Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Hàn Nguyệt lặng lẽ lau súng, ánh mắt lạnh lẽo mang theo chút khoái ý.

Nam nhân cô ta không chiếm được, đến cuối cùng lại bị cô ta hại chết, như vậy cũng khá tốt.

Nếu Tần Liệt biết, chính vì từ trước tới nay hắn lãnh đạm cự tuyệt, nên cuối cùng mới dẫn đến tử vong, cũng không biết hắn có hối hận hay không?

Tần Liệt đeo một chiếc túi cực lớn, đem vật tư thu thập đến gọn gàng ngăn nắp bỏ vào trong, tận lực tiết kiệm không gian.

Thời điểm đi qua quầy rượu, liền lấy một chai rượu trân quý nhét vào sườn ba lô, thuận tiện chém luôn một con tang thi đang lao về phía mình.

Cha hắn thích uống rượu, nếu không phải rượu ngon sẽ không chịu uống. Bình rượu này được ủ nhiều năm, đem về cho ông, chắc chắn ông sẽ rất vui vẻ.


Lại thuận tiện ghé quầy châu báu lấy một chiếc vòng tay, nhét vào ngăn kéo ba lô, vừa nhìn liền biết là muốn tặng cho quý phu nhân lớn tuổi.

Ở thời mạt thế, tiền tài chẳng khác gì giấy vụn.

Cho dù là tiểu đội dị năng giả tới thu thập vật tư, cũng sẽ không lấy những thứ vô dụng này.

Dù sao mạng sống mới là quan trọng nhất, lấp đầy bụng còn gian nan, ai mẹ nó còn đi lung tung làm loạn những thứ khác?

Nhưng mỗi một lần Tần Liệt ra ngoài, hắn đều sẽ mang về vài thứ cho lão gia cùng phu nhân Tần gia, có đôi khi là mỹ phẩm dưỡng da, có đôi khi là quần áo, có đôi khi lại là rượu.

Hắn hiếu thuận đến như vậy, nên thời điểm bị người thân nhất vứt bỏ, hắn mới không cách nào tiếp thu!

[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]

Lúc Tần Liệt một lần nữa xuất hiện ở đại sảnh khu thương mại, ánh mắt Hàn Nguyệt liền lóe lên, sau đó nhanh chóng giơ tay, một phát bắn ra...


Tuy Tần Liệt không hề phòng bị, nhưng phản ứng của hắn lại cực nhanh!

Ngay khoảnh khắc Hàn Nguyệt nổ súng, hắn liền cảm nhận được nguy cơ, cấp tốc lăn đi né tránh.

Hỏng rồi!

Hàn Nguyệt không nghĩ tới, cô ta vậy mà không thể một phát bắn chết hắn!

Lúc nãy cô ta còn nói với Tần Nho, người như Tần Liệt, một khi nổi lên tâm cảnh giác, sẽ càng khó xuống tay!

Lại không nghĩ rằng, cô ta hạ độc thủ nhanh như vậy, nhưng Tần Liệt vẫn có thể tránh thoát.

Vì thế lập tức giơ tay, liên tiếp hướng tới Tần Liệt nổ súng, nhất quyết phải gϊếŧ chết hắn!

Tần Liệt đã tận mắt nhìn thấy cô ta nổ súng, quan hệ giữa hai người đã xé rách mặt, nếu để Tần Liệt an toàn trở về, khó mà đảm bảo cành mẹ không đẻ cành con.

Gϊếŧ hắn, là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Tần Liệt nhân cơ hội đem ba lô đặt một bên, nhanh chóng trốn tránh.


Nhưng tiếng súng kịch liệt như vậy, nếu không ngoài dự đoán, động tĩnh này chắc chắn sẽ kéo đến rất nhiều tang thi!

Tần Liệt thân thủ nhanh nhẹn, né tránh trái phải, bất động thanh sắc di chuyển đến gần Hàn Nguyệt, đến lúc đó chỉ cần xông lên trước một bước, sau đó nhào qua, là có thể đem cô ta phác gục trên mặt đất, triệt để chế phục!

Kết quả, ngay tại thời điểm hắn lao về phía Hàn Nguyệt.

Một viên đạn từ bên sườn, đột nhiên không kịp phòng ngừa bắn trúng ngay bụng hắn.

Tần Liệt còn chưa kịp đến gần Hàn Nguyệt, thì đã vô lực rơi xuống mặt đất, kêu lên một tiếng, đau nhức lan tràn ra toàn thân.

"Tần! Nho!" Tần Liệt che lại vị trí trên bụng, máu tươi cuồn cuộn không ngừng chảy ra.

Tần Nho dẫn theo những người trong tiểu đội dị năng giả, trong đó có vài người là ở thời trước mạt thế, nhờ Tần Liệt đề bạt mới được trở thành cấp dưới của Tần gia.
Sau khi nhìn thấy Tần Liệt bị trúng đạn ngã xuống, mấy dị năng giả này đều hoảng loạn, nhưng Tần Nho vừa trách cứ một tiếng, tất cả liền lập tức an tĩnh lại...

"Đều câm miệng cho tôi! Ồn ào cái gì?"

"Anh trai, người thường muốn sinh tồn ở mạt thế rất khó khăn." Tần Nho thổi thổi khói trắng trên họng súng: "Anh trước kia phong quang vô hạn, hiện tại lại như chó nhà có tang, chắc trong lòng anh cũng không dễ chịu gì."

"Nếu đã như vậy, em là em trai anh, phụ trách đến tiễn anh một đoạn đường. Anh xem, em có phải là vì anh mà suy nghĩ không?"

*

Phồn Tinh: Bắt nạt Tiểu Hoa Hoa của ta? Tốt, mi đã chết!