Edit: Ngọc

----

Diệp Thiều Hoa nhìn Diệp Tư Niên, trong lòng suy nghĩ, có lẽ từ lúc mới bắt đầu, Diệp Tư Niên đã không đem ba người Diệp Thành, cô và Đỗ Mạn như người một nhà.

Huống chi ở trong mắt Diệp Tư Niên, hai người Diệp Thành đều hết sức bất công.

Đây chính là thái độ của một đặc công đối với người bình thường.

Trên thực tế, dù là đặc công, Diệp Tư Niên hàng năm cũng gϊếŧ vài người bình thường.

Mặc dù trong thời bình, những người bình thường như Diệp Thành lại nhìn như con kiến ​​trong mắt Diệp Tư Niên.

Diệp Tư Niên nhìn bộ dạng Diệp Thiều Hoa không nói gì, mới lạnh lùng quay người đi xuống lầu dưới.

"Thiều Hoa, đã trễ như vậy, con còn muốn đi đâu?" Sau khi ăn cơm tối xong, nhìn thấy Diệp Thiều Hoa muốn ra cửa, Diệp Thành và Đỗ Mạn đều có chút bận tâm.


Cũng rất kỳ quái.

Diệp Thiều Hoa loay hoay bấm điện thoại, nghe vậy không thèm để ý nhìn hai người cười, "Cha mẹ, hai người biết rõ công ty của con còn phải tăng ca, hiện tại con đang giúp người ta làm một hạng mục, chỉ cần làm tốt là có thể trở thành nhân viên chính thức."

Nghe thấy chuyện đại sự như thế này, Diệp Thành và Đỗ Mạn đều không nghi ngờ nữa, Diệp Thành còn đưa Diệp Thiều Hoa xuống lầu dưới.

Một thị trấn nhỏ ở biên giới Bắc Kinh.

Bạch Huyền Mặc vô cùng sốt ruột, "Tư Niên, cô đã liên lạc với người bên ngoài chưa?"

Vẻ mặt Diệp Tư Niên trầm như nước, “Không được, tất cả tín hiệu trong khu vực này đều đã bị chặn.”

Bọn họ nhận được một tin tức về súng ống đạn dược, lập tức chạy đến đây. Không nghĩ rằng đây là một cái bẫy.

Nhằm vào Vân Nặc.


Đối phương còn vô cùng rõ ràng biết rõ nhược điểm của Vân Nặc.

Vân Nặc có mạnh hơn, có mạnh mẽ đến đâu, anh vẫn là một người đàn ông, là một người lính mà thôi!

Sau khi biết đối phương đang nhắm vào mình, Bạch Huyền Mặc, Diệp Tư Niên và những người khác lập tức sơ tán trước, trong khi anh tự mình tháo bom ở căn cứ.

Ở đây còn có các làng mạc và thị trấn, nếu quả bom phát nổ sau khi họ sơ tán, nó sẽ ảnh hưởng đến hơn một trăm người dân trong các làng mạc và thị trấn.

Vân Nặc ở lại để phá bom.

Tổng cộng hơn một trăm quả, đối phương biết rõ cực hạn của Vân Nặc, thời điểm hắn toàn tâm toàn lực gỡ bom, trực tiếp dẫn người bao vây bọn họ, mà Vân Nặc đang hủy đi quả bom cuối cùng không biết vì sao té xỉu.

Đây là trạng thái chưa từng có trước đây của anh.


“Anh ấy không sao chứ?” Diệp Thiếdu Hoa nhìn Vân Nặc sắc mặt hồng hào, nhưng không biết tại sao lại hôn mê, lông mày nhăn lại.

Diệp Tư Niên giờ đã lo lắng đến mức không biết nên nói gì, nhìn thấy Diệp Thiếu Hoa, cô ta càng khó chịu hơn, "Sao cô lại tới đây?! Cô cho rằng đây là một cửa hàng nhỏ sao? Ai cũng có thể đến, người đâu đuổi cô ta đi. Cút ngay! ”

Cô ta còn không nghĩ tới việc Diệp Thiều Hoa lại vào đây trong sự bảo vệ của những người đó.

Bạch Huyền Mặc nghĩ đến quan hệ của Diệp Thiều Hoa và Vân Nặc, thần sắc cũng đen thêm vài phần.

Mà thủ hạ đắc lực của Vân Nặc nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, bỗng nhiên mở miệng, "Diệp tiểu thư, cô có thể đem đội trưởng Vân mang ra ngoài không?"

Để Diệp Thiều Hoa mang đi ra ngoài? Không có nói đùa chớ?

Diệp Tư Niên còn chưa mở miệng nói cái gì, Diệp Thiều Hoa liền mở miệng, "Có thể."
"Giao cho cô, " Thủ hạ đắc lực nhất của Vân Nặc trực tiếp phất tay, "Người còn lại đi theo tôi, tranh thủ thời gian."

Bên ngoài. Lối ra đã bị bao quanh bởi nhiều người.

"Các người hẳn phải biết người bên trong là ai, " Thủ hạ đắc lực của Vân Nặc

giao thủ với mấy người ở đó, không qua mấy chiêu đã bị đánh trở về, hắn phun ra một ngụm máu, sau đó nhìn về phía người đối diện, tóc vàng mắt xanh, giọng hơi trầm xuống, "Anh không sợ bị người của Vân Minh truy sát?"

Đối diện là một người với đôi con mắt màu xanh biếc, nghe vậy, âm trầm nở nụ cười, "Chính bởi vì biết rõ hắn là ai, mới đến gϊếŧ hắn, năm đó một mình hắn gϊếŧ cả nửa bang sát thủ của chúng tao, sư phụ tao cùng sư huynh đều chết trong tay hắn, mày nói thù này sao tao có thể không báo chứ!"

Liên minh Sát thủ?
Nghe được cái tên này, sắc mặt đám người Bạch Huyền Mặc, Diệp Tư Niên và những người khác trở nên rất tối.

Nhất là khi nhìn thấy người đàn ông với đôi mắt màu xanh biếc.

Mặc dù ngay từ đầu đã dự liệu được, nhưng nghe được hắn thừa nhận, vẫn là vô cùng chấn động, kinh ngạc.

Năm năm trước, liên minh sát thủ Độc Xà, là nhân vật mà FBI và Mafia cùng muốn gϊếŧ.

Ở trên quốc tế người người kiêng kị, cuối cùng là Vân Nặc xuất thủ mới gϊếŧ chết được người này.

Không nghĩ tới Độc Xà không những không chết, không chỉ có không chết, còn trở lại tìm Vân Nặc báo thù.

"Độc Xà, rất lợi hại phải không?" Lúc bầu không khí đang khẩn trương, bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói hời hợt.

Giọng nói này có chút quen tai.

Diệp Tư Niên và Bạch Huyền Mặc không khỏi nghiêng đầu, nhìn thấy người vốn đã mang Vân Nặc rời đi - Diệp Thiều Hoa bây giờ lại xuất hiện ở đây.
"Rất lợi hại phải không?" Diệp Tư Niên đã sớm nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, đã muốn ném cô đi, hiện tại nói chuyện với cô đã cố gắng kiềm chế hết sức, "Cô căn bản không biết hắn là ai, còn hỏi rất lợi hại phải không?"

Nếu không phải là tình huống bây giờ đang khẩn cấp, Diệp Tư Niên nhất định sẽ không bỏ qua cho con ngu này.

Bạch Huyền Mặc nhìn Diệp Thiều Hoa, hít sâu một hơi.

Đã sớm biết không nên tin tưởng cô.

Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa còn chưa đưa Vân Nặc đi

Tâm hắn trầm xuống.

Độc Xà căn bản cũng không nhìn Diệp Thiều Hoa đột nhiên xuất hiện, chỉ nhìn về phía Bạch Huyền Mặc, "Tuyên Mặc, ngươi là kẻ phản bội Liên Minh Sát Thủ, hôm nay trước tiên tao đưa mày lên thiên đường!”

Bạch Huyền Mặc không ngoài ý muốn việc thân phận của mình bị nhận ra.

Hắn lúc này lại rất bình tĩnh, "Tôi là đặc công, Liên minh sát thủ của cậu đã gϊếŧ hơn một ngàn người bình thường. Tôi chỉ  muốn đối phó với cậu."
Có lẽ năm đó làm ra chuyện này, hắn đã có dự liệu.

Bạch Huyền Mặc đi về phía trước một bước, có chút quay đầu, nhìn những người còn lại, "Các người tìm cơ hội rời đi, không cần giúp tôi, Độc Xà sẽ bắt tôi trước, mấy người còn có cơ hội."

Hắn hít sâu một hơi.

Đã biết từ lâu, đây là đặc tình của gián điệp, ban đầu là Vân Nặc bảo toàn giúp hắn 5 năm mạng sống.

Không nghĩ tới Độc Xà bị bắn hai phát, rơi vào trong biển cũng không chết.

Bạch Huyền Mặc hít sâu một hơi, "Tôi mặc cho cậu xử trí . . ."

"Bạch Huyền Mặc!" Sau lưng, một đám người hai mắt đỏ hoe, "Anh chờ một chút, chờ một chút lão đại!"

Bạch Huyền Mặc từng bước một đi về phía trước.

Thực lực độc xà mọi người đều hiểu, bằng không lúc trước cũng sẽ không làm cho FBI và mafia phải liên thủ với nhau.
Diệp Thiều Hoa lúc đầu muốn quay người rời đi, nghĩ đến việc mang mình Vân Nặc đi là đủ rồi.

Không nghĩ tới nghe được lời của Độc Xà, cô nhìn Bạch Huyền Mặc, hơi kinh ngạc.

Nằm vùng, đặc tình.

Ngón tay cô nhúc nhích một chút, sau đó quay đầu nhìn đoàn người không chịu rời đi, trên mặt lộ ra vẻ muốn chết.

Là loại suy nghĩ này sao? Tình nguyện chết một mình? Không nghĩ đến việc đồng đội có nguyện ý nhìn hắn chết không?

Diệp Thiều Hoa thở dài một hơi, cô bỏ kính xuống, từ sau lưng của 1 số người đi lên, xoay xoay kính mắt, "Nể mặt tôi, tha cho họ, được không? "