Máy bay hạ cánh xuống sân bay Hô Luân Bối Nhĩ Đông Sơn, không sớm không muộn, vừa đúng giữa trưa mười hai giờ.

Dạ Cô Tinh ở với Diệp Nhĩ suốt cả đêm, lại vội vã đến sân bay, căn bản là không kịp nghỉ ngơi, vừa lên máy bay là đã ngủ thiếp đi rồi.

Mãi cho đến khi có âm thanh ù ù truyền đến bên tai, lúc này mới âm thầm tỉnh dậy, thu dọn hành lý, máy máy hạ cánh an toàn.

Một nhóm người đi qua lối đi dành cho VIP, tính bảo mật cực tốt, không có bất kỳ sự quấy rỗi nào ở đây.

Với sự ngầm thừa nhận của Dạ Cô Tinh, Uyển Tử Kỳ chính thức gia nhập đoàn phim Rose & Lion, vai diễn là một khách hàng sống cùng một khách sạn với vai nữ chính – Tang Điềm.

Cohen thở phào nhẹ nhõm, xem ra, lần sau bất kể là đưa ra quyết định gì, thì tốt nhất là thông báo trước cho vị này một câu, để tránh xảy ra tình trạng khó xử như ngày hôm nay.

Mời Uyển Tử Kỳ tham gia, thứ nhất là nhìn từ phía An Tuyển Thần, Cohen và anh ta có không ít giao tình, đối phương đã mở lời, lại nằm trong phạm vi khả năng của anh ta, nên cũng không có lý do gì để từ chối, nhưng dưới tiền đề là anh ta không biết chuyện ân oán của hai người phụ nữ này; thứ hai, diễn xuất của Uyển Tử Kỳ rất tốt, nếu không, giải thưởng cho người mới cũng không rơi vào tay cô ta.

Dạ Cô Tinh không phải là thánh mẫu, cho nên từ khi mới bắt đầu đã tính kế làm thế nào để đuổi người đi, xem ra thật sự là rất chướng mắt, có điều, sau khi biết cô ta diễn vai Tang Điềm, nỗi giận lại tan biến, tán thành cả hai tay.

Nghỉ lại khách sạn, ai về phòng đấy nghỉ ngơi, Dạ Cô Tinh ngáp dài một hơi bước vào thang máy, Trương Á đi cùng cô ấy, ở ngay phòng bên cạnh.

“Chị Cô Tinh, chị có việc gì thì cứ gọi em nhé, điện thoại của em mở hai tư giờ, có thể nghe lệnh bất cứ lúc nào.”

Dạ Cô Tinh ủ rũ nhìn cô ấy, nhẹ nhàng gật đầu, “Xem ra, kì nghỉ diễn ra không tệ nhỉ.” Tràn đầy sinh lực.

“Hi hi…. cái này còn phải cảm ơn Dạ tổng!”

Lần này, Trương Á làm việc rất nghiêm túc, đối xử quan tâm chu đáo tới người khác, là một hạt giống tốt để làm người quản lý, nghe nói phía Huy Nguyệt đã có dự tính đưa cô ấy đi nước ngoài đào tạo chuyên sâu.

“Chị biết rồi, em mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu công việc.”

Dạ Cô Tinh cầm lấy thẻ phòng, tích một tiếng, cửa phòng mở ra, cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo, đi tắm, kéo rèm cửa, đặt đầu xuống và ngủ thiếp đi.

Mở mắt ra lần nữa, màn đêm đã buông xuống, đèn đường chiếu sáng.

Gọi đồ ăn tối, tốc độ phục vụ của khách sạn rất nhanh, chưa đầy mười lăm phút đã giao đến nơi rồi.

Lấp đầy chiếc bụng đói, Dạ Cô Tinh hài lòng vươn vai một cái, lúc này, điện thoại đổ chuông——

Cô ấy liếc nhìn màn hình điện thoại, khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng lộ rõ vẻ dịu dàng, “Hoàng……”

Trong lòng người đàn ông nhảy lên một nhịp, mỗi lần cô gọi tên của mình, trong lòng anh luôn có một cảm giác vấn vương, trái tim như đang được ngâm trong suối nước nóng, và mong muốn được chết chìm trong đó.

Nguyện trở thành một hồn ma phong lưu, chết dưới gốc hoa mẫu đơn.

Anh nghĩ, cùng lắm thì cũng chỉ như thế thôi.

“Tối qua đã đi đâu vậy?” Mặc dù nói “anh hùng thích nghe lời dịu dàng”, nhưng An Tuyển Hoàng cũng không quên chuyện chính.

Dạ Cô Tinh tự mình rót một cốc nước ấm, một tay cầm cốc, một tay cầm điện thoại, đứng trước khung cửa kính, mắt nhìn ánh ra ánh đèn của hàng nghìn tòa nhà phía xa xa.

“Chị hai có tâm sự, cả đêm ở bên cạnh chị ấy.”

An Tuyển Hoàng ừ nhẹ một tiếng, không cần hỏi nhiều.

“Hai đứa nhỏ đâu rồi?”

“Vẫn chưa dậy.”

“Sao anh không ngủ thêm lúc nữa?” Bên kia mới chỉ có sáu giờ sáng, “Đừng nói với em là cả đêm anh không ngủ đấy nhé!”

Dạ Cô Tinh có chút tức giận, khiến giọng nói cũng trở nên mạnh mẽ hơn.

Người đàn ông cười nhẹ, “Trước khi trách anh, có phải em nên tự kiểm điểm lại bản thân không?”

“Kiểm điểm?!” Giọng nói của người phụ nữ lập tức tăng cao thêm tám độ, “Anh không ngủ, sao lại trách tại em?!”

Câu nói tiếp theo của người đàn ông ngay lập tức có thể xoa dịu cơn giận này——

“Không có em, ngủ không được.”

“……”

Hai người nói chuyện một hồi, Dạ Cô Tinh phát hiện, người đàn ông này ngày càng có bản lĩnh rồi, nói đến mấy lời tâm tình, thì có thể nói không dứt ra được!

Hạ lưu vô sỉ, nhưng anh vẫn luôn giả vờ là một người đàng hoàng chân chính­——

“ ‘Cậu bé’ nhớ ‘cô bé’…. con nòng nọc nhỏ tìm mẹ……”

Trời ạ, chữ ô này phải phóng to, in đậm, gạch chân luôn rồi!

Cuối cùng, điện thoại cũng nóng rực lên rồi, người đàn ông vẫn không muốn tắt máy.

Dạ Cô Tinh kiên nhẫn nói, “Bây giờ, lập tức, nhanh chóng đi ngủ, đừng có lôi thôi……”

“Anh có điều kiện.”

Ái chà chà! Bảo anh đi ngủ còn có điều kiện?! Dạ Cô Tinh muốn đá qua kia một cái, nhưng mà trước mặt ngoài khung cửa kính ra thì chẳng có cái gì.

“An Tuyển Hoàng, anh có thôi hay chưa!?

“Đồng ý đi, anh sẽ ngủ.”

Đôi mắt hơi nhíu lại, ánh mắt nguy hiểm vừa lóe qua, người phụ nữ giọng trầm xuống, “Nếu như, em không đồng ý thì sao?”

Một lúc sau, bên kia mới chuyền lại một giọng nới lạnh lùng, “Anh nhờ Minh Chiêu chuẩn bị máy bay trực thăng……”

Dạ Cô Tinh bị anh đánh bại rồi, đầu óc mịt mù, không nói lại được.

“Nói! Anh muốn em đồng ý việc gì!” Nhấn mạnh từng câu một, nghiến răng nghiến lợi.

“Phát trực tiếp……”

Dạ Cô Tinh tắt điện thoại một tiếng rầm, ngay cả pin cũng tháo ra khỏi điện thoại, An Tuyển Hoàng, chịu không nổi anh nữa rồi!

Bên đó, hiếm khi thấy người đàn ông nhếch khóe môi lên, cười như gió xuân……

Ngày tiếp theo, tám giờ sáng, thành viên của đoàn phim tập chung tại trường quay

Cảnh đầu tiên, là của Dạ Cô Tinh.

Dùng ám chiêu đánh bại Alice, Rose đã đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của năm nay, bắt đầu chuyến du lịch kéo dài nửa năm của mình.

Lần này, mục tiêu của cô là Trung Quốc, bắt đầu từ Nội Mông đến Thanh Hải, muốn tự mình chiêm ngưỡng khu vực bảo tồn Khả Khả Tây, hoặc là, có thể cầm theo một khẩu súng ngắn, đánh một trận với một con bò Tây Tạng khỏe mạnh, hoặc là một con linh dương nhenh nhẹn chẳng hạn.

Đương nhiên, đây chỉ là cô tưởng tượng ra thôi.

Sau khi nhập cảnh vào Trung Quốc, thông qua từng lượt kiểm soát của hải quan, con dao găm duy nhất cô giữ lại cũng bị thu giữ một cách vô tình, càng không nói đến khẩu súng của cô.

Đây là vì sự an toàn của quốc gia, ít ra, ngoài mặt là như vậy.

Bởi vì, ở đây tuyệt đối không thể xảy ra chuyện một người bình thường có thể dùng súng chĩa vào người khác, ở Mỹ, chuyện này lại xảy ra như cơm bữa.

Cái tay vốn dĩ để cầm súng thì giờ cầm lên chiếc máy ảnh, nòng súng giờ biến thành ống kính, cởi bỏ chiếc áo khoác đỏ màu máu, sát thủ của Tổ chức A trở thành một nhiếp ảnh gia bình thường.

“Các bộ phận vào vị trí! Ready, go!”

Cohen ra lệnh, tiếng đập bảng, chính thức bắt đầu quay——

Thị trấn nhỏ phía Tây vào tháng năm, vẫn còn cái se lạnh của mùa xuân.

Sáng sớm, yên tĩnh vô cùng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chim hót rõ ràng lạ thường.

Màn sương vẫn chưa tan, thị trấn nhỏ bị bao phủ bởi một lớp sương hiu quạnh, ảm đạm, con phố cổ kính vắng vẻ không một bóng người, dường như cả thế giới đang chìm trong giấc ngủ say, chìm vào giấc mộng đẹp, chỉ là, trừ cô ra——

Áo phông màu xanh nhạt, chân váy vẽ hình quạ, góc váy dài đến mắt cá chân, để lộ ra đôi giày vải màu trắng, trên đầu đội chiếc mũ cao bồi cũ, bóng lưng mảnh khảnh đang bước đi dưới ánh nắng.

Gió lạnh thổi qua, làm tung bay mái tóc dài sau lưng, góc váy vén nhẹ lên, thấp thoáng có thể nhìn thấy hình xăm hoa hồng kỳ bí trên mắt cá chân, tràn đầy mê hoặc.

Máy số một quay được toàn bộ phần lưng đẹp mỹ lệ của người phụ nữ, máy thứ hai tiến lên, từ từ tiến gần cô, khuôn mặt đó cũng dần dần hiện ra rõ ràng hơn.

Môi đỏ như lửa, tính tình hoang dã, đôi mắt đen sáng sâu thẳm, giống như giếng cổ nghìn năm không gợn sóng.

Ngay cả một người đang quan sát trước màn hình như Cohen cũng phải hít sâu một hơi, người phụ nữ này, đẹp khiến người ta nghẹt thở, đặc biệt là khi ở trước ống kính, tất cả vẻ đẹp đều được bộc lộ ra.

Thậm chí, vượt quá ranh giới!

Trên gương mặt này của cô, có thể nhìn thấy sự tinh tế của người phương Đông, đồng thời, cũng nhìn thấy được sự hoang dã đáng quý của người phương Tây!

Tư thế chụp ảnh chuẩn xác, kỹ thuật lấy nét chuyên nghiệp, Dạ Cô Tinh chỉ cần học vài ngày là có thể làm tất cả những điều này một cách sống động, linh hoạt.

Từ tác phong của một người, đủ để nhìn ra tính cách của người đó.

Rose là một sát thủ, có trái tim nóng nảy, nhưng máu lạnh. Vì thế, cho dù cô có cầm máy ảnh, tạo ra những động tác chụp ảnh chuyên nghiệp, cũng không thể học được sự linh động của một nhiếp ảnh gia thực thụ, lại nhiều hơn sự cố gắng và tỉ mỉ hơn một chút ——không được tinh tế lắm.

Nhưng Dạ Cô Tinh đã thể hiện tất cả điều này ra một cách rõ ràng và sinh động.

Ánh mắt lạnh giá nhìn về phía ống kính, không hề có sự yêu thích với mỹ cảnh ở trước mặt; động tác nhanh nhẹn và sắc nét, lại làm lộ ra sự thật cô là một người dùng súng trong thời gian dài……

Những điều này, đều không có trong kịch bản, tất cả đều dựa vào sự lĩnh ngộ của diễn viên, hiển nhiên, Dạ Cô Tinh chính là một nhân tài kiệt xuất!

Uyển Tử Kỳ nhìn vào màn hình máy quay, người phụ nữ kiểm soát cảm xúc của mình một cách hợp lý, lắc lư tự do, mở to mắt nhìn không dám tin, king ngạc, choáng váng, ngưỡng mộ, ghen tị, và có tất cả các loại cảm xúc!

Cô ta là một diễn viên, đương nhiên hiểu rõ diễn xuất của Dạ Cô Tinh xuất sắc tới mức độ nào!

Tự hỏi bản thân mình, cô ta cảm thấy mình làm không được tới mức như vậy.

Trước màn hình điều khiển, ngoài Cohen ra, còn có một người đàn ông ở đó, nhìn thấy tất cả mọi việc, nhướng mày kinh ngạc, có chút cảm giác phong lưu, lãng mạn.

“Cohen, anh tìm được kho báu rồi.” Giọng nam trầm, tiếng Pháp lưu loát, phát âm chuẩn, cộng với gương mặt điển trai sắc sảo, rõ ràng là một quý tộc châu Âu thời cổ xưa bước ra từ bức tranh sơn dầu.

“Leo, là anh tìm thấy kho báu rồi.” Cohen ngước mắt nhìn, hiện lên một vẻ thận trọng hiếm có.

Người đàn ông im lặng, nét đặc trưng của người Châu Âu là làn da trắng, lại có thể nhìn rõ lỗ chân lông dưới ánh đèn, sống mũi cao thẳng, in một chiếc bóng nhỏ trên gò má của anh ta.

“Anh hiểu tôi đang nói gì.” Ngừng lại một lúc, “Đây là cơ hội cuối cùng của anh, nếu mà anh vẫn không thể thoát khỏi sự kiểm soát của gia tộc đó, vậy tôi khuyên anh, sớm thỏa hiệp đi, ngoan ngoãn quay về làm cậu hai của anh, ăn ngon mặc đẹp, mỹ nhân làm bạn.”

“……Tôi hiểu rồi.” Một chút cay đắng, một chút bất lực, một chút tủi thân.

Cohen ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn vào màn hình điều khiển, bóng lưng mỹ lệ của người phụ nữ, “Anh có biết, cô ấy là ai không?”

Người đàn ông được gọi là “Leo” lộ vẻ hoài nghi, “Một diễn viên Trung Quốc……”

“Không không không……” Cohen liên tiếp lắc đầu, “Tin tôi đi, cô ấy tuyệt đối không phải một diễn viên bình thường.”

“Ý của anh là sao?”

“Cô ấy, là vợ của An Tuyển Hoàng, nữ chủ nhân của nhà họ An!” Cohen nói nhấn mạnh từng chữ một.

Sắc mặt Leo thay đổi, nhìn chằm chằm vào màn hình, như thể nghĩ ra một điều gì đó, trên mặt hiện lên một vẻ kỳ quái khó tả……

Cohen lên tiếng “Over!” Dạ Cô Tinh lúc này mới xoa xoa cái cổ đau nhức của mình, bỏ chiếc máy ảnh xuống, nói thật, tất cả đều là giả vờ cả!

Chân váy này, mũ cao bồi này, còn cả chiếc máy ảnh nặng muốn chết người này nữa, đó chẳng phải là tiêu chuẩn của người làm nghệ thuật, vậy mà người nước Mỹ rất yêu thích kiểu này, suốt ngày nói là “vẻ đẹp của nghệ thuật”.

Nếu Cohen không kêu dừng lại, cô sẽ biến mình trở thành đạo diễn và đưa ra mệnh lệnh, dẫu sao, cô là nhà sản xuất, có thể hưởng một số đặc quyền trong một phạm vi nhất định.

Cohen từ sau màn hình điều khiển ngó đầu ra, ra dấu ok với Dạ Cô Tinh.

Dạ Cô Tinh tiến lên trước xem lại đoạn vừa rồi, nhưng bị Cohen gọi dừng lại, “Giới thiệu một chút, đây là Leo, diễn vai Capone, là nam chính…. của cô.”

Ngước mắt lên, khuôn mặt đẹp trai đầy nam tính của người đàn ông hiện ra, đôi đồng tử màu nâu xám đặc biệt bắt mắt.

Khẽ gật đầu, “Dạ Cô Tinh.”

Người đàn ông lịch sự đáp, “Leo.”

“Hợp tác vui vẻ.” Hai người đồn thanh, mà lại còn dùng tiếng Anh.

Trương Á chạy toát cả mồ hôi, cầm điện thoại đưa đến trước mặt Dạ Cô Tinh, thở hổn hển—— “là……là……Sam, Samnor!”

Dạ Cô Tinh nhíu mày, nhận điện thoại, bước ra phía xa.

Cohen và Leo đưa mắt nhìn nhau, không rõ chuyện gì.

“Cô nói lại lần nữa?”

Đằng kia, Johnstone dùng ánh mắt to tròn đầy lòng trắng liếc qua, dáng vẻ kiên nhẫn, “Tôi nói tôi muốn đến Thanh Hải.”

“Cô đến làm gì?”

Johnstone vốn không có cảnh quay ở Thanh Hải, cho nên, ngay từ đầu cô ta đã không đi cùng với đoàn.

“Đi du lịch”

“Cô muốn điên thì tùy cô.” Dù sao cũng không có liên quan đến cô.

“Đợi đã! Cô đừng vội tắt máy!”

Trong mắt hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn, Dạ Cô Tinh lạnh nhạt nói, “Có chuyện gì mau nói.”

“Cô cũng không hỏi tôi, tại sao gọi điện thoại cho cô?”

“……”

“Thật ra, tôi là vì cô đó! Cảm động không?”

Sắc mặt của Dạ Cô Tinh như nhìn thấy ma, lúc lâu sau, trả lời một câu —— “Tôi có xu hướng tính dục bình thường.”

Lúc này, không còn do dự gì nữa, cắt đứt cuộc gọi.

Bên đó, Johnstone cầm chiếc điện thoại, đầu toàn vạch đen, xu hướng tính dục của cô ấy cũng rất bình thường mà?!

Chỉ là kết bạn mà thôi, có nhất thiết phải vậy không?

Hơn nữa, cô ấy đường đường là Samnor, người đầu tiên ở Hollywood, cho dù nam nữ đều ăn, có nhất thiết phải đi thích một người phụ nữ có chồng không?

Mặc dù, người phụ nữ đã có chồng này quả thực rất hấp dẫn……