Liễu Trường Thanh nhìn bàn tay hằn rõ gân xanh, gồ rõ khớp xương của Ninh Thư. Ninh Thư rút tay giấu vào ống tay áo.
Liễu Trường Thanh nhìn Ninh Thư, có ánh nước long lanh trong sóng mắt: “Bệ hạ uống canh đi.”
Ninh Thư: …
Canh canh canh, lúc nào cũng canh, cạn lời vì canh.
Liễu Trường Thanh kề bát cạnh miệng Ninh Thư, trông dáng vẻ sẽ ép Ninh Thư uống bằng được.
Ninh Thư uống một ngụm cho có lệ, Liễu Trường Thanh lại nói: “Bệ hạ uống thêm đi.”
Ninh Thư cau có, lắc đầu: “Trẫm không muốn uống.” Uống vào chỉ khổ cái thân.
Liễu Trường Thanh mấp máy môi, đặt bát xuống nắm lấy tay Ninh Thư, ngắm đôi tay xấu xí của Ninh Thư: “Bệ hạ, ngài phải bồi bổ cơ thể, đan dược chỉ hại ngài thôi.”
Ninh Thư ậm ừ cho qua, cả hai lại lặng thinh. Liễu Trường Thanh tránh sang một bên, xách hộp đồ ăn và nói: “Bệ hạ, Trường Thanh xin phép cáo lui.”
Ninh Thư lại ừ, Liễu Trường Thanh chần chừ một lúc nhưng rồi vẫn sải bước rời đi.
Liễu Trường Thanh vừa đi, Ninh Thư đã dựa cột, trời ạ, chân cô run kịch liệt, đau không ngừng nghỉ.
“Bệ hạ, bệ hạ…” Thu nữ quan chạy vội vào điện, do chạy nhanh quá nên vấp ngưỡng cửa, thưa với Ninh Thư: “Hoàng tứ nữ điện hạ mất rồi.”
Ninh Thư nôn ra một búng máu. Thu nữ quan cấp tốc đỡ cơ thể loạng choạng của Ninh Thư. Cô lau máu dính bên mép: “Hoàng tứ nữ làm sao cơ?”
“Hoàng tứ nữ điện hạ mất rồi ạ.” Thu nữ quan cao giọng.
“Vớ vẩn, mới nãy thượng triều Tứ nữ vẫn còn.” Ninh Thư nghiêm giọng: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Hoàng thái nữ và Hoàng tứ nữ xô xét, nô tỳ không biết nguyên nhân cụ thể. Hoàng thái nữ đang ở trên điện ạ.” Thu nữ quan dìu Ninh Thư.
“Gọi kiệu liễn.” Ninh Thư ra lệnh.
Ninh Thư ngồi vào kiệu liễn và được khênh đến điện thượng triều. Mộc Tuyết đang quỳ dưới đất, Mộc Dao nằm trên cáng phủ vải trắng, bên cạnh cáng có một thanh niên mặc đồ xanh.
Các đại thần xung quanh bàn tán xôn xao. Chuyện lớn thế này dĩ nhiên các đại thần phải có mặt.
Ninh Thư cố gắng đè nén cơn đau khắp người để vén vải trắng lên. Bên dưới lớp vải là khuôn mặt trắng bệch của Mộc Dao, có máu dính ở cổ áo.
“Ngự y đâu, ngự y đâu, đến khám cho Tứ nữ.” Ninh Thư hét khàn cả giọng, máu lại xộc lên nhưng bị Ninh Thư nuốt ực xuống.
Ngự y nhanh chân qua sờ mạch của Mộc Dao, kiểm tra con ngươi rồi quỳ trước Ninh Thư: “Bẩm, phần đầu bị va chạm quá mạnh, Hoàng tứ nữ điện hạ đã mất thật rồi.”
Ninh Thư loạng choạng, nhìn chằm chằm Mộc Dao nằm trên cáng, giọng lạc đi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Thanh niên quỳ bên cạnh thi thể của Mộc Dao khấu lạy Ninh Thư, giọng nói đong đầy hận thù và đau đớn: “Bẩm bệ hạ, Nguyên Quân có thể làm chứng điện hạ bị Hoàng thái nữ hại chết.”
Ninh Thư hằn tơ máu mắt, gân xanh hiện rõ trên trán, trông rất dữ tợn: “Hoàng thái nữ, chuyện gì đây, trẫm…” Ninh Thư thở lấy hơi: “Cho trẫm một lý do để nhà ngươi giết muội muội mình.”
Mộc Tuyết chau chặt đôi mày, khấu đầu đau lòng: “Thưa mẫu hoàng, nhi thần bị oan. Tứ hoàng muội động tay trước, nhi thần chỉ đẩy muội ấy, là muội ấy tự ngã.”
Người Ninh Thư run mạnh hơn: “Đẩy cái đã chết?”
Mộc Tuyết khựng mặt: “Nhi thần cũng không biết.”
“Nhà ngươi không biết, chẳng lẽ trẫm biết?” Ninh Thư cười khẩy, giật ngọc bội Bàn Long bên hông ném Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết định tránh nhưng lại thôi. Ngọc bội đập vào lông mày làm mặt anh ta sưng lên, ngọc bội rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh.
“Nhà ngươi đang bị cấm túc, chạy đến phủ của Tứ nữ làm gì?” Ninh Thư trợn mắt quát Mộc Tuyết: “Bảo nhà ngươi cấm túc tự kiểm điểm, nhà ngươi lại kháng chỉ. Hoàng thái nữ, nhà ngươi quá vô pháp vô thiên, có phải nhà ngươi muốn lấy luôn cái ngôi vị hoàng đế này của trẫm không!”
Mộc Tuyết khấu đầu liên tục, sợ hãi: “Nhi thần không dám, nhi thần tuyệt đối không có suy nghĩ ấy.”
Mộc Tuyết hít thật sâu, thấy Ninh Thư đề phòng và ghét bỏ mình nên lại khấu đầu liên tục, không ngừng nói: “Nhi thần bị oan.”
Ninh Thư lau nước mắt, nghiêm nghị: “Nhà ngươi là đại tỷ, là thái tử một nước nhưng trên không biết lo cho dân chúng, dưới không biết yêu thương tỷ muội. Với nhân phẩm của nhà ngươi, làm sao trẫm giao giang sơn Huyên Quốc cho ngươi được.”
“Lý do gì để nhà ngươi làm trái thánh chỉ chạy đến phủ Tứ nữ trong thời gian cấm túc?” Ninh Thư lảo đảo suýt ngã, Thu nữ quan nhanh tay đỡ Ninh Thư, sai cung nhân mang ghế đến.
Mộc Tuyết quỳ dưới đất, trán chạm đất không trả lời. Bây giờ anh có nói gì cũng là sai.
Mộc Tuyết lướt khoé mắt qua Ninh Thư ngồi trên ghế, Ninh Thư đang rất hung dữ, nét mặt ấy như muốn cắn người.
Mộc Tuyết khẽ nhếch mày châm biếm, mất cô con gái yêu thương nhất nên đau lắm đúng không.
“Rốt cuộc các ngươi xô xát vì gì? Hoàng thái nữ, nhà ngươi bị câm sao?” Người Ninh Thư run mạnh hơn.
Mộc Tuyết mím môi, anh nhận được tin trong phủ Hoàng tứ nữ có long bào. Có thợ may đã may long bào cho Mộc Dao, đó là tin thật nên mới mạo hiểm đến phủ Hoàng tứ nữ, để thuộc hạ của anh tìm long bào trong phủ Hoàng tứ nữ.
Lúc đến nơi, Mộc Dao đang ăn sáng với Nguyên Quân. Thấy người ta em đút anh bón, Mộc Tuyết chỉ tiện miệng nói một câu: “Hai người ân ái quá.”
Mộc Dao sầm mặt, to tiếng với Mộc Tuyết: “Ý của đại hoàng tỷ là sao? Không lẽ hoàng muội ân ái với phu quân có gì sai?”
Giọng điệu của Mộc Tuyết chỉ hơi châm biếm nhưng Mộc Dao vẫn nhạy bén phát hiện, vậy nên mới to tiếng hỏi Mộc Tuyết có ý gì.
Mộc Tuyết hơi mất kiên nhẫn, đẩy Mộc Dao chặn trước mặt một cái. Và cái đẩy ấy đã nên chuyện.
Mộc Dao loạng choạng, ngã đầu đập vào góc bàn.
Sự việc diễn ra quá nhanh, ngay cả Mộc Tuyết cũng không kịp phản ứng.
Mộc Tuyết đang quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, lòng anh cũng lạnh căm, anh biết anh bị hãm hại.
Nhưng Mộc Tuyết đã tỉnh táo lại ngay, không còn nói mình bị oan nữa, anh nói thẳng: “Nhi thần đẩy Mộc Dao nhưng nhi thần không có ý hại chết Tứ hoàng muội. Nhi thần không xứng làm một thái tử, xin mẫu hoàng phế truất nhi thần.”
“Bệ hạ bớt giận, đâu thể nào nói phế truất là phế truất thái tử một nước.” Các đại thần cũng quỳ xuống xin Ninh Thư tha thứ hộ Mộc Tuyết.
“Bẩm bệ hạ, chuyện của hoàng tứ nữ điện hạ chỉ là ngoài ý muốn. Phế truất thái tử ảnh hướng đến gốc rễ quốc gia, xin bệ hạ suy xét lại.” Một đại thần cầm mộc bản đứng ra khom lưng thưa với Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn các đại thần quỳ bên dưới rồi lại nhìn lướt qua Mộc Tuyết đang quỳ rạp người thành tâm sám hối.
Uy hiếp cô?