Edit: Song

Những lời này thành công làm Yến Từ dừng bước.

“Tôi đi tắm, cậu để ý anh ta.” Dư Thính nói rồi đi vào phòng tắm. Phòng tắm vô cùng nhỏ, khóa cửa còn hỏng, cô dám nói phòng vệ sinh của mèo béo nhà mình còn to hơn phòng tắm trước mắt này đây.

Bây giờ cũng không có tư cách kén cá chọn canh, Dư Thính đóng chặt cửa, xác định không mở ra được mới cẩn thận cởi quần áo. Cô hành động giống như tên trộm, cởi một cái là phải liếc mắt ra cửa nhìn một cái.

Đột nhiên, đầu ngón tay Dư Thính dừng lại, mờ mịt nhìn đống quần áo bẩn bên cạnh.

Cô hình như… không có quần áo để thay.

Làm sao bây giờ, tìm Yến Từ mượn sao?

Nghĩ đến đây, Dư Thính nhíu chặt mày, bất đắc dĩ mặc lại quần áo.

Ngoài phòng, hai nam sinh cách nhau khá xa, ngồi đối diện nhau, trầm mặc không cất tiếng.

Thấy cô đi ra ngoài, cả hai người cùng đồng thời quay đầu lại.

“Yến Từ, tôi không có quần áo…”

Dư Thính nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cậu, cậu có thể cho tôi mượn quần áo để mặc không?

Yến Từ không hỏi nhiều, trực tiếp trở về phòng cầm áo sơ mi và quần đùi đưa cho cô.

“Đã từng… mặc qua.” Yến Từ tay giơ quần áo, khi nói chuyện bên tai hơi hơi phiếm hồng.

“Sạch sẽ.” Anh vội vàng thêm hai từ.

Dư Thính nhận lấy áo quần, lại chui vào phòng tắm lần nữa.

Bên trong rất nhanh đã truyền tới tiếng nước chảy róc rách, Yến Từ không dám nhìn nhiều, vội vàng trốn vào phòng ngủ. Không lâu sau anh lại đi ra, nắm lấy phía sau cổ áo Quý Thời Ngộ, kéo anh ta vào phòng. Răng rắc, cửa phòng ngủ đóng chặt lại.

Lực tay Yến Từ không nhỏ, làm cho Quý Thời Ngộ mình đầy vết thương đau đớn đến vô cùng.

Anh ta ngước mắt qua, vừa nhìn đã thấy rõ con bò sát trên bàn.

Con nhện kia nhờ sự nuôi dưỡng tỉ mỉ của Yến Từ mà trưởng thành khỏe mạnh, lông tơ dưới ánh khúc xạ mặt trời, từng sợi rõ ràng, mấy đôi chân bám chặt vào thủy tinh chậm chạp bò, làm da đầu Quý Thời Ngộ tê dại.

Tầm mắt anh ta dừng trên con nhện không dời đi, Yến Từ tức khắc hiểu sai ý, nhướng mày khoe khoang: “Thính Thính tặng đó.”

Trước đó còn nói không lưu loát, bốn chữ này lại thật rõ ràng.

Giữa trán của Quý Thời Ngộ giật giật, đột nhiên nhớ ra không lâu trước đây nghe được chú Lý nói qua chuyện Dư Thính mua nhện. Anh ta tưởng là Dư Thính mua để dọa mình, bởi vì anh ta rất sợ con vật này, không nghĩ tới….

Đặc biệt tặng Yến Từ?

Yến Từ mở cái nắp ra, đưa tay vào, để con nhện bò lên mu bàn tay, sau đó đem tới trước mặt Quý Thời Ngộ, biểu cảm càng thêm khoe khoang so với ban nãy: “Đáng yêu.”

Con nhện đỏ thẫm, Quý Thời Ngộ thoáng chốc đã thiếu oxy.

“Bỏ ra, tôi cũng không phải chưa từng thấy.” Anh ta quay đầu đi, sự bài xích và chán ghét đều viết trên mặt.

“Ồ.” Yến Từ dịu dàng vuốt ve lưng con nhện, không bực, ngược lại nói: “Cậu, ghen tị.”

“???”

Quý Thời Ngộ cảm giác xương sườn đau đớn.

Anh ta ôm bụng, từ kẽ răng siết ra vài từ: “Dư Thính chỉ là nhìn trúng gương mặt này của cậu, đơn thuần muốn chơi đùa với cậu thôi, khuyên cậu đừng quá để tâm.”

Yến Từ đột nhiên ngước mắt.

Ánh sáng bao phủ tròng đen, khiến cho đôi mắt kia càng thêm thâm thúy. Đột nhiên khí thế áp bức ập tới làm Quý Thời Ngộ ngạt thở, ký ức khó chịu đựng nổi ngày trước lại lần nữa chiếm cứ đại não, không thể động, thậm chí hô hấp cũng tê dại nóng hổi.

Một lúc sau, anh lại nói: “Cậu, ghen tị.”

Quý Thời Ngộ cắn chặt hàm răng, nhắm mắt nuốt buồn bực trở lại vào trong bụng.

Yến Từ hài lòng thả con nhện lại vào lồng, không để ý tới Quý Thời Ngộ.

Dư Thính hoàn toàn không biết gì về chuyện phát sinh trong phòng ngủ.

Cô cảm thấy trên người hôi thối vô cùng, dù chỉ một khắc một giây cũng không thể chịu nổi loại mùi này. Dư Thính dùng nước nóng rửa sạch cơ thể một lần từ trong ra ngoài, bởi vì không tìm thấy sữa tắm, chỉ có thể dùng tạm xà phòng thơm.

Xà phòng thơm có nhãn hiệu rất phổ thông, hương chanh, dùng trên da vô cùng khô.

Dư Thính dùng không quen, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Yến Từ trước giờ đều dùng thứ này tắm rửa sao?

Liệu da của anh có khô không?

Suy nghĩ của Dư Thính bay xa, dùng khăn lông lau khô qua loa cơ thể, lại tìm sữa dưỡng thể trên kệ.

Không có.

Ngoại trừ một chiếc dao cạo râu, không có cái gì nữa.

Vậy anh không dùng gì mà vẫn trắng như vậy, là đẹp tự nhiên ư?

Dư Thính đánh bay ý nghĩ lung tung trong đầu, cầm lấy quần áo vắt ở bên cạnh mặc lên người.

Cái áo sơ mi này rất rộng, vạt áo dài đến bắp đùi, có thể che hết mà không cần mặc quần. Suy xét đến việc bên ngoài có hai người con trai, Dư Thính vẫn chọn mặc quần, nhưng… cái quần này quá rộng so với cô, cho dù buộc lại sẽ vẫn tuột ra.

Dư Thính chỉ có thể từ bỏ quần đùi, nhìn vào trong gương, sau khi xác định không bị lộ, mở cửa đi ra ngoài.

Trùng hợp Yến Từ từ đối diện đi tới, hai người vừa vặn đối mặt.

Dư Thính tiến lên đưa quần cho cậu: “Cái này cứ rớt xuống, tôi không mặc nữa nhé.”

Trong khi nói, cổ áo theo bả vai trượt xuống 1cm.

Yến Từ không phản ứng, ngơ ngác chăm chú nhìn cô.

Tóc của Dư Thính lau khô một nửa, ướt đẫm trên vai, khuôn mặt bị hơi nước bốc lên càng thêm trắng nõn hồng thuận, giống như trái đào mật xinh đẹp, tươi mới. 

Áo sơ mi trắng của Yến Từ bị cô mặc thành váy, lỏng lẻo che phủ thân hình mảnh mai, chân dài để chần, cổ tựa thiên nga.

——Xinh đẹp đến mức không thể tưởng tượng.

Yến Từ hoảng loạn, không khỏi nghĩ đến cảnh tượng lần đầu hai người gặp nhau.

Chỉ nhớ rõ ngày đó mưa bụi mịt mù, anh tránh mưa dưới mái hiên. Đã trôi qua quá lâu, Yến Từ chỉ nhớ bản thân khi đó vừa lạnh vừa đau, mơ màng nhìn thấy một cây nấm nhỏ.

Nấm nhỏ là chiếc ô đầy màu sắc trên tay Dư Thính, dưới ô là khuôn mặt tươi cười.

Đó là lần đầu tiên anh… trông thấy mặt trời nở rộ trước mắt mình.

Hầu kết Yến Từ trượt lên xuống, vội vàng chuyển tầm mắt.

Dư Thính không phát hiện ra điều này, ghé sát tới nói: “Yến Từ, cậu không dùng sữa tắm sao?”

Yến Từ lắc đầu.

Anh nghèo, những vật dụng dư thừa khác chỉ tăng thêm gánh nặng.

Có điều…

Ánh sáng lóe lên trong mắt Yến Từ, dùng điện thoại gõ chữ: [Lần sau mua.]

Lần sau?

Dư Thính chớp chớp mắt: “Nhưng lần sau tôi sẽ không đến nhà cậu tắm rửa nữa đâu.”

Yến Từ: “…”

Dư Thính phụt cười, không nhịn được trêu ghẹo: “Chẳng nhẽ cậu còn muốn tôi đến nhà cậu?”

Đầu ngón tay nắm chặt điện thoại của Yến Từ hơi cứng đờ, vành tai đỏ ửng, mím môi cúi đầu.

Anh hẳn là đang thẹn thùng.

Vốn dĩ chỉ là vô tâm trêu đùa anh một chút, Dư Thính đột nhiên lúng túng ngại ngùng, lắp bắp nói: “Tôi, nhà tôi có rất nhiều sữa tắm, lần sau tôi tặng cậu.”

Yến Từ: [Cậu nói lần sau không tới nữa.]

Dư Thính nghẹn họng: [Cho cậu dùng.]

Dư Thính nhìn quanh phòng, sau đó mới nhớ ra trong phòng còn có một người khác, cô nhân cơ hội mở đề tài nói chuyện: “Quý Thời Ngộ không chết chứ?”

“Không.”

“Ồ, không chết là được.” Dư Thính xòe tay ra: “Mượn điện thoại cậu dùng một chút.”

Yến Từ không suy nghĩ, trực tiếp đưa điện thoại cho cô.

Dư Thính lại đột nhiên không biết gọi cho ai, nếu gọi cho dì Tô, chắc chắn bà ấy sẽ khóc một trận sướt mướt; chú Lý có lẽ cũng phản ứng giống dì Tô, cho nên phải giấu hai người này.

Chị?

Chị quản lý công ty đã đủ bận rồi, Dư Thính không muốn làm chị lo lắng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Dư Thính nhập số điện thoại của Giang Hoài vào.

Điện thoại rất nhanh đã kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng đàn ông vô cùng từ tính: “Alo?”

Đây là số cá nhân của Giang Hoài, Dư Thính rõ ràng có thể nghe ra được sự hoài nghi trong ngữ khí của anh.

“Anh Giang Hoài.”

Vừa dứt lời, Giang Hoài liền thả lỏng: “Thính Thính.”

Dư Thính lấp kín microphone, nhỏ giọng nói: “Chị có ở bên cạnh anh không?”

Giang Hoài: “Không có, cô ấy đang họp.”

Dư Thính: “Vậy anh có thể tới đây một chút không?”

Giang Hoài trầm ngâm một chút: “Gây chuyện rồi à?”

Dư Thính vâng một tiếng, qua loa kể lại câu chuyện một lần, sau đó nói: “Việc xảy ra đột ngột quá em không kịp báo cảnh sát, anh có thể giúp em giải quyết không, em không muốn để bọn họ được hời như vậy.”

Từ nhỏ đến lớn Dư Thính chưa từng bị bắt nạt như vậy.

Cô không dám tưởng tượng nếu bản thân không có được truyện tranh, không biết trước cốt truyện thì sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ lại thôi trong bụng đã cảm thấy buồn nôn.

Giam bọn họ vào tù tròn một tháng, quả thực để hời cho bọn họ.

Không thể cứ bỏ qua như vậy!

Dư Thính nghiến răng nghiến lợi.

Cô nhớ rõ bối cảnh Giang Hoài không bình thường, thời trẻ bị người ta hãm hại bỏ tù, sau khi ra ngoài được Dư Dung lựa chọn trở thành cận vệ, mạng lưới quan hệ trải rộng khắp thành phố Giang, tin chắc việc tìm ra mấy tên chó má cũng không phải việc khó.

Đầu kia trầm mặc, Dư Thính bắt đầu làm nũng: “Anh Giang Hoài sẽ không buông tay mặc kệ chứ? Em là em gái của chị, bốn bỏ lên năm cũng chính là em gái anh, anh lại nhẫn tâm để em bị người khác bắt nạt vậy sao?”

Giang Hoài cười nhẹ: “Anh là lấy tiền lương, em cùng lắm tính là người nhà của cấp trên.”

“…”

Giang Hoài không chọc cô nữa: “Gửi anh địa điểm cùng đặc điểm của mấy người kia, anh sẽ giải quyết.”

Được anh chấp nhận, Dư Thính cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Không cần làm gì quá nhiều, bẻ gãy mấy ngón tay là được. Đúng rồi, đừng nói với chị em, tránh để chị ấy nhúng tay.”

Dư Dung chú trọng bộ mặt công ty, hành động cũng quang minh lỗi lạc.

Nếu để chị biết, cũng sẽ áp dụng thủ đoạn pháp luật giải quyết vấn đề. Dư Thính không như vậy, cô chỉ muốn bản thân hả giận, chỉ cần mình hả giận, không quan trọng là cách gì. 

Dư Thính nói xong liền cúp điện thoại, phát hiện Yến Từ còn ở phía sau, ánh mắt bình tĩnh, không chớp mắt.

Xong đời.

Bị anh nghe hết rồi sao?

Lưng Dư Thính cứng đờ, dần dần hoảng hốt, liệu anh có nghĩ là cô rất xấu xa không, về sau sẽ xa lánh cô, không cho cô cơ hội kiếm xu nữa?

“Tôi… tôi vừa rồi chỉ nói giỡn thôi, cậu đừng tưởng thật…” Dư Thính vội vàng giải thích, giải thích xong lại bắt đầu chột dạ.

Giang Hoài là người tàn nhẫn độc ác, cô nói cắt ngón tay, đến tai của anh ta chính là cắt nửa cái mạng.

Hệ thống sẽ không phán định là cô làm chuyện xấu chứ?

Trong lòng Dư Thính loạn xạ, vừa hối hận bản thân xúc động, vừa lo lắng hệ thống phán định, còn suy xét tới ấn tượng về cô của Yến Từ.

Yến Từ không nói lời nào.

Dư Thính nhất thời thất thần, không kìm được mà hỏi: “Yến Từ, nếu như tôi có tội ác tày trời, cậu vẫn sẽ làm bạn với tôi chứ?”

Truyện tranh thiết kế cho cô vai nữ phụ độc ác.

Trên thực tế cũng là như thế, cô trước giờ dường như chưa từng làm việc tốt, nói không chừng hồi nhỏ còn bắt nạt Yến Từ. Cho dù như vậy, cậu ấy vẫn không để tâm chút nào sao?

Bản thân Dư Thính chẳng có mấy bạn thân thiết, người chán ghét cô quá nhiều, ngược lại cô cũng chẳng hề để ý tới ánh mắt xung quanh. Vậy mà giờ phút này, Dư Thính lại phá lệ để ý đến cảm nhận của Yến Từ đối với mình.

Anh thông minh thiện lương, hoàn toàn tương phản so với cô.

Nếu bản thân lột bỏ lớp ngụy trang, lộ ra bản tính, liệu anh có giống Quý Thời Ngộ, sẽ chán ghét cô không.

Nghĩ đến đây, Dư Thính không hiểu sao lại rơi vào suy sụp.

Yến Từ rủ mắt, im miệng không nói, ngón tay ấn vài cái ở trên màn hình, xóa nhật kí cuộc gọi kia sạch sẽ, sau đó đánh ra một hàng chữ: [Vừa rồi cậu chẳng nói gì cả.] Anh nói: [Không có nếu như.]

Trong đôi mắt to của Yến Từ tràn đầy sự chân thành tha thiết.

Vẻ trợn mắt nói dối tiêu chuẩn.

Cổ họng Dư Thính nghẹn lại, ngón tay buông thõng hai bên chân bất giác nắm chặt vạt áo.

Ánh mắt của anh không biết nói dối.

Nếu bản thân cô là một kẻ xấu chuyện ác gì cũng làm, cô tin chắc Yến Từ cũng sẽ giống như hiện tại, giúp cô xóa sạch mọi chứng cứ.

Vì cái gì?

Chỉ vì bọn họ quen nhau từ trước?

“Chị tôi nói… chúng ta hồi nhỏ từng gặp nhau.” Cuối cùng Dư Thính cũng hỏi anh câu hỏi đã giấu suốt một ngày.

Khuôn mặt bình tĩnh của Yến Từ lộ ra chút giật mình.

“Thật vậy sao?”

Lông mi Dư Thính chớp chớp, giọng nói vừa nhẹ vừa mềm.