Editor: Nha Đam
Quận chúa thấy Thái tử ca ca nhà mình có vẻ như quen biết với Phong Thiển, cô có chút không vui nói: "Thái tử ca ca, ngọc bội này?"
Quân Kỳ liếc nhìn cô, sau đó mỉm cười về phía Phong Thiển và nói: "Nếu Thiển Thiển thích nó, ta sẽ mua nó tặng cho nàng."
Phong Thiển: "..."
Chưởng quầy cũng chết lặng.
Có cảm giác Thái tử đang muốn theo đuổi cô nương này?
Đôi mắt quận chúa ngập nước trừng lớn.
Cái gì?!
Đưa nó cho cô ấy?
Cô gái đó?
Phong Thiển mặt không biểu tình mở miệng nói: "Không cần."
"Hả?" Quân Kỳ sửng sốt, "Thiển Thiển thích thứ khác, ta cũng có thể tặng cho nàng."
Phong Thiển chớp mắt.
Giống như từ nhỏ đến giờ tên nhóc này luôn ra bộ dáng thân quen.
Nhưng......
"Chúng ta không thân."
Quân Kỳ nghẹn ngào.
Sao cô ấy có thể như thế này một lần nữa.
Khi còn nhỏ chính là như vậy, đến hiện tại vẫn thế.
Quân Kỳ không nói gì.
Phải bình tĩnh.
Bây giờ hắn đã là thái tử.
Làm sao có thể còn có tâm tính của trẻ con nữa.
Quá ngây thơ rồi!
Phong Thiển quay lại nhìn chưởng quầy, thản nhiên hỏi ông: "Cửa hàng của ông có thể đinh chế không?"
"Định chế?" Chưởng quầy khó hiểu.
Phong Thiển giải thích: "Chính là chạm khắc lên miếng ngọc bội hình dạng mà ta mô tả."
Chưởng quầy gật đầu, "Có thể. Ta có quen biết một vị đại danh sư của Phong Khải quốc, vừa đúng lúc dạo gần đây hắn có đến Thiên Vinh quốc của chúng ta, nhưng mà..."
Chưởng quầy chưa kịp nói xong thì cô đột ngột lấy ra tiền đặt cọc ngắt lời ông ta.
"Bảo hắn ta đến Văn Trà Lâu tìm ta."
Cuối cùng, Phong Thiển nói thêm: "Tốt hơn hết là ông nên nhanh lên. Còn đến phòng nào thì bảo hắn hỏi chưởng quầy ở đó."
Sau đó, cô bỏ đi mà không quay đầu lại.
Chưởng quầy: "..."
Ông muốn khóc quá.
Chưởng quầy nhìn tiền đặt cọc mà cô nương kia để lại, đau não.
Ông vẫn chưa nói xong, vị đại danh sư đó tính tình rất tệ, hắn ta có thể còn không nhận số tiền này nữa cơ...
Chưởng quầy vẻ mặt cay đắng.
Hai người có thân phận tôn quý kia đang có suy nghĩ của riêng họ.
Quân Kỳ: Aizz, Thiển Thiển vẫn không thích hắn sao?
Quận chúa: Hừ, chán ghét nữ nhân này.
...
Chưởng quầy nhìn Thái tử cùng Quận chúa rồi tiếp đón và phục vụ một cách chu đáo.
Sau đó, ông ta vội vàng đi mời một ai đó.
Đằng nào cũng phải thử xem.
Khách điếm.
"Lão Mặc, ngươi xem có được không?" Chưởng quầy vừa nói vừa nhìn vẻ mặt của đối phương.
Đối diện với ông là một người đàn ông trung niên, có vẻ không già lắm, có thể mơ hồ thấy được khi còn trẻ ông ta là một thiếu niên tuấn tú.
Mặc Giang cau mày xua tay: "Không có thời gian, ta đến đây còn có chính sự cần giải quyết."
Chưởng quầy: "..."
Làm một nhà điêu khắc, không phải là để kiếm tiền sao?
Lừa ai vậy!
"Ngươi thì có chính sự gì, cô nương kia đã trả tiền đặt cọc, bây giờ đang đợi ngươi ở Văn Trà Lâu đấy."
"Không rảnh!" Mặc Giang từ chối.
Chưởng quầy: "..."
Ông túm cổ áo đối phương uy hiếp: "Ngươi có đi hay không? Bằng không đừng trách ta không khách sáo!"
Mặc Giang: "Ngươi uy hiếp ta? Làm sao, muốn đánh nhau à?"
Chủ tiệm: "!"
"Ta nói cho ngươi này Lão Mặc, ngươi nhất định phải gặp người này!"
"Nếu ta không muốn gặp thì sao?"
Chưởng quầy: "... Không gặp? Vậy thì ta sẽ nói cho mọi người biết, đường đường thừa tướng của Phong Khải quốc lại đi làm một nhà điêu khắc, lúc nhỏ còn không biết ..."
"Ô ô..."
Chưởng quầy chưa kịp nói xong thì đã bị đối phương bịt miệng.
Mặc Giang tức giận: "Ngươi điên rồi!"
Chưởng quầy bẻ ngón tay đối phương ra, "Vậy ngươi có đi hay không?"
Mặc Giang: "..."
"Ta sợ ngươi rồi. Vân Trà Lâu phải không?"
Khuôn mặt của chưởng quầy nhiễm vẻ vui mừng, "Đúng vậy, đúng vậy, về phòng nào thì ngươi có thể hỏi chưởng quầy ở đó."
Mặc Giang thở dài đứng dậy khỏi băng ghế.
Đi được vài bước, ông quay đầu lại nói: "Nếu như ngươi lấy mấy chuyện này uy hiếp ta lần nữa, chúng ta sẽ tuyệt giao!"