Cúp điện thoại, Dạ Cô Tinh quay đầu lại nhìn, mới phát hiện An Tuyển Hoàng đã sớm tiến vào phòng làm việc, Nguyệt Vô Tình theo sát phía sau.

Suy nghĩ một chút, chuyện này cũng không vội gì, cô bấm số điện thoại của Dạ Thất, tiến vào một gian phòng làm việc khác.

Hỏi thăm một lượt tình hình của hắc đạo phương Nam, lại lần lượt nói chuyện cùng với Đường Nghiêu, Sầm Liệt, đưa ra quyết định trong một vài chuyện quan trọng, lại nói chuyện với Tiền Kỳ Bân về những việc liên quan tới xưởng quân sự ở thành phố A, cuối cùng mới bấm dãy số của Tề Dục.

Trong nháy mắt điện thoại đã được nối máy, hai bên đều không nói gì.

“Gần đây có khỏe không?” Cuối cùng vẫn là Tề Dục lên tiếng trước, từ đêm đầy tháng cho tới nay, đã gần nửa năm, hai người chưa gặp lại.

Đẩy văn kiện đang mở ra sang một bên, cô đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, ban đêm lạnh buốt thê lương, ánh trăng lạnh lẽo, xa xa mặt biển bao phủ một tầng sương trắng, trở nên mê ly mờ ảo.

“Vẫn ổn. Chân của anh… Thế nào rồi?”

Giọng của người đàn ông trầm thấp mà lạnh lùng trong trẻo, như trời sinh mang theo vẻ lãnh đạm và xa cách: “Châm cứu phối hợp với phục hồi đã có thể tự mình bước đi rồi.”

“Tình hình Phòng thí nghiệm sao rồi?”

“Đã tiến hành đến giai đoạn thứ hai, chưa tới giai đoạn thứ ba, số liệu nguyên tử hạt nhân tách ra về cơ bản là hoàn hảo, dữ liệu cơ bản đã chuẩn bị xong, cộng thêm tài liệu cơ mật Âu Dương lấy được từ phòng thí nghiệm vật lý hạt nhân của đại học Bắc Kinh, cơ bản đã có lý luận cơ sở thí nghiệm vật lý hạt nhân, chỉ có các chi tiết bên trong vẫn chưa được hoàn thiện, ước tính cần thời gian nửa năm, mới có thể hạch toán kiểm nghiệm hết thảy số liệu.”

“Nửa năm…” Dạ Cô Tinh lâm vào trầm tư.

Trên tiệc đầy tháng, mấy người Dạ Tứ đưa cho cô một tấm bản đồ phòng bị căn cứ cho hai đứa nhóc làm quà, Dạ Cô Tinh định biến chỗ ngồi này và căn cứ thần bí ở khu vực sa mạc Ai Cập thành nơi thí nghiệm vũ khí hạt nhân! Ba tháng trước, cô cũng đã để người bắt tay đi làm, thêm vào sức ảnh hưởng của Dạ Lang ở Châu Phi, có thể nói là làm ít mà hiệu quả nhiều!

Nghĩ là theo tốc độ này, phải mất khoảng nửa năm mới có thể cải tiến xong xuôi, chỉ là cách bố trí bãi phóng bom hạt nhân ở trung tâm địa điểm, nếu không có người chuyên nghiệp giám sát tại chỗ thì không được!

“Để tôi đi.” Sau khi biết được suy nghĩ của Dạ Cô Tinh, Tề Dục không có nửa phần do dự.

“Nhưng mà, chân của anh…”

“Đã tốt rồi.”

“Ý của tôi, là anh phái một người qua, không cần anh tự mình đi tới.” Châu Phi chiến tranh không ngừng, chân Tề Dục mới khỏi không lâu, căn bản không thích hợp lặn lội đường xa, huống chi xưởng quân sự bên kia Tiền Kỳ Bân căn bản không thoát thân được, không thể túc trực ở bên cạnh Tề Dục, nếu như đột nhiên xảy ra chuyện, Dạ Cô Tinh lại ở quá xa, căn bản là không thể làm gì được.

“Tôi nắm rõ được tất cả số liệu thí nghiệm vũ khí hạt nhân, cũng rõ ràng quy trình thí nghiệm, cũng chỉ có tôi trong thời gian ngắn nhất, hoàn thành kiểm tra bố trí bãi phóng, vì thế, tôi không đi không được.”

“Không được, tôi không đồng ý.”

“Cô…”

“Không cần nhiều lời, tôi đã quyết định. Tháng ba năm sau, để Âu Dương xuất phát, qua mấy ngày nữa tôi sẽ sắp xếp anh ta chính thức tiến vào phòng thí nghiệm, anh tự mình hướng dẫn, trong vòng bốn tháng phải quen thuộc toàn bộ quy trình thí nghiệm, kiểm soát phương hướng của lần thí nghiệm kế tiếp.”

Tề Dục cười khổ: “Cô hà tất gì phải…”

Dạ Cô Tinh ánh mắt lạnh lẽo: “Tề Dục, anh đã có dũng khí đứng lên, tại sao lại không có dũng khí sống tiếp?”

Cười nhạt một tiếng, giọng của người đàn ông vẫn không có chút một gợn sóng, cho dù khuấy động như thế nào, cũng không nổi lên được chút bọt nước ——

“Tôi bây giờ, chính là đang sống.” Giọng nói bình đạm như chỉ thuật lại sự thật.

“Nhưng mà anh sống quá mờ nhạt.”

“Vậy cô nói cho tôi biết, như thế nào mới gọi là đáng sống?”

Dạ Cô Tinh nhíu chặt lông mày, tự nhiên có một loại cảm xúc bất lực không thể làm gì, đối mặt với Tề Dục, cô nhẹ không được nặng cũng không xong, cuối cùng, là cô không đành lòng làm tổn thương anh ấy!

Đồng bệnh tương liên cũng tốt, do dự thiếu quyết đoán cũng được, lúc trước vì thăm dò khởi nguồn thay đổi súng ống, thêm vào lòng hiếu kỳ thúc dục, Dạ Cô Tinh mang theo mục đích mà tiếp cận Tề Dục, khiến cho cuộc sống yên tĩnh của hai cha con Tiền Kỳ Bân bị đảo lộn, bị quấy rầy.

Là do cô ích kỷ, khiến Tề Dục bị cuốn vào một trận gió tanh mưa máu, nếu như, lúc trước không phải Tề Dục gật đầu, Tiền Kỳ Bân cho dù có chết cũng sẽ không bán mạng vì Dạ Xã, chung quy sai ở cô, mà sự ẩn nhẫn và trầm mặc của Tề Dục, chỉ khiến cho cô càng thêm hổ thẹn trong lòng!

“Tề Dục, mặc kệ anh có tin hay không, trên đời này, ngoại trừ ông Tiền, còn có rất nhiều người hi vọng anh vui vẻ sống sót.”

“Em thì sao? Em cũng hi vọng tôi sống sao?”

Dạ Cô Tinh mỏi mệt bóp trán: “Tôi cho rằng, đây là một câu trả lời ngầm hiểu ý.”

Tề Dục nở nụ cười, ánh mắt tìm đến phía ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng vằng vặc: “Được.”

Em muối tôi sống, tôi sẽ cố gắng sống, em muốn tôi không đi, tôi sẽ không đi.

Cúp điện thoại, Dạ Cô Tinh đứng trước cửa sổ, trầm mặc thật lâu.

Mà đôi mắt Tề Dục lộ ra vẻ si mê, nhìn chằm chằm ánh trắng sáng trên trời cao.

Kinh Phật có nói: vì cớ sao lại đau khổ?

Cái gọi là sinh khổ, già khổ, bệnh khổ, chết khổ, lo lắng, than thở, buồn rầu, tuyệt vọng là khổ, không đạt được thứ mình ưa thích là khổ.

Tề Dục không tin Phật, nhưng mà anh ấy lại thích đọc kinh phật.

Tuổi thọ vô thường, nhân quả không uổng, bên trong bát khổ, anh ấy không sợ bảy cái khổ đầu, nhưng rốt cuộc lại chống đỡ không nổi cái khổ cuối cùng này—— cầu mà không được!

Anh ấy nghĩ, nếu không thể nắm tay em, cùng em giai lão, vậy có thể hô hấp ở cùng dưới một bầu trời, chân đạp trên cùng một mảnh đất, cùng nhìn lên một vầng trăng, như vậy đời này, cũng đủ rồi.

Ánh đèn sáng tỏ, bóng lưng mảnh khảnh của người phụ nữ kéo dài, mang theo một loại ý vị yên lặng trong trẻo, dường như muốn cùng đêm rét ngoài cửa sổ hòa làm một.

Khẽ than thở một tiếng, Dạ Cô Tinh tắt đèn, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.

Có một số việc, không thể vẹn toàn đôi bên, đồng cảm không phải là tình yêu, trái tim của cô quá nhỏ, không chứa nổi người dư thừa, chuyện dư thừa, vì thế, cứ như vậy đi…

Mới vừa tắm xong từ phòng tắm đi ra, đã thấy trên ban công đen tối, lóe lên đốm lửa nhỏ, lúc sáng lúc tối.

Động tác lau khô tóc của Dạ Cô Tinh đột nhiên ngừng lại, đẩy cửa ban công, một mùi thuốc lá nồng nặc xông vào mũi, cô nhịn xuống cơn ho khan, đi tới bên cạnh anh.

“Khi nào thì đi?” An Tuyển Hoàng dụi tàn thuốc, trầm giọng mở miệng.

Dạ Cô Tinh sững sờ, tầm mắt xẹt qua hành lý ở góc tường, lập tức sáng tỏ: “Chiều mai.”

“Tại sao không nói cho anh?”

Dạ Cô Tinh trầm mặc.

An Tuyển Hoàng đưa tay nâng chiếc cằm tinh xảo của người phụ nữ lên, cố chấp lặp lại: “Tại sao không nói cho anh?”

Dạ Cô Tinh đưa tay nắm chặt bàn tay của anh: “Hoàng, em không muốn làm anh không vui.”

Đưa tay ôm cô vào trong lồng ngực, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, mùi thơm của dầu gội đầu xông vào khoang mũi, An Tuyển Hoàng theo bản năng cau mày, lập tức ghé sát vào một bên cổ trắng nõn của cô, cho đến khi ngửi đưọc mùi hương hoa trà thơm ngát.

Bất đắc dĩ than nhẹ: “Em chỉ là…. không nỡ.”

Dạ Cô Tinh viền mắt cay cay, đưa tay ôm lấy vong eo rắn chắc của anh, vùi mặt vào lồng ngực anh, giọng nói khàn khàn: “Anh cho rằng em nỡ xa anh sao?”

Người đàn ông khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen bóng như dòng suối của cô, ghé sát vào bên tai cô: “Vậy thì chúng ta hãy cùng hưởng thụ đêm nay…”

Dạ Cô Tinh đấm nhẹ vào lồng ngực anh, cười mắng: “Không đứng đắn!”

Anh bế cô lên: “Vậy thì không đứng đắn đi!”

Ngoài cửa sổ, đêm càng về khuya, bên trong căn phòng lại nóng rực như lửa, lửa cháy lan ra đồng cỏ, nóng bỏng bức người.

Vầng trăng sáng cũng thẹn thùng mà trốn vào tầng mây…

Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh ngủ thẳng tới buổi trưa mới tỉnh, rời giường, vệ sinh cá nhân xong, ăn cơm trưa, lại hôn tạm biệt hai đứa nhóc, Trương Á lái xe đến biệt thự đón cô, cuối cùng gặp Tiêu Mộ Lương và trợ lý ở trong phòng chờ VIP, hai giờ sau, một nhóm bốn người đã đến Hoành Điếm.

Tới khách sạn nhận phòng nghỉ ngơi, ngày hôm sau, chính thức tiến vào đoàn làm phim.

Phần thứ hai của “Yên Chi Lệ”, gọi là “Chước chước kỳ hoa”, kể về chuyện sau khi ba người Yên Chi, Mục Thanh Viễn, Tần Thận Chi đầu thai tái thế, đời thứ hai nhân duyên gút mắc.

Câu chuyện xảy ra ở đầu thế kỷ hai mươi, thời kỳ quân phiệt cắt cứ, Bắc có Phụng Hệ quân phiệt, Nam có An Hệ quân phiệt, ngọn lửa chiến tranh không ngừng, nhưng Thượng Hải bị kẹp ở giữa, vẫn như cũ ca múa mừng cảnh thái bình, xa hoa trụy lạc.

Đêm xuống, ánh đèn lấp loé, ca thính nhạc phường đèn đuốc sáng trưng.

Đúng là ứng với những câu ca từ kia—— đêm Thượng Hải, đêm Thượng Hải, một thành phố không đêm, đèn rực rỡ, tiếng xe vang… Rượu không say lòng người người tự say…

“Phần thứ hai “Yên Chi Lệ”, cảnh đầu tiên, Action!”

Tiếng đập bảng vang lên, ô tô bắt đầu lăn bánh.

Tần Chính ngồi ở trong xe, ngoài cửa sổ cảnh vật trôi qua cực nhanh, một bên là cỏ cây dây leo màu xanh mọc đầy vách núi, một bên là sương khói mênh mông bao phủ mặt sông, con đường lên núi rợp bóng cây từ từ uốn lượn như dòng sông nhỏ, cây ngô đồng phủ bóng hai bên đường, đưa người vào trong ống kính.

Nơi phía chân trời, ánh nắng chiều dần dần tiêu tan, ánh chiều tà le lói, đèn hai bên đường lần lượt sáng lên.

Gần sườn núi, những chiếc xe limousine đậu đầy bên đường, dường như làm con đường bị tắc nghẽn. Phía sau hàng rào sắt cao cao phủ đầy hoa, những bụi cây thường xanh được cắt tỉa cẩn thận, tinh tế và tráng lệ, đài phun nước bằng đá cẩm thạch màu trắng sữa được xây dựng theo phong cách La Mã, tiếng nhạc du dương vang lên từ cánh cổng pha lê.

Nơi này, chính là nơi xa hoa trong truyền thuyết——là cái động tiêu tiền lớn nhất ở bến Thượng Hải, Rosemary! Nhưng không ngờ nơi ẩn mình trong rừng rậm, dựa núi sát biển, rời xa thế giới ồn ào náo động, lấy tư thái ngạo nghễ hờ hững đứng ở giữa núi rừng, lại khiến cho vô số thanh niên tuấn kiệt, đại lão phú hào ở bến Thượng Hải phải khom lưng.

Xe chậm rãi dừng lại, người phục vụ Ấn Độ có màu da nâu đậm mở cửa xe, Tần Chính khom người bước ra, âu phục màu đen tuyền thẳng thớm, tư thái hào phóng lỗi lạc, cử chỉ quý phái, ống kính đẩy tới gần, quay cận cảnh Vương Khải.

Mọi người cười xúm lại, ân cần hỏi han ——

“Ông chủ Tần thật có nhã hứng, nghe nói ngài vì tiểu thư Yên Chi, không tiếc tiền, hàng đêm cổ động, diễm phúc như vậy, tôi đây mơ ước cũng không được!”

“Kính Phương huynh khách sáo rồi, đáng xem đáng thưởng, mới gọi là giai nhân.”

“Đều nói tiểu thư Yên Chi chưa bao giờ liếc mắt nhìn người đàn ông nào lấy một cái, sau khi lên sân khấu, sẽ tự động rời đi, nhưng lại chỉ lưu mỗi mình ông chủ Tần trắng đêm đàm luận, cõi đời này đúng là có người chiếm hết các loại vinh quang, không khỏi khiến người khác đố kị mà!”

“Ông chủ Đỗ nói chi vậy, Tần mỗ tự biết vốn sinh ra đã kém cỏi, chỉ hy vọng cần cù bù thông minh. Hôm ấy là ngày mưa, tiểu thư Yên Chi có lòng tốt, thu nhận Tần mỗ lưu lại tránh mưa một đêm thôi.”

“Ông chủ Tần thật là quá khiêm nhường, phố Chu Tước ở bến Thượng Hải này có gần một nửa số cửa hàng thuộc về ngân hiệu Thụy Phong của ngài, vì giai nhân vung tiền như rác, cũng như muối bỏ bể, thật làm chúng ta ghen tị chết mất thôi.”

“Nhìn kìa, biểu diễn sắp bắt đầu rồi, chúng ta đừng chặn ở cửa, đi vào trước đi.”

“Ông chủ Tần, mời ngài đi trước.”

“Xin mời.”

“Cắt!” Lý Khôn hô, Vương Khải thở phào nhẹ nhõm.

Xem lại một lần, Lý Khôn gật gật đầu: “Qua!” Sau đó bắt đầu chỉ huy tổ đạo cụ chuyển đồ.

“Cô Tinh, cảnh tiếp theo, sẽ đến lượt cô, đã thuộc vũ điệu và lời chưa?” Cố Nam An lo lắng đứng trước gương hoá trang, đi qua đi lại, trái lại Dạ Cô Tinh lại chỉ yên lặng ngồi ở nơi đó, để chuyên gia trang điểm làm việc, vẻ mặt an hòa, dường như không hề có chút áp lực.

Khẽ ừ một tiếng, coi như đáp lại.

Chạm đến ánh mắt trầm tĩnh hờ hững trong gương của Dạ Cô Tinh, tâm trạng rối bời của Cố Nam An lại đột nhiên yên ổn, cứ như cho dù có gặp chuyện khó hơn nữa, thì người trước mặt này, cũng có thể giải quyết dễ dàng.