Chuyển ngữ: Wanhoo


Ninh Thư thấy Hiên Hồng Vũ cực kỳ hứng thú về thằng bé, cô nói thêm câu nữa là Hiên Hồng Vũ sẽ giết cô ngay.


Về chuyện Hiên Hồng Vũ nói rằng sẽ làm cha thằng bé, Ninh Thư chỉ cười miệt một tiếng trong bụng.


Tự nhiên cô lại thương thằng bé bởi nó bị Hiên Hồng Vũ để ý.


Số của nó nhiều chông gai quá, trước là suýt chết giờ lại rơi vào tay Hiên Hồng Vũ.


"Bản điện hạn đói rồi Mười Một." Hiên Hồng Vũ nhắc nhở Ninh Thư đứng yên bất động: "Con trai bản điện hạ cũng đói rồi."


Đậu má, chú em nuôi con thì đi mà nấu cơm đi.


Ninh Thư ra ngoài nhà đá giết thỏ, xét thấy có trẻ con nên thái nhỏ thịt và nấu cháo thịt. Làm tử sĩ cần cả đa tài đa nghệ, không chỉ biết giết người mà còn phải biết nấu cơm, phải thực hiện được bất cứ yêu cầu nào của chủ tử.


Nhà bếp đốt lửa xông khói, lại trong sơn động khói không dễ bay làm Ninh Thư sặc gần chết, cố nấu chín nồi cháo, rắc ít muối coi như nấu xong.


Hiên Hồng Vũ nhìn trong cháo loãng là thịt thỏ trắng mà không buồn ăn: "Mười Một, ngươi cho bản điện hạ ăn gì đây?"


Có ăn đã phúc tổ ba đời rồi, Ninh Thư xéo xắt trong bụng ngoài mặt ngại ngùng: "Thuộc hạ chỉ biết nấu cái này thôi." Thích thì ăn không thích thì đặt xuống.


Dù Hiên Hồng Vũ không thích ăn nhưng thằng bé trên giường đá ngửi thấy mùi đã bò qua nhìn cái bát.


"Ấy chà ngươi thích ăn à?" Hiên Hồng Vũ bón mấy thìa cho thằng bé. Cháo mới bắc khỏi bếp rất nóng làm nóng đỏ ửng cả môi, nó kêu hu hu rất đáng thương.


Ninh Thư rót nước lạnh cho thằng né, thấy môi đỏ do nóng không biết có bị bỏng hay không.


"Bản... bản điện hạ không cố tình." Hiên Hồng Vũ nói: "Bản điện hạ không biết cái món này nóng thế. Lúc ngươi bưng lên phải kiểm tra nhiệt độ trước."


Dẹp mẹ đi, trước khi chú em ăn toàn thổi qua còn gì. Thế mà còn bảo làm cha nó, nó sống được đã chẳng dễ gì rồi.


Ninh Thư ngoài cười nhưng trong không cười, Hiên Hồng Vũ chắp tay đằng sau lảng mắt đi nơi mắt.


Ninh Thư cầm bát xúc thìa, thổi nguội cháo rồi mới bón cho thằng bé. Thằng bé rất thích ăn, ăn liền hai bát. Nó ăn vậy là nhiều so với trẻ con tầm tuổi này.


"Khẩu vị khá đấy." Hiên Hồng Vũ nói: "Đúng rồi, thằng bé cần có tên, tên gì hay đây?"


Hiên Hồng Vũ bắt đầu trái lo phải nghĩ đặt tên cho thằng bé, Ninh Thư ăn cháo thịt mặc kệ hắn ta. Cơ mà đúng thật là cô nấu không ngon, thịt thỏ bị tanh, Ninh Thư ăn hai thìa rồi thôi.


Hiên Hồng Vũ nghĩ tên một lúc lâu và cuối cùng đã nghĩ ra một cái tên đó là Hiên Diệt Tiêu.


Hiên Diệt Tiêu?


Chắc cái chữ "Tiêu" này không phải như cô nghĩ chứ?


Đặt tên cho trẻ con vậy ổn à?


Hiên Tiêu Thiên nghe thấy cái tên này sẽ có cảm giác gì đây?


Ninh Thư nhăn nhó mặt mày, không hiểu vì sao mọi động thái của Hiên Hồng Vũ toàn chán sống rành rành.


Mặt mũi lạnh lùng, thần thái kiêu sa nhưng hành động làm Ninh Thư thấy rất phá hình tượng.


Ninh Thư hỏi Hiên Hồng Vũ: "Chủ tử thấy tên đó hay ạ?" Cái tên này không chỉ chán sống mà còn làm đứa trẻ vô tri cũng chán sống theo.


Mặt Hiên Hồng Vũ lạnh tanh, rất khó chịu với phản ứng của Ninh Thư: "Không hay à? Hiên Diệt Tiêu không hay thế tên Hiên Đồ Tiêu đi."


Ninh Thư: Phụt...


Dù biết chú em hận Hiên Tiêu Thiên nhưng cũng không thể đặt tên vậy được.


Ninh Thư thấy Hiên Hồng Vũ cố tình.


"Chủ tử vui là được." Ninh Thư nhếch mép.


Hiên Hồng Vũ nói muốn đào tạo thằng bé chính là đọc cho nó nghe những kiến thức kỳ lạ khó hiểu. Thằng bé cuộn mình ngủ không quan tâm Hiên Hồng Vũ.


Trước cảnh ấy, Ninh Thư chỉ biết nói chú em vui là được.


Rõ ràng Hiên Hồng Vũ không có kinh nghiệm chăm trẻ, những chuyện đó đều dành cho Ninh Thư cả. Ninh Thư phải bón cơm cho trẻ mỗi ngày lại còn dạy trẻ đi đứng, nói chuyện phải ngoác cái miệng nói thật tròn chữ để thằng bé không hú như sói hay ư ử nữa.


Trong khi đó Hiên Hồng Vũ chỉ phụ trách cầm sách nhồi nhét văn hoá tri thức vào đầu thằng bé, đọc cho nó nghe cái gì đó mà đến Ninh Thư nghe cũng không hiểu.


Trông trẻ phiền vô cùng làm Ninh Thư cũng muộn phiền. Đặc biệt là khi thằng bé chỉ biết bò như sói, có kéo nó đứng dậy nó cũng chẳng quen lại còn cắn người nữa.


Lúc đi đái đi ỉa còn chẳng biết gọi ai, bò đến đâu là kéo lê các thứ đến đó làm cả người dính đầy phân.


Ninh Thư không hiểu sao nuôi trẻ con lại khổ thế này, cô nhọc lòng quá, nói với nó nó còn ngây ngô không hiểu gì hết.


Ninh Thư mặc niệm Chú Thanh Tâm trong lòng, nghĩ đến thằng bé thành ra như vậy cũng tại cô nên chút bực bội đã được đàn áp ngay.


Nuôi được một thời gian, thằng bé đã quen Ninh Thư hơn nên cũng thân hơn chút vậy nhưng nó vẫn không biết nói. Thỉnh thoảng Ninh Thư dắt hai tay nó đứng và đi được mấy bước chứ không đi được nhiều.


Lương thực trong sơn động sắp hết, Ninh Thư định ra ngoài mua đồ và cả nghe ngóng tình hình dạo này.


Ninh Thư dặn Hiên Tiêu Thiên: "Chủ tử, thuộc hạ đi mua ít lương thực, ngài trông Hiên... Diệt Tiêu cái nhé."


Hiên Hồng Vũ ừ hờ hững: "Ngươi đi đi, bản điện hạ trông được."


Ninh Thư không hề tin vào khả năng trông trẻ của Hiên Hồng Vũ.


"Chủ tử." Ninh Thư nhìn Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ liếc Ninh Thư và nói như ban ơn: "Ừ, đi sớm về sớm."


Ninh Thư: →_→


"Thưa chủ tử, thuộc hạ không có tiền mua đồ." Ninh Thư cất lời.


Hiên Hồng Vũ liếc xéo người sau đó vào trong nhà đá cầm hai thỏi bạc ra đưa cho Ninh Thư: "Đi sớm về sớm."


Ninh Thư cất bạc và đi, trước hết là mua các đồ cần mua sau đó hỏi thăm chuyện trong kinh thành.


Ninh Thư hay tin mà Ninh Thư nghệt cái mặt. Tin nghe được là Hiên Hồng Vũ đã chết, Trường Nhạc Cung gặp hoả hoạn và rồi Hiên Tiêu Thiên tuyên bố Định Vương Hiên Hồng Vũ đã bị thiêu chết, cũng đã hạ táng.


Ninh Thư nheo mày, hành động này của Hiên Tiêu Thiên đã chặn đường lùi của Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ không về đất phong của mình được nữa. Bởi Hiên Hồng Vũ đã chết, nếu về đất phong có khi còn bị bắt vì tội giả mạo hoàng thân quốc thích, cái tội đó quá lớn.


Hiên Hồng Vũ chán sống thật, buông bỏ người con gái của đời mình, buông bỏ thân phận cao quý của đời mình, sau này không thể giới thiệu cho bàn dân thiên hạ biết tên mình là Hiên Hồng Vũ được nữa rồi.