Editor: Nha Đam
Phong Thiển lại hỏi: "Bệ hạ thật sự không hối hận?"
"Ừm."
Vua Huyết tộc có chút nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Vốn dĩ hắn chưa bao giờ nếm thử vị máu.
Không biết vị máu, cũng không biết cảm giác bị hút máu như thế nào.
Nhưng nếu bị răng nanh đâm vào da, chắc sẽ rất đau.
Con người đều sợ đau.
Vì vậy, một trải nghiệm như vậy đối với con người không có tốt đẹo gì.
Suy cho cùng con người cũng chỉ là món ngon trong mắt Huyết tộc.
Cô loài người được hiến cho huyết tộc nên có thân phận hèn mọn.
Làm huyết hầu cung cấp máu tươi cho chủ nhân, thân phận vốn rất thấp, nếu bị hút máu cũng không khá hơn.
Sau khi suy nghĩ như vậy, Y Lạc không thể không tự trách mình.
Hắn đã luôn bỏ qua điểm này.
Trước đây chưa từng đặt mình vào hoàn cảnh của cô ấy, cũng như không nghĩ đến cảm xúc của cô ấy.
Vua Huyết tộc cụp mắt xuống,quyết định về sau sẽ kiểm soát việc ăn uống của mình và cố gắng không hút máu của cô.
Y Lạc nói không hối hận, Phong Thiển đáp lại suy nghĩ của hắn và nói cho hắn biết ý nghĩa của nó.
Cô ôm lấy hắn, hơi nhón gót chân lên.
...
Một lát sau.
Trong đôi mắt màu tím của Y Lạc là một mảnh xa lạ và mê mang, loại cảm giác này trước đây hắn chưa từng có, nó khiến cho người ta ngây dại.
Cảm giác xa lạ khiến hắn bị choáng ngợp.
So với hút máu càng ngọt hơn.
Mái tóc màu bạch kim và màu đen đan xen vào nhau trông thật đẹp.
Thời gian và năm tháng dường như đã ngừng trôi.
Ngay cả không khí cũng ngọt ngào.
...
Vua Huyết tộc vẫn có chút ngây thơ như cũ.
Nhưng mà...
Thật sự rất ngọt.
Hắn không thể miêu tả cảm giác này như thế nào, chỉ cảm thấy ngọt ngào và không muốn buông tay.
Trong bóng tối, đôi mắt màu tím giống như có tinh quang, mờ mờ ảo ảo, mang theo niềm vui lạ thường.
Thời gian trôi qua thật nhanh, màn đêm bị thay thế bằng ánh sáng ban ngày.
Khi những tia nắng sớm đầu tiên chiếu xuống, Phong Thiển vẫn đang say giấc nồng .
Cô không muốn dậy, vẫn còn hơi buồn ngủ.
Y Lạc đóng cửa sổ lại, nhưng ánh sáng vẫn có thể lọt vào phòng nên anh đã dùng tay che chắn một phần ánh sáng cho Phong Thiển.
Ánh sáng bị chặn lại, lông mày cau có của Phong Thiển cũng giãn ra. Ngủ yên hơn.
Khóe môi Vua Huyết tộc mỉm cười, mái tóc bạch kim xinh đẹp tán loạn, đôi mắt màu tím lặng lẽ nhìn thiếu nữ đang ngủ say.
Nhớ lại lúc trước, Vua Huyết tộc không khỏi mím môi.
Hắn không ngờ rằng cảm giác đó sẽ khiến người ta hạnh phúc như vậy.
Vua Huyết tộc rũ mắt xuống, nâng tay lên, ngón tay nhẹ nhàng buông xuống, từng chút một vuốt lông mày của cô.
Động tác rất nhẹ nhàng.
Cô gái vẫn còn trong giấc ngủ cau mày, nắm lấy ngón tay đối phương, ngơ ngác mở mắt ra nhìn.
Sau đó, bàn tay nhỏ bé vươn ra nắm lấy tóc của Vua Huyết tộc rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Vua Huyết tộc sửng sốt.
Mái tóc bạch kim tay của cô nắm lấy, thật chặt.
Cô vẫn ... thích tóc của hắn như vậy ...
Y Lạc có chút ghen tị với mái tóc của mình.
Nghĩ đến đó, Vua Huyết tộc lại di chuyển một chút rồi nhẹ nhàng cọ cọ vào người đối phương.
Thì thào: "Thiển Thiển..."
Cô không đáp lại.
Vua Huyết tộc tiếp tục gọi: "Thiển Thiển... Thiển Thiển ..."
Phong Thiển mơ mơ màng màng nói: "Hả?"
Vua Huyết tộc nhẹ giọng nói: "Thiển Thiển, em thích tôi hơn, hay là thích tóc của tôi của hơn."
Phong Thiển hoang mang.
"Tóc bạch kim thật đẹp."
Vẻ mặt của Vua Huyết tộc đanh lại, đôi mắt xinh đẹp khẽ rũ xuống.