Mãi cho đến phía tây bài lâu, màu đỏ trên mặt Toàn Cơ vẫn không rút xuống. Nàng một tay đỡ lấy ngọc trâm hoa mềm mại thơm ngát kia, trong lòng như hiểu như không, trong niềm vui kia còn mang theo một tia rung động xa lạ, dường như trong nháy mắt đã hiểu ra chút gì đó, nhưng cụ thể là cái gì, nàng lại nói không rõ.

Chợt thấy Vũ Tư Phượng cầm tay mình, trong nội tâm nàng run lên, sợ hãi ngẩng lên đầu nhìn hắn. Hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt ấm áp yêu thương, tựa như xuân thủy, một lúc sau, ôn nhu nói: "Rất đẹp."

Mặt đỏ của nàng còn chưa rút xuống, bởi vì những lời này của hắn, lại tràn lên, ngay cả cổ cũng đỏ.

"Ách. . . Này, cái này sao. . ." Nàng nói năng lộn xộn, quả thực không biết mình muốn nói gì, cũng may hắn đã không còn nghe nàng nói nữa, đột nhiên quay đầu nhìn về phía trước.


Toàn Cơ âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng không cần xấu hổ như thế nữa rồi. Theo ánh mắt của hắn nhìn về phía trước, chỉ thấy một tòa nhà hai tầng cũ sừng sững đứng ở cuối ngã tư đường, cả con đường chỉ có tòa nhà này là xây cao nhất, cũng chỉ có nó có mái hiên ngói lưu ly, tuy rằng đều đã cũ nát không chịu nổi, nhưng khí thế vẫn còn hiện diện.

Chắc hẳn nơi này chính là tòa nhà cũ tây bài lâu lão bản kia nói đến rồi, muốn đi Phù Ngọc đảo, trước tới nơi này thông báo. Toàn Cơ thấy trước tòa nhà có nhiều người mặc y thường trắng thêu viền đỏ đứng, đó là phục sức của đệ tử Phù Ngọc đảo, không khỏi nói: "Chúng ta đi qua hỏi một chút đi, xem có thể thông báo chút không." Vũ Tư Phượng giữ chặt nàng, "Đợi một chút, những người đó hình như đang nói chuyện."


Hắn mang theo Toàn Cơ tránh ở trong hẻm nhỏ, vươn dài lỗ tai nghe bọn họ nói chuyện gì, chỉ nghe có người đang khóc, một mặt khóc một mặt thấp giọng nói: "Hôm nay bọn người Vĩnh Thanh cùng Thục Phong cũng bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn rồi . . . Xem ra lần này sư phụ là quyết tâm muốn đuổi chúng ta đi, trở về sư môn chỉ sợ là vọng tưởng."

Lời này nói ra mọi người đều thở dài, một lát sau, người còn lại nức nở nói: "Sư phụ sư nương nuôi dưỡng chúng ta thành người, còn chưa báo đáp ân tình, lại xảy ra loại sự tình này . . . Các ngươi rốt cục là ai chọc giận sư tôn? Liên lụy tất cả mọi người phập phồng lo sợ."

Một người thấp giọng nói: "Xích Phong sư huynh là người thứ nhất bị đuổi ra. . . Huynh đã làm cái gì rồi?"

Lập tức có người vội la lên: "Không nên nói bậy! Ta nào làm chuyện gì đắc tội sư phụ! Ngày đó bất quá là luyện công muộn, lỡ bữa tối, lát sau sư phụ đã đuổi ta ra ngoài! Ta. . . Ta nào biết làm chuyện gì thực có lỗi với sư phụ a!"


"Nhưng kể từ sau huynh không ngừng có đệ tử bị đuổi ra. Huynh cẩn thận ngẫm lại lần nữa xem, ngày đó rốt cuộc làm cái gì? Nghĩ ra nguyên do, chúng ta cũng hướng sư phụ thỉnh tội, cầu lão nhân gia người thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

Nam tử trẻ tuổi kêu Xích Phong kia mặt đỏ lên, hiển nhiên cảm thấy ủy khuất, nhưng thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, đành phải nghiêm túc nhớ lại nói : "Ngày đó sư phụ vừa mới truyền cho ta Kinh Hồng kiếm pháp. Ta đã ở võ trường luyện rất lâu, bất tri bất giác sắc trời liền tối. Ta sợ trở về muộn sư phụ phải lo lắng, cho nên liền đi tắt từ hậu hoa viên đi ra, sau đó gặp sư nương. Bà liền hỏi tiến triển của việc luyện công của ta, chưa nói hai câu sư phụ đã đến rồi, sắc mặt rất không tốt, phất tay bảo ta đi, ta cho người là giận ta trở về muộn, cho nên nhanh chóng quay về đệ tử phòng. Ai ngờ. . .Ngày hôm sau liền. . . Người liền viết mệnh trạng. . . Đem ta. . . Trục xuất khỏi sư môn . . ."
Nói tới đây y đã là nghẹn ngào khôn kể, mọi người tìm không ra lời để dỗ dành, cũng chỉ có từng người từng người thở dài.

Toàn Cơ cùng Chung Mẫn Ngôn nghe đến đó, cảm thấy ước chừng cũng đã hiểu rõ rồi. Thoạt nhìn Đông Phương đảo chủ nhất định là đã biết hành vi của thê tử, nhưng có lẽ còn không biết tình nhân của bà rốt cuộc là ai. Cho nên nộ công tâm, thần hồn nát thần tính, thấy ai đến gần thê tử mình cũng sẽ đuổi kẻ đó đi.

Ông tùy tiện đuổi người như vậy, không chỉ truyền ra rất mất mặt, cũng dễ dàng tổn thương lòng của các đệ tử. Có thể thấy được con người đã phẫn nộ lên, lý trí là hoàn toàn không dùng được.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, gật gật đầu, liền cùng đi ra ngoài. Vũ Tư Phượng đi tới, chắp tay nói: "Chư vị hữu lễ."

Những đệ tử kia vội vàng lau nước mắt, cũng hoàn lễ: "Khách khí khách khí. Xin hỏi hai vị là . . ?""
Vũ Tư Phượng nói : "Tại hạ Vũ Tư Phượng, là đệ tử Ly Trạch cung, vị này là Chử Toàn Cơ cô nương, chính là đệ tử Thiếu Dương phái. Chúng ta xuống núi rèn luyện, dọc đường nhận được một ít manh mối quan trọng, nhất thời không thể giải quyết, cố đến cầu kiến Đông Phương đảo chủ. Thỉnh cầu chư vị thông báo một tiếng."

Trong những đệ tử kia có người biết Toàn Cơ là nữ nhi Chử Lỗi, cũng không dám thất lễ, vội vàng nói: "Hổ thẹn. . .Hiện tại làm sao thông báo đây, ta sớm đã là . . .khí đồ của Phù Ngọc đảo rồi."

Vũ Tư Phượng khẽ mỉm cười, hòa nhã nói: "Chư vị không cần khổ sở, Đông Phương đảo chủ vẫn luôn là anh hùng hào kiệt đại nhân đại lượng, có lẽ nói trục xuất khỏi sư môn chỉ là lời nói trong lúc tức giận, hai ngày nữa liền sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
Những người đó lắc đầu, khổ sở nói : "Cậu không biết, sư phụ lần này là quyết tâm  . . ."

Toàn Cơ thấy bọn họ nén nước mắt, trong lòng cũng không khỏi đồng tình, thấp giọng nói: "Đừng khổ sở , nếu có thể giúp hết lòng, muội liền thay các người hướng đông Phương thúc thúc cầu tình, cầu ông đừng đuổi các người. . ."

Những người đó lộ vẻ cảm động nói : "Nếu cô nương có thể thuyết phục sư phụ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, ân tình như thế chúng tôi vĩnh viễn không quên!"

"Ách. . . Đừng, không có ân gì cả . . ." Toàn Cơ chưa thấy qua loại trường hợp này, hoảng đến vội vàng xua tay, "Muội. . . muội sẽ tận lực khuyên ông ấy."

Về phần có thành công hay không, đó là ai cũng không biết. Ông là nam nhân kiêu ngạo như thế, bị sỉ nhục như thế này, nghĩ không thông là chuyện thường tình, đến tột cùng giải quyết như thế nào, liền xem tính cách của chính ông rồi.
Lập tức những đệ tử dẫn hai người vào tòa nhà cũ, điền lai phóng biểu, thỉnh sư huynh canh giữ ở trong nhà dẫn bọn họ đưa đi Phù Ngọc đảo.

Toàn Cơ thấy bọn họ thẳng đưa đến bờ biển, một đám lưu luyến không rời, nhân tiện nói: "Yên tâm đi, Đông Phương thúc thúc nhất định sẽ đón các người trở về. Đừng đi xa, ở chỗ này chờ đi."

Những người đó chắp tay đưa tiễn, mắt ngơ ngẩn nhìn bọn họ ngự kiếm bay lên, trong nháy mắt biến thành vài cái chấm đen nhỏ. Bọn họ vẫn là không nỡ tản ra, tựa như chuyến đi này của bọn Toàn Cơ, là hy vọng duy nhất vậy.

Toàn Cơ là lần đầu tiên đến Phù Ngọc đảo, lúc trước nghe Linh Lung nói, nơi này kỳ hoa dị thảo, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết, nàng cũng có nghĩ tới một chút. Nay chân chân thật thật bước lên mảnh đất này, mới biết được cảnh sắc nơi này há lại một câu "đẹp không sao tả xiết" có thể bao quát được.
Bọn họ hiện tại đang bước lên đài bằng đá cẩm thạch thật lớn màu trắng, phía trước chính là đại môn Phù Ngọc đảo. Trước cửa hai cột trụ đá trổ hoa cao ngất như mây, quấn quanh phía trên là Kim Long tường vân. Xung quanh là biển cả xanh thẳm mênh mông vô bờ, tầm nhìn cực kỳ bao la, nắng vàng rải khắp trời, không hề bị che chắn chiếu rọi, vạn điểm vàng rực chói mắt, loại khí thế này, thật không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.

Toàn Cơ cảm thấy một trận lóa mắt, khó trách cha nương luôn nói cần phải xuất môn nhiều để nhìn thế giới bên ngoài, luôn giới hạn tại thất phong ở Thủ Dương Sơn, như vậy nhìn không thấy đủ loại cảnh sắc tráng lệ bên ngoài rồi.

"Hai vị mời vào. Chúng tôi đưa đến nơi này là được rồi." Đệ tử dẫn đường đối với hai người bọn họ chắp tay hành lễ, khách khí, lại nói: "Vào cửa bên tay phải, qua chỗ ụ hoa, chính là chính sảnh, xin chờ một lát, chưởng môn rất nhanh sẽ đến."
Dứt lời liền ngự kiếm bay trở về Phù Ngọc trấn. Vũ Tư Phượng thấy Toàn Cơ nhìn chằm chằm cột trụ đá trổ hoa trước cửa ngẩn ngơ, không khỏi cười nói: "Bên trong chắc hẳn rất xinh đẹp, đều nói phong cảnh Phù Ngọc đảo kỳ mỹ, hiện giờ bất quá mới chỉ là đại môn thôi."

Toàn Cơ gật gật đầu, cùng hắn vào đại môn, trước cửa một dãy sáu người đệ tử trông coi, nhất tề chắp tay hành lễ, để bọn họ đi vào. Toàn Cơ thấy bên trong một con đường lớn rải đá cẩm thạch trắng, thẳng kéo dài đến ngút tầm mắt, hai bên đủ các loại cây cối. Trên đảo không có đông hạ, một năm bốn mùa ấm áp như xuân, cho nên bên ngoài là khí hậu giá lạnh băng thiên tuyết địa, nơi này cư nhiên trước mắt xanh tươi, điểu ngữ hương hoa, khiến lòng người vui vẻ thoải mái.

Con đường đá cẩm thạch rất nhanh chia ra vô số đường nhỏ, đều rải đá cuội màu đen bóng loáng. Hai người theo lời quẹo phải, đi một lát, chỉ thấy đối diện một ụ hoa lớn, năm màu sặc sỡ, vô số bướm bay lượn bên trên. Loại cảnh tượng phú quý như thế này, không giống môn phái tu tiên, ngược lại có chút hương vị hào môn.
Qua ụ hoa, xa xa đứng sừng sững một tòa kiến trúc tinh xảo, ngói xám giả cổ, tường bích tuyết trắng, hai hàng bồn hoa trước cửa, mọc đầy các loại hoa thược dược đủ màu, tiên diễm quyến rũ. Toàn Cơ cơ hồ bị hoa mắt, may mắn có Vũ Tư Phượng dẫn đường, nếu không nàng cũng không biết một người lạc đến nơi nào.

Trước chính sảnh cũng có hai đệ tử trông coi, thấy bọn họ đi tới, liền chắp tay nhường, mời vào trong phòng, một người đi thông báo chưởng môn, người còn lại bưng tới hai chung trà.

Toàn Cơ thấy chung trà kia dùng một khối thạch anh điêu khắc ra, trong suốt óng ánh, nước trà bên trong lại là màu đỏ thẫm nhàn nhạt, ngửi chút, lại có mùi hoa, uống vào trong miệng tuyệt không đắng, chỉ cảm thấy miệng đầy hương thơm, nhịn không được một ngụm liền uống cạn sạch, đem chung thạch anh cầm trên tay vân vê. Đệ tử kia thấy Toàn Cơ bộ dáng ưa thích, liền cười nói: "Chử tiểu thư thích trà hoa của Phù Ngọc đảo chúng tôi?"
Toàn Cơ gật đầu, nói : "Trà hoa ta cũng đã uống qua, nhưng chưa thấy qua mùi vị thơm như vậy, là dùng hoa gì làm thế?"

Đệ tử kia giống như thuộc như lòng bàn tay nói: "Đó là một loại hoa trên Phù Ngọc đảo mới có thể sinh trưởng, tên là Ngọc Đoàn Tuyết. Hoa này chưa bao giờ kết quả, một năm nở ba mùa, đến cuối năm liền tàn, năm thứ hai vẫn sẽ nở hoa tiếp. Ban đầu các đệ tử chỉ cảm thấy hoa này hương vị thơm ngọt, không hề nghĩ tới phơi khô làm trà hoa, vẫn là chưởng môn phu nhân sau khi đến dạy chúng tôi hoa này có thể pha trà, nhuận phổi sáng mắt."

Y thấy Toàn Cơ mắt ngọc mày ngài, ngây thơ hồn nhiên, bất giác sinh hảo cảm. Trà hoa này có được không dễ, khách nhân tầm thường đến, cũng bất quá một người một ly, y nhịn không được lại rót cho Toàn Cơ một chung, đang muốn cùng nàng nói nhiều hơn một chút, chỉ nghe ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, y lập tức cung kính đứng dậy hành lễ, cất cao giọng nói: "Đệ tử bái kiến chưởng môn."
Đông Phương Thanh Kỳ cười ha ha đi tới, vẫy tay bảo đệ tử lui ra, thấy đối diện đứng hai thiếu niên nam nữ, một người phong thần tuấn tú, một người duyên dáng yêu kiều, không khỏi cảm khái nói: "Là Toàn Cơ cùng Tư Phượng sao? Bốn năm không gặp, các con những hài tử này đều lớn rồi!"

Hai người nhất tề xoay người hành lễ, nói : "Tham kiến Đông Phương đảo chủ."

"Khách khí cái gì, mới trước đây còn gọi ta Đông Phương thúc thúc mà!" Ông cười, ngồi ở đối diện, bỗng nhiên nhìn trái phải một chút, ngạc nhiên nói: "Bọn Linh Lung Mẫn Ngôn không đi cùng sao? Các con không phải cùng nhau xuống núi rèn luyện?"

Hai người ngửng một chút, Vũ Tư Phượng nói: "Việc này. . . Nói thì dài dòng."