Editor: Nha Đam


Hắn là Quốc sư được hàng nghìn người ngưỡng mộ.


Mặc dù vậy, vào ngày sinh nhật hàng năm, hắn cũng không mở yến hội gì cả.


Trước đây ... chỉ có một mình.


Sau này, có cô rồi.


Hắn nhìn xuống ngọc bội được buộc quanh eo, đồng tử đột nhiên co rút lại.


Trên ngọc bôi có khắc chữ.


Đó là ... Tên của hắn.


Ngón tay của Mộ Bạch chạm nhẹ vào miếng ngọc bội, một cảm giác mát lạnh nhẹ nhàng truyền đến đầu ngón tay.


Có một dòng nước ấm nhẹ nhàng xoẹt qua đáy lòng.


Phong Thiển mỉm cười, mở vò rượu và rót đầy rượu vào ly.


Mộ Bạch lặng lẽ quan sát động tĩnh của cô.


"Tiểu Bạch, ta đặc biệt mua cho chàng một vò rượu."


Phong Thiển vừa nói vừa đưa ly rượu vào tay Mộ Bạch.


Thiếu niên dừng lại và lặng lẽ quan sát ly rượu mà cô đưa cho hắn.


Tại sao ... lại muốn hắn uống rượu?


Hắn ngước mắt.


Ánh mắt cô sáng lấp lánh, bộ dáng mong chờ.


Mộ Bạch lại cụp mi xuống, đưa tay đặt ly rượu lên môi nhấp một ngụm.


Cảm giác rất kỳ lạ.


Từ trước đến giờ chưa bao giờ thử qua.


Có chút ... Cay ở cổ họng.


Tuy nhiên, cô có vẻ không biết mệt thay hắn rót rượu.


Thiếu niên không nói gì, chỉ lặng lẽ uống cạn ly rượu mà cô rót.


Cho đến khi ......


Hũ rượu chạm đáy.


Phong Thiển nhìn bình rượu trống rỗng, rồi nhìn mảnh nhỏ với vẻ mặt bất biến.


Tốt.


Không có say?


Mảnh nhỏ lần này, tửu lượng cao như vậy sao?


Phong Thiển ngập ngừng hỏi: "Tiểu Bạch, chàng buồn ngủ chưa?"


Thần sắc của Mộ Bạch có chút dại ra nhìn cô, ngoan ngoãn gật đầu.


Cảm thấy hơi mệt?


Cô cong mắt, đi đến gần mảnh nhỏ.


"Vậy để ta đưa Tiểu Bạch về phòng nghỉ ngơi."


Bàn tay nhỏ bé của Phong Thiển luồn qua nách hắn, gần như nâng hắn vậy.


Mộ Bạch nhìn cô, không lên tiếng.


Làm theo nhất cử nhất động của cô.


Khi đứng lên, thiếu niên kiểm soát trọng lượng của mình và chỉ đặt một nửa trọng lượng của mình lên vai cô gái.


Mộ Bạch từ đầu đến cuối không nói gì.


Bộ dáng rất ngoan ngoãn.


Hẵn an tĩnh nhìn đỉnh đầu của cô, phối hợp với cô đi vào phòng mình.


Phong Thiển cố gắng đưa Mộ Bạch vào phòng, sau đó đóng cửa lại.


Cô dừng lại nghỉ ngơi một lúc.


Phong Thiển nghiêng đầu, ngước nhìn mảnh nhỏ.


Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên sâu thẳm mê ly.


Lại là bộ dáng an tĩnh.


Nghĩ đến thế giới thứ hai đã trải qua.


Phong Thiển cảm thấy rằng mảnh nhỏ nhất đinh là say rồi.


Huống chi, Tiểu Bạch còn uống hết một vò.


Vì thế......


Phong Thiển tiếp tục mang mảnh nhỏ đi đến mép giường.


Cô gái đẩy thiếu niên lên giường.


Ai ngờ, ngón tay của Mộ Bạch cùng lúc đó nắm lấy góc áo của cô.


Cô và hắn cùng ngã trên giường.


Phong Thiển chớp chớp mắt.


Cô đè lên người hắn.


Đôi mắt đen nhánh của đối phương mờ mịt, giống như vực sâu không thấy đáy.


Phong Thiển từ từ bò dậy.


Mộ Bạch vẫn luôn là bộ dáng an tĩnh.


Mặc kệ cô làm cái gì, hắn chỉ ngoan ngoãn nhìn đối phương.


Cô phá lệ thay hắn đắp chăn đoàng hoàng.


Phong Thiển nghiêm túc nói: "Tiểu Bạch, chàng ngủ đi, ta sẽ nhìn chàng ngủ."


Thiếu niên nằm trên giường nhìn cô, hơi cụp mắt xuống, ngón tay thong thả ung dung đan vào ngón tay cô, chậm rãi nắm chắc.


Sau đó hắn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.


Phong Thiển thở phào nhẹ nhõm.


Cô ngồi bên mép giường, không dám nhúc nhích vì sợ đánh thứ mảnh nhỏ.


Cứ như vậy ngồi hơn một giờ.


Phong Thiển cảm thấy cổ hơi đau, cô khẽ ngáp một cái.


Bàn tay bị đối phương nắm chặt không thể rút ra.


Phong suy nghĩ một lúc, cúi người lại gần.


Cô nhìn chằm chằm vào mảnh nhỏ không chớp mắt.


Hai người gần trong gang tấc.


Giống như chỉ cần gần một chút nữa thôi là có thể chạm đến đối phương.


Cô chớp mắt.


Chắc là ... ngủ rồi, phải không?


Phong Thiển nhẹ nhàng đẩy ra một chút, gỡ ngón tay của đối phương ra.


***********


10 chương nữa là hoàn thế giới 4 này rồi 



₍₍ ◝(●˙꒳˙●)◜ ₎₎