Vài ngày sau Linh Lung đều cùng mấy vị sư huynh thần thần bí bí, không biết bàn bạc cái gì, thường cùng vài tiểu quỷ chữ Văn tụ cùng một chỗ thì thầm.

Bây giờ không có người ở trước mặt Toàn Cơ ân cần dạy bảo, một hồi nói nàng quá lười một hồi nói nàng buồn bã ỉu xìu, nàng mừng rỡ cả ngày đóng cửa ngủ ngon.

Qua mấy ngày nữa chính là tết ba mươi, tối qua tuyết lại rơi, đem những thứ mới quét lại lấp kín lại. Sớm đã có người tới kéo Toàn Cơ đi quét tuyết, nàng chỉ nằm ở trên giường trùm đầu không nghe thấy.

"Như thế nào vẫn lười nhác như vậy." Người tới gọi nàng nhịn không được bật cười, "Toàn Cơ, rời giường."

Nàng mơ mơ hồ hồ đáp ứng một tiếng, chỉ là không đứng dậy.

Không lâu sau, chỉ cảm thấy có người vỗ lên người mình, nàng phát ra một tiếng thở dài ảo não, lẩm bẩm nói: "Các ngươi đi quét là đủ rồi. . . Quét tuyết. . . Còn muốn người nhiều như vậy. . ."


Người nọ ôn nhu nói: "Đây gọi là văn kê khởi vũ, người tu hành sao có thể nhàn hạ. Mau, rời giường."

Toàn Cơ vẫn là miễn cưỡng không muốn động, nhưng trong lòng lại cảm thấy có gì đó không thích hợp, thanh âm của người nói chuyện trầm thấp ôn hòa, không giống như Linh Lung, nàng kéo chăn ra, đã thấy đại sư huynh Đỗ Mẫn Hành đứng ở bên giường, khí vũ hiên ngang, đang mỉm cười nhìn mình.

Nàng chính là lại chây lười, lúc này cũng nhịn không được đỏ mặt, vội vàng ngồi xuống, thấp giọng nói: "Tại sao là đại sư huynh tới gọi ta."

Đỗ Mẫn Hành thấy nàng đứng dậy, liền lui ra gian ngoài, đưa lưng về phía nàng, cười nói: "Linh Lung mấy ngày này vội vàng đến không thấy bóng người, sư nương tìm không thấy nàng, cho nên liền bảo ta đến."

Toàn Cơ ngượng ngùng bảo hắn ở bên ngoài đợi, nhanh chóng rửa mặt chải đầu thay đổi xiêm y, thế này mới theo hắn xuất môn, lại nói: "Linh Lung đang bận cái gì a?" Nói xong vẫn là nhịn không được ngáp một cái rõ to.


Đỗ Mẫn Hành thấy bên má nàng vướng vài sợi tóc, nhất thời động tình, nâng tay thay nàng vén qua, nói : "Đại khái là tính tới lúc lễ mừng năm mới chơi cái gì, nàng cùng muội bất đồng, tổng thích náo nhiệt."

Toàn Cơ không mảy may phát giác, thẳng đẩy cửa bước ra ngoài.

Đỗ Mẫn Hành nheo mắt lại, kinh ngạc nhìn bóng dáng mảnh khảnh của nàng, nhất thời nhưng lại phân không rõ nàng cùng hài tử bốn năm trước kia, ai mới là chân thật.

Trong lòng hắn Toàn Cơ là một tiểu nha đầu đáng thương, thỉnh thoảng khiến người ta bất đắc dĩ tức giận, có lẽ bởi vì không còn biếng nhác nhiều như trước, đã thành thiếu nữ uyển chuyển mềm mại như một con mèo nhỏ.

Thời gian qua nhanh, thời gian vơ vét rất nhiều hồi ức, lại đưa tới rất nhiều hồi ức mới mẻ. Trong phút chốc liếc thấy xuân trang xanh biếc của nàng, gió tuyết đầy trời đều biến thành xuân phong ôn nhu, nàng là đóa thược dược giữa gió xuân, nhàn nhã mỹ lệ.


"Toàn Cơ."

Trên môi nhẹ nhàng phun ra tên này, đầu lưỡi như có cảm giác tê dại của một loại rượu nguyên chất, khiến hắn nhịn không được run rẩy.

Nhưng nàng không nghe thấy.

Nàng càng đi càng xa.

****

Tết ba mươi mà mọi người chờ đợi, rốt cuộc đã đến. Sáng nay, các sư đồ của thất phong đều tụ tập đến Thiểu Dương đỉnh núi để chuẩn bị nghi lễ đón năm mới.

Bích ngọc đài trên đỉnh núi đã sớm được người dọn dẹp sạch sẽ, nửa điểm tuyết đọng cũng không có. Bốn phía ngọc đài đều có quỳ da đại cổ, bên trên có hai dùi trống làm bằng xương rồng, sớm có người đã đứng phía trước, nghi thức bắt đầu liền phải gõ trống.

Nghi lễ tân niên hằng năm đều không thể thiếu bóng dáng Linh Lung. Nàng thích nhất là náo động, sớm đã cùng một đám nữ đệ tử trẻ tuổi tập luyện, ngang hông đeo một cái trống đỏ thắm, bất cứ lúc nào cũng có thể vừa múa vừa hát.
Mãi cho đến buổi trưa, người của thất phong mới lục tục vào chỗ chỉnh tề, đều tự đứng ở vị trí được phân phối, đoàn người chuyển động, đông đúc, nói chuyện trêu ghẹo nhau, thật là náo nhiệt.

Mấy đệ tử chữ Mẫn cùng Toàn Cơ đứng ở vị trí ngã về Tây, vừa vặn có thể nhìn thấy quỳ da đại cổ thật lớn nằm ở góc phía Tây này. Năm nay đến phiên Chung Mẫn Ngôn gõ trống. Hắn hôm nay cố ý thay y phục đánh trống hồng bạch đan xen nhau, không sợ giá lạnh, hai cánh tay lộ ra ngoài, hai tay nắm chặt dùi trống, cơ bắp sôi sục, thật là oai hùng.

Chung Mẫn Ngôn vốn trời sinh thanh tú, mấy năm gần đây vóc người phát triển, lại giống như dần dần thành hình mỹ ngọc, đứng cạnh đại cổ, quả nhiên là ngọc thụ lâm phong, nữ đệ tử xung quanh không ai không nhìn hắn xì xào bàn tán về hết thảy riêng tư bí mật của hắn.
Toàn Cơ cũng đang nhìn hắn, từ khi trở về Thiểu Dương phong đến giờ nàng hình như chưa có cơ hội quan sát hắn ở cự ly gần. Không biết là hắn cố ý tránh né, hay là nàng không chút để ý bỏ qua cơ hội, thậm chí ngay cả một câu hình thức xã giao cũng chưa nói qua.

Trong đệ tử trẻ tuổi, chuyện tình của hắn và Linh Lung truyền vô cùng nhiều, đều nói chờ Linh Lung đủ mười tám tuổi, hai người bọn hắn sẽ thành hôn. Đây là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, tạo thành một đoạn giai thoại trên Thủ Dương sơn, thanh mai trúc mã hai đứa bé vô tư, bên trong lại ẩn chứa bao nhiêu tình cảm lãng mạn!

Những lời đồn đãi này đối với Toàn Cơ mà nói, nghe xong hiệu quả chính là cười nhẹ. Kỳ thật nàng so với tất cả mọi người đã sớm biết người trong lòng Chung Mẫn Ngôn là ai. Kể từ lúc đó, nàng liền chặt đứt tình cảm ngây thơ mơ hồ của mình.
Chỉ nói lúc ấy vì còn niên thiếu. Khi đó, bọn họ ai cũng không hiểu cảm tình. Trong mắt nàng chỉ có một mình hắn, bên cạnh hắn lại có rất nhiều người. Hắn lại nhớ rõ rất nhiều người, vì rất nhiều người động lòng quan tâm, lại chỉ độc không có nàng. Nay, nàng cô độc, không vướng không bận, hắn cũng đã có người trong lòng. . . Đáp án, từ bốn năm trước, thậm chí là còn sớm hơn, đã định rồi.

Tâm tư ngây thơ của thiếu nữ năm đó, ưu thương mất mát một cách thản nhiên, hiện tại xem ra chỉ có mỉm cười chua chát.

Kỳ thật, như vậy cũng rất tốt. Phi thường tốt.

Ở ngọc bích đài phía xa, Chử Lỗi đưa tay vỗ, tất cả mọi người trong nháy mắt an tĩnh lại. Tiếp theo sau, quỳ da đại cổ tứ phía nhất tề rung động, tựa như sóng to gió lớn, trong giây lát quét đến, phá tan tất cả ngăn cách lãnh đạm, lòng mọi người nhất tề thuận theo tiết tấu sôi động khiến người ta phấn khởi kia.
Thùng thùng thùng, thùng thùng thùng đông. . . 

Giống như sóng triều vuốt ve tứ chi bách hài, khí huyết lưu chuyển cực nhanh, trong đầu ong ong vang lên, tim đập dần dần nhanh hơn, thân thể sắp không phải là của chính mình, sắp hòa tan trong nhịp trống dồn dập, biến thành tiếng reo vui trong lòng

Chung Mẫn Ngôn cả người là mồ hôi, dùi trống xương rồng nặng trĩu trong tay cũng trở thành một bộ phận của thân thể, dùng sức tung nó lên, lại tung lên, đổi lấy khúc nhạc sôi nổi.

Hắn dùng lực đánh xuống một nhịp trống cuối cùng, mệt rã rời, đột nhiên quay đầu, đã thấy các hồng y thiếu nữ giữa đám người nhất tề hoan hô, động tác nhất tề gõ cái trống nhỏ đeo bên hông. Bất đồng với tiếng vang trầm thấp hùng hậu của quỳ da đại cổ, các nàng thanh thúy linh hoạt, tựa như dòng suối vỗ về ven bờ nham thạch.
Nhiều người như vậy, nhiều hồng y như vậy, trong mắt hắn chỉ có một người.

Linh Lung mặc hồng y tiên diễm nhất, cười như một đóa hoa, thân thể mềm mại vũ động, dùi trống trong tay lụa đỏ tung bay, phảng phất như nàng mọc ra một đôi cánh.

Tuyết lại dần dần rơi xuống, từng bông từng bông, rơi lên hồng y, vô cùng rõ nét.

Lụa đỏ trong tay các nàng đột nhiên vẽ thành một vòng cung, eo cong lại một cách kỳ diệu, tiếng trống tiếng ca vũ đạo, đồng thời dừng ở nơi đó.

Trên tràng tiếng người ồn ào, tiếng trầm trồ khen ngợi như thủy triều.

Nghi lễ chào đón năm mới đã chấm dứt như vậy.

Toàn Cơ không nhớ được ngày đó mình đã uống bao nhiêu Lê Hoa ủ, tóm lại càng về sau, tất cả mọi người đều xem nó như nước, một bát lại một bát đều rót đầy.

Tiểu sư muội tiểu sư đệ chữ Văn sôi động nhất, ca múa xiếc ảo thuật mọi thứ đều có.
Linh Lung lôi kéo mấy sư huynh chuẩn bị tiết mục bí mật cũng bộc lộ tài năng, dẫn tới tiếng cười không ngừng.

Hồng cô cô múa kiếm làm cho người ta hoa cả mắt.

Hết thảy đều rất tốt đẹp, tốt đẹp tựa như một giấc mộng.

Toàn Cơ im lặng ngồi trong góc khuất, im lặng châm cho mình một chén rượu, lại im lặng uống vào.

Hoàn toàn không hay, có người im lặng nhìn nàng một ngày.