“Chị! Mẹ bảo chị và anh Thần đi xuống ăn cơm!”

Đôn Đôn đập cửa, tiếng vang rung trời.

An Húc cứng đờ, ngăn lại bàn tay đang lộn xộn của người đàn ông, “Được rồi, mẹ gọi tụi mình xuống, anh đừng có mà quá đáng quá!”

“Bé con, anh khó chịu…” Khẽ cọ cọ như một con chó con, vừa gặm vừa liếm.

Tên đã lên dây, nhưng lại chậm trễ không bắn đi được, cảm giác này đúng thật là không dễ chịu lắm.

Dù chưa được nếm thử vị thịt nhưng lại uống được không ít canh thịt, Dạ Thần sớm đã bị nuôi hư ‘luôn’ rồi.

Nếu không phải do An Húc còn nhỏ, sức khỏe kém, thì anh ấy đã biến thành sói ăn sạch người ta từ lâu rồi.

“Vậy thì phải làm sao?” An Húc đau lòng.

Hô hấp người đàn ông không ổn định, đôi mắt nâu tối sầm lại.

Mang theo sự hung ác, anh cúi người, nặng nề hôn vài cái, “Lần sau mà còn dám trêu chọc anh thì anh sẽ giải quyết em ngay tại chỗ!”

“Anh sẽ không vậy đâu.” Cô gái cười tươi như hoa.

“Thì em cứ thử xem!”

An Húc bĩu môi, bày ra dáng vẻ “thử thì thử ai sợ ai chứ”.

Dưới đáy mắt lại có nỗi đau buồn lướt qua.

Đôi khi, cô ấy thực sự rất bái phục Dạ Thần, rõ ràng nhẫn nhịn rất khó chịu, nhưng trước giờ luôn không nỡ đụng đến một sợi tóc của cô.

Yêu nhau ba năm, việc nên làm hay không nên làm gì họ cũng làm rồi, chỉ còn lại một bước cuối cùng.

Bản thân cô không để tâm nhưng Dạ Thần lại cắn răng chịu đựng, mặc cho cô có trêu chọc thế nào, anh cũng không chịu bước qua ranh giới nửa bước.

Nghị lực của người đàn ông này mạnh mẽ bao nhiêu, điểm mấu chốt của anh rõ ràng đến mức nào, An Húc biết rõ, nhưng vẫn không nhịn được hỏi anh——

“Không làm thật à?”

Môi mỏng mím lại, lắc đầu.

“OK!” Đẩy anh ấy ra, đứng dậy, nhặt quần áo trên sàn mặc vào từng cái một.

Dạ Thần cởi trần, ôm lấy cô từ phía sau.

“Giận rồi?”

An Húc quay đầu nhìn anh ấy, “Em hỏi anh lần cuối, làm hay không?”

Người đàn ông nhíu mày, “Bé con, em nghe anh…”

“Được rồi! Không cần nói gì cả, dù sao thì hỏi đi hỏi lại vẫn là cùng một đáp án.”

Năm mười tám tuổi, cô ấy dùng bản thân làm quà tặng cho anh, anh đã nói gì?

“Bé con, em còn quá nhỏ.”

Lúc đó, cô còn cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nghĩ là anh đau lòng vì mình.

Nhưng mà, hết lần này đến lần khác, cô đã ám chỉ không biết bao nhiêu lần, tất cả đều bị Dạ Thần dùng lý do này lý do kia để từ chối.

Người kiêu ngạo như An Húc, làm sao có thể chịu đựng được cục tức này?

Quá nhỏ?

Chẳng lẽ ý của anh không phải là nói về tuổi tác?

Nhưng dáng người của cô cũng không tệ mà?

32C, so với các cô gái cùng tuổi thì đã rất tốt rồi!

Người ta nói, “Lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển”, nhưng tâm tư của đàn ông cũng không dễ đoán mà, thật là phiền phức!

Cài xong cúc áo cuối cùng, “Em xuống trước đây.”

“Bé con, anh có lý do của anh.”

Dừng lại bước chân, “Lý do gì?”

“…”

“Khó nói lắm à?”

“Lúc nên biết thì tự nhiên em sẽ biết.”

Dang hai tay ra, cô gái khẽ cười.

“Nói hay không, tùy anh.”

Dứt lời, đóng cửa rời đi.

Trong phòng ngủ rộng rãi, người đàn ông ngồi xổm bên giường, mí mắt cụp xuống, một giây sau, tay nắm thành nắm đấm, bực bội đánh lên chăn bông.

Toàn thân run rẩy, gân xanh trên cánh tay nổi lên…

“An An, con để hai phần bánh kem xoài này vào tủ lạnh đi, để chừng… hai mươi phút.” Dạ Cô Tinh quay người đưa cho cô ấy.

Đưa tay nhận lấy, mỉm cười ngoan ngoãn.

Đôn Đôn thấy thế, mặt dày mày dạn cọ qua, “Em gái, em gái, cho anh xin miếng đi!”

An An không để ý đến anh trai mình, ngước mắt nhìn về phía cầu thang xoắn ốc cười nói, “Chị ơi, hôm nay mẹ làm bánh kem xoài và pudding caramel.”

“Ồ.” Ỉu xìu, không chút sức sống.

An An ngạc nhiên, thường thì khi nhìn thấy những thứ này là chắc chắn sẽ nhảy dựng lên, nhưng hôm nay…

Chắc chắn có vấn đề!

Đôn Đôn cũng phát hiện ra chị gái mình không đúng lắm.

Hai anh em nhìn nhau.

Đôn Đôn: Em là con gái, em đi hỏi đi.

An An: Anh là anh của em, anh đi đi.

Sau một cuộc thảo luận trong âm thầm, vẫn là An An đi hỏi.

“Chị ơi, hình như chị không được vui.”

“Ồ.”

“Hai người… sao vậy?”

An Húc liếc nhìn cô ấy một cái, “Con nhóc này, ra chỗ khác chơi đi! Bớt hóng chuyện lại!”

An An thở dài, dang hai tay.

Cô ấy cũng hết cách rồi.

Đôn Đôn làm cái khẩu hình miệng nói, “An An ngu ngốc”.

Làm cho con nhỏ tức đến nỗi hai má phồng lên.

“Tiểu Thần đâu? Sao nó vẫn chưa xuống?” Dạ Cô Tinh nhìn An Húc, hỏi thăm.

“Không biết.”

“Là ai đã chọc đại công chúa của nhà chúng ta tức giận vậy? Có cần cha con ra tay không? Hoặc là kêu Đôn Đôn cũng được, gần đây khả năng bắn súng của em con cũng có tiến bộ lắm đấy.”

“Chị, chị yên tâm, em đã hiểu rất rõ cách dùng Desert Eagle rồi. Chỉ chờ mệnh lệnh ban xuống, em đảm bảo sẽ làm tùy tùng cho chị, muôn chết không từ nan!” Đôn Đôn vỗ ngực tuyên thệ.

An An tránh ở một bên, mím môi cười thầm.

“Mẹ!” An Húc giậm chân.

“Lại cãi nhau rồi à?”

“Dạ Thần anh ấy…”

Một giây sau, lời nói bị ngừng ta cắt ngang.

“Mẹ.” Giọng nói trầm thấp, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở đầu cầu thang.

Bước xuống, áo gió màu đen xốc xếch, mái tóc vàng vô cùng chói mắt.

Đi tới bên cạnh An Húc, cánh tay dài duỗi ra kéo cô ấy vào lòng, đi về phía phòng ăn.

“Ngoan, đừng giận nữa.”

An Húc trừng mắt, cảnh cáo anh buông ra.

Dạ Thần không nhìn qua, coi như không thấy gì.

Cô nhéo cái eo bên cạnh một cái thật mạnh.

Lông mày của người đàn ông đột nhiên nhíu chặt lại, khóe môi kéo xuống, ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước, chỉ là mí mắt đột nhiên giật giật cho thấy cái nhéo này đã dùng lực mạnh cỡ nào.

“Có, buông, ra, hay, không?” An Húc nghiên răng, nhưng lại cố ý hạ thấp tiếng nói.

Cô không muốn cãi nhau với anh trước mặt nhiều người như vậy——mất mặt!

Thương tiếc mà nhìn con trai lớn một cái, Dạ Cô Tinh chọn cách phớt lờ.

Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, nhìn dáng vẻ đó của Tiểu Thần là biết nó đã quen lắm rồi.

Người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt, cô qua đó phá rối làm chi?

Đôn Đôn đột nhiên giật mình, mặc niệm ba giây cho anh Thần đáng thương của mình, bản thân cũng đã từng nếm trải cảm giác đó, khá là… ờm… đau, ha ha.

An An mím môi, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người, lén cười.

Cuối cùng vẫn là người lớn nhất trong nhà – An Tuyển Hoàng có uy nghiêm, ngồi ở đó, tự phát ra uy áp.

“Ăn cơm.”

Hai chữ, uy nghiêm nghiêm túc, mọi người lập tức thành thật lại.

“Cha, để con xới cơm cho cha.” Húc Nhi xung phong nhận việc.

Dạ Thần không còn cách nào khác, đành phải buông tay.

“Anh Thần, lần này anh về sẽ ở lại đây bao lâu vậy?” Đôn Đôn nói, khuôn mặt diễm lệ như hoa đào tươi thắm, sáng trong như vầng trăng sáng buổi đêm.

Tay gắp rau khựng lại, sau đó lại nhanh chóng trở lại bình thường, An Húc vểnh tai lên, hô hấp bất giác cũng trở nên chậm lại.

Ánh mắt Dạ Thần sâu thẳm, khoé môi lộ ra ý cười.

“Tạm thời sẽ không rời đi.”

An Húc mừng thầm, nhưng ngoài mặt vẫn làm căng.

“Tình hình ở Hong Kong thế nào rồi?” Dạ Cô Tinh đột ngột hỏi.

“Tạo thế chân vạc, không ai nhường ai.”

“Con định làm như thế nào?”

“Trai cò tranh nhau, Dạ Xã làm ngư ông đắc lợi là được.”

Dạ Cô Tinh gật đầu, nhìn về phía An Tuyển Hoàng, thấy trong mắt lẫn nhau đều là vui mừng và hài lòng.

Sau bữa ăn, là khoảng thời gian ăn tráng miệng.

Đôn Đôn liếc nhìn chiếc bánh pudding caramel trước mặt, “Chị à, tụi mình đổi cho nhau đi, em thích bánh kem xoài hơn.”

“Mơ đi!”

Cô cũng thích bánh kem xoài, ok?

Đôn Đôn thối tha, chỉ biết đè đầu cưỡi cổ cô thôi!

“Chị ~ Chị đẹp nhất, tốt bụng nhất, đáng yêu nhất,…”

“Stop! Dù cho hôm nay em có nịnh tới khi trần nhà rớt xuống thì chị cũng không, đồng, ý.”

“Nhỏ mọn!”

“Hừ, thằng nhóc thối em lại thèm bị đòn đúng không?”

Dạ Thần đẩy phần của mình ra.

An Húc cau mày.

Đôn Đôn mở to mắt, không thể tin được.

“Anh, anh Thần, cái này… cho em à?”

“Không muốn à?”

“Muốn muốn muốn!”

Nhanh chóng che lại, che cho không còn kẽ hở nào, “Vẫn là anh Thần tốt nhất~ hừ!”

An Húc tức bay màu.

“Anh, ra đây!”

Dạ Thần sờ sờ mũi, đứng dậy.

Hai người lần lượt đi ra ngoài.

Dạ Cô Tinh không quên nhắc nhở: “Bảo bảo, hôm nay con nên về trường rồi đấy”.

“Về trường?!” Bất chợt quay trở lại, “Không phải là ngày mai ạ?”

“Con gái ngoan, hôm nay là chủ nhật, không phải thứ bảy, OK?”

“…”

Đúng vậy, An Húc 23 tuổi đã là Nghiên cứu sinh năm hai Khoa Vật lý Hạt nhân ở Đại học Bắc Kinh, cô không chỉ nhảy lớp hoàn thành chương trình học chính quy, mà còn trở thành sinh viên đại học thứ hai tham gia thành công phòng thí nghiệm vật lý hạt nhân sau Dạ Cô Tinh.

Khi đó, cô gái này mười chín tuổi, là sinh viên năm nhất.

Nếu nói An Húc thừa hưởng 80% vẻ đẹp của Nina, thì thiên phú ở phương diện vật lại thừa hưởng 99% của Dạ Cô Tinh.

Là một học sinh giỏi trời sinh, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ đứng vị trí thứ hai.

Đuợc xưng là “Huyền thoại”.

Ngay cả Tề Dục – người từng hai lần đoạt giải Nobel, cũng không ngừng tán thưởng sự nhanh nhạy trong suy nghĩ của cô.

“Đồ đạc đã được thu dọn xong hết rồi, nhớ mang đi, trong đó còn có hai gói thuốc lá, con thay mẹ đưa cho sư công Diêm của con. Còn có mấy món quà nhỏ cho ba người bạn cùng phòng của con…”

“Có rất nhiều thứ ạ?”

“Mẹ kêu chú An đưa…”

“Mẹ.” Dạ Thần ngắt lời, “Để con.”

“Ừ, vậy cũng được.”

An Húc bĩu môi: “Đừng nghĩ là làm vậy em sẽ tha thứ cho anh.”

Người đàn ông bất lực.

Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, An Húc trừng anh, “Mau ra đây, em có chuyện muốn hỏi anh.”

Đi ra vườn, một mảng lớn hoa hồng lay động trong gió, hương thơm phiêu đãng.

“Bé con, em muốn hỏi gì vậy?”

“Em nhớ là anh bị dị ứng với caramel, đồ ngọt thì chỉ thích có Mango Melaleuca, mẹ đặc biệt làm vì anh đó, tại sao phải đổi với Đôn Đôn?”

“Một món tráng miệng mà thôi.”

“Sai! Đây là vấn đề nguyên tắc, anh không thể lúc nào cũng chiều theo nó đúng không?”

“Thực ra, còn có một lý do khác.”

“Lý do gì?”

“Nếu anh không nhường, thì em cũng nhường thôi, phải không?”

An Húc hơi sững sờ.

Từ nhỏ Đôn Đôn đã là một đứa chuyên làm nũng, ỷ vào khuôn mặt đào hoa của bản thân, bày trò khắp nơi, người làm chị như An Húc lại hết lần này tới lần khác bó tay với cậu.

Chỉ cần nài nỉ một chút, là cả trái tim đã nhũn thành nước rồi.

Làm sao còn nhẫn tâm từ chối cậu nữa?

Kết quả chính là muốn gì cho nấy.

Nếu Dạ Thần không nhường, thì đến cuối chắc chắn sẽ An Húc nhường!

“Em thích Mango Melaleuca.”

“Cho nên?”

“Anh nhường thay em.”

Yêu ai yêu cả đường đi, vì An Húc, nên mới dành sự khoan dung vô hạn cho những người mà cô coi trọng.

“Không phải là anh cũng thích Mango Melaleuca à?”

“Nhưng anh thích em hơn.”

Hai má của cô gái bỗng chốc ửng đỏ.

Không phải trêu chọc, cũng không văn vẻ, thẳng thắn mà chân thành.

Quá thuần túy, nên mới khó mà cưỡng lại.

Không hoa mỹ, cũng không dứt khoát như đâm một kiếm, dù sao, đâm trúng chỗ hiểm.

“Anh…”

Bé Húc mồm miệng lanh lợi cũng có ngày không biết nói gì, oán khí tràn ngập trong lòng đều vì một câu “Nhưng anh thích em hơn” mà tan thành mây khói.

“Bé con, đừng tức giận nữa, nha?”

An Húc mím môi, đôi mắt đen láy hiện lên vẻ xoắn xuýt.

“Anh còn muốn nói gì với em ngoài chuyện này không?”

“…”

“Ví dụ như, tại sao anh vẫn không chịu đụng vào em? Cái lý do mà anh nói, là gì?”

Người đàn ông chỉ có thể cười khổ.