặp họa, càng bỏ đá xuống giếng, vậy từ 5 ngày sau sẽ càng tuyệt vọng, cả đời này cũng không thể trở mình nữa! Ha ha, thật sự rất trêu ngươi, người bây giờ nhìn vô cùng rõ ràng, vậy mà là một phế vật quần là áo lượt.

Mãi đến giờ phút này, Thẩm Nhất Bân mới thật sự hiểu rõ, đêm qua sự sợ hãi trong mắt người anh em nhiều năm của anh ta Lý Cảnh Trạch, rốt cuộc là tại sao. Mà tại sao dù Lý Cảnh Trạch có tình nghĩa anh em nhiều năm với anh ta, Lý Cảnh Trạch cũng sẽ không nói nhiều với anh một câu. Đêm qua anh ta hiểu một chút, nhưng cái hiểu lại không nhiều. Mà bây giờ anh ta mới thật sự hiểu rõ.

Thẩm Nhất Bân sau khi hiểu rồi, anh ta trong nháy mắt liền rõ ràng, chuyện này, anh ta tuyệt đối không thể nói cho người nhà họ Thẩm ngoài trừ ba anh ta.

Bởi vì hai năm nay tất cả gì nhà họ Thẩm đối với Lâm Chi Diêu, tất cả hành vi đối với Thẩm Mộng Thần. Đợi Lâm Chi Diêu vương giả trở lại thì nhất định sẽ có người phải chịu lửa giận của vương giả! Cho nên anh ta không thể bảo toàn cả nhà họ Thẩm, nếu như anh ta làm như thế, chỉ sẽ khiến nhà họ Thẩm chết càng nhanh, chết càng triệt để!!!

Thẩm Nhất Bân hít sâu một hơi, anh ta không làm được việc bảo toàn cả nhà họ Thẩm, nhưng lại có thể bảo toàn được anh ta và ba của anh ta. Nhà họ Thẩm như thế còn cứu! Thì còn có một tia hy vọng như thế.

Nghĩ đến đây Thẩm Nhất Bân cắn răng, khi đang muốn mở miệng nói với Thẩm Mộng Thần, đột nhiên đằng xa truyền tới tiếng động cơ xe, khoảnh khắc sau Lâm Chi Diêu lái chiếc xe Mercedes chạy tới. Thẩm Nhất Bân dừng lại lời nói ở cửa miệng.

Lâm Chi Diêu sau khi xuống xe đi đến bên cạnh Thẩm Mộng Thần, khi anh nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Mộng Thần sắp khóc đến nơi, ánh mắt của anh nhìn sang Thẩm Nhược Tuyết và Thẩm Nhất Bân đứng ở cạnh Thẩm Mộng Thần, trong lòng lập tức nổi giận, trong mắt mang theo sát cơ lạnh lẽo đến thấu xương.

“Hai người... muốn chết?” Đoàng... trên người Lâm Chi Diêu lập tức bùng lên lệ khí ngập trời, cơ thể Thẩm Nhược Tuyệt run mạnh, bị dọa không ngừng lùi lại, Thẩm Nhất Bân cũng như thế, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Một câu cũng không nói ra.

Khi Lâm Chi Diêu muốn dạy dỗ hai người, Thẩm Mộng Thần kéo cánh tay của anh lại, khẽ lắc đầu với anh: “Trước tiên đừng quan tâm bọn họ, chúng ta đến chỗ khác, anh nói cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...”

Lâm Chi Diêu nhíu mày, nhìn ánh mắt của Thẩm Mộng Thần là biết cô hiểu lầm rồi. Anh nhíu mày, từ từ gật đầu, để Thẩm Mộng Thần lên xe ngồi trước đợi anh. Đợi sau khi Thẩm Mộng Thần lên xe, Lâm Chi Diêu nói với Thẩm Nhược Tuyết và Thẩm Nhất Bân: “Từ nay về sau, tôi mặc kệ các người muốn làm gì, nhưng người của nhà họ Thẩm các người còn dám đến làm phiền Mộng Thần nữa, tôi khiến mấy người muốn chết cũng khó! Mấy người có thể tới thử xem...”

Nói xong Lâm Chi Diêu hừ lạnh một tiếng, xoay người lên xe, khởi động xe, Lâm Chi Diêu chở Thẩm Mộng Thần rời khỏi.

Đợi sau khi Lâm Chi Diêu đi ra, Thẩm Nhược Tuyết mới tức giận đến mức giẫm chân, chửi rủa: “Anh tính là cái thá gì chứ? Anh chính là một tên phế vật! Tình nhân của vợ anh cũng tiêu đời rồi, anh cũng sắp rồi, Lâm Chi Diêu, Thẩm Mộng Thần! Đôi cẩu nam nữ này hai người đợi đấy cho tôi! Đợi đấy cho tôi!” Trong mắt Thẩm Nhược Tuyết tràn ngập sự oán độc.

So với sự chửi rủa đầy oán độc của Thẩm Nhược Tuyết, Thẩm Nhất Bân đứng ở bên cạnh cô ta lại không nói một lời. Trong lòng đang điên cuồng run rẩy, sau lưng đã toát một lớp mồ hôi lạnh.

Thẩm Nhược Tuyết sau khi mắng chửi mất nửa ngày, mới xoay người quát Thẩm Nhất Bân: “Còn cả anh nữa Thẩm Nhất Bân! Anh dám đánh tôi? Anh còn không biết nhỉ, bà nội đã giao nhà họ Thẩm cho ba tôi rồi, ba anh không có quyền hạn rồi, sau này anh càng đừng hòng cầm được một xu nào của nhà họ Thẩm!”

Thẩm Nhất Bân cười lạnh tự giễu một tiếng, nhìn Thẩm Nhược Tuyết như nhìn một đứa ngu ngốc: “Ha, tôi đừng mơ lấy được một xu nào của nhà họ Thẩm? Ha ha, nhà họ Thẩm? Vẫn sẽ tồn tại sao?” Thẩm Nhất Bân ngẩng đầu nhìn bầu trời đằng xa, suy nghĩ bay xa.

Thẩm Nhược Tuyết cười lạnh nói: “Thẩm Nhất Bân anh ngốc rồi phải không? Người luôn nhằm vào nhà họ Thẩm là tình nhân Giang Hằng của Thẩm Mộng Thần, mà bây giờ Giang Hằng cũng rớt đài rồi, bà nội bây giờ đã phát động tất cả mọi mối quan hệ để đi liên hệ với chủ tịch mới nhận chức của tập đoàn Cửu Châu rồi. Nhà họ Thẩm sẽ sụp đổ sao? Ha ha, tôi nói cho Thẩm Nhất Bân anh biết, nhà họ Thẩm sẽ chỉ càng ngày càng tốt. Ngược lại là anh anh hôm nay vậy mà xin lỗi Thẩm Mộng Thần, chuyện này thật sự khiến tôi ngạc nhiên nha, anh thật là càng sống càng uổng phí...”

Thẩm Nhất Bân sâu sắc liếc nhìn Thẩm Nhược Tuyết: “Thẩm Nhược Tuyết, trong ba thế hệ của nhà họ Thẩm tôi là lớn nhất, nhưng từ bé đến lớn tôi đều bị cô chèn ép, cô từ bé đến lớn đều cho rằng là đứa trẻ thông minh nhất của nhà họ Thẩm, trước đây thì sao, tôi cũng như thế, tôi thậm chí cho rằng tương lai của nhà họ Thẩm giao cho cô cũng được, chỉ cần cô có thể bảo đảm cuộc sống ăn chơi của tôi là được, nhưng bây giờ ấy, tôi thật sự xem thường cô... tự cho mình là thông minh...”

Thẩm Nhất Bân nói xong thì không thèm để tâm đến Thẩm Nhược Tuyết nữa, trực tiếp xoay người rời đi, cũng không mang theo bất kỳ sự do dự nào. Anh ta bây giờ ngay cả tâm trạng tranh luận với Thẩm Nhược Tuyết cũng không có.

“Thẩm Nhất Bân anh đứng lại cho tôi! Anh là có ý gì! Anh đứng lại cho tôi...” Thẩm Nhược Tuyết bỗng quay người gào to về phía Thẩm Nhất Bân. Nhưng Thẩm Nhất Bân căn bản không để ý đến cô ta, ngay cả dừng lại cũng không có dừng...

Một cơn gió lạnh thổi qua, cơn gió lạnh giống như con dao lạnh lẽo đập vào gương mặt đắp một đống mỹ phẩm của Thẩm Nhược Tuyết. Cắt qua mái tóc dài đằng sau gáy của Thẩm Nhược Tuyết, Thẩm Nhược Tuyết vào lúc này đứng ở trong gió lạnh đến ngây người, cô ra bây giờ trong lòng đều sắp tức đến nổ tung rồi. Thẩm Mộng Thần xem thường cô ta, Lâm Chi Diêu xem thường cô ta, bây giờ ngay cả Thẩm Nhất Bân luôn dăm dắp nghe theo cô ta, cũng xem thường cô ta.

Ánh mắt vừa rồi của Thẩm Nhất Bân nhìn cô ta giống như nhìn rác rưởi vậy, điều này khiến cô ta căn bản không thể chịu đựng nổi. Sự oán độc trong mắt cô ta trở nên càng lúc càng đậm, càng lúc càng đậm...

“Lâm Chi Diêu, Thẩm Mộng Thần, Vương Thu Cúc, Thẩm Nhất Bân, Tiêu Dật! Mấy người cứ chờ đấy cho tôi, 5 ngày sau tôi phải khiến mấy người thân bại danh liệt! Tôi phải khiến mấy người mãi mãi không thể trở mình! Tôi phải khiến mấy người đời này đều sống trong sợ hãi!” Trong lòng Thẩm Nhược Tuyết càng trở lên điên cuồng, oán độc vô cùng vô tận, đều hóa thành dòng nước đục, tràn vào trong tim cô ta.

Cô ta là thiên chi kiêu nữ của nhà họ Thẩm, từ bé đến lớn đi tới đâu người khác cũng lấy cô ta làm trung tâm. Ở nhà họ Thẩm cũng như thế, ở trong công ty cũng như thế, thậm chí ở trong giới thượng lưu của thành phố Nam Giang cũng như thế! Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều xem thường cô ta, cô ta sao có thể nhẫn nhịn được...