Canh một hôm nay.

Bào phục của nam tử mặc trên người rất lớn, có chút không thoải mái. Dưới chân mang giày lót đế, rất không quen. Đại khái là bởi vì lần đầu tiên một mình hành động, Toàn Cơ có điểm đứng ngồi không yên, đem nước trà trên bàn uống một ngụm lại một ngụm.

Trang gia phu nhân ở một bên bồi nàng ôn nhu trấn an: "Cô nương trên người không khoẻ sao? Nếu không thì ngủ một chút đi?"

Ngủ? Toàn Cơ nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đã gần đến hoàng hôn rồi, tiên cô nói không chừng lập tức sẽ phái người tới đón, làm sao có thời gian ngủ.

Nàng cột cột đai lưng rộng thùng thình, đứng dậy đi hai vòng, đế giầy rất dày phi thường không thoải mái, chỉ sợ hành động sẽ không tiện. Bất quá cũng không có biện pháp, không thể hành động cũng phải kiên trì hành động.


"Đại thẩm, tiên cô sau khi nhận người, là trực tiếp lên núi? Trên đường sẽ chạm mặt với những người bị chọn lựa khác sao?"

Trang gia phu nhân nghĩ nghĩ, "Nghe nói sẽ ở lưng chừng núi dừng lại một lát, thay. . . Mũ phượng khăn quàng vai, lại có đội thổi Hoa Cổ, mang kiệu hoa lên núi."

Cô ta quả nhiên là cưới tân lang a. Toàn Cơ ngồi xuống trước bàn trang điểm, trong gương khuôn mặt này dùng thứ gì đó bôi đen một chút, lông mi cũng vẽ thô hơn, Trang gia phu nhân còn sợ bị người khác nhìn ra, đặc biệt còn dán cho nàng hai chòm râu ở nhân trung, nhìn thoáng qua, thật đúng là cùng Trang Cảnh có bảy tám phần tương tự.

Trang gia phu nhân thấy nàng vô cùng buồn chán, liền một câu rồi lại một câu cùng nàng nói chuyện phiếm, đang nói được một nửa, lại nghe ngoài cửa một trận ồn ào, tiếp theo sau lão quản gia gõ cửa tiến vào, sợ hãi kêu lên: "Phu nhân, cô. . . Công tử! Tiên cô phái người tới đón!"


Trang gia phu nhân kia mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vào thời khắc quả thật đã đến này vẫn không khỏi hoảng thần. Vội la lên: "Cô. . .  Con của ta, con đi chuyến này, cần phải tự mình bảo trọng. Chúng ta. . ."

Toàn Cơ đứng dậy, bắt chước tư thế nam nhân đối với bà chắp tay hành lễ. Nói : "Nương, con sắp đi rồi. Không thể tiếp tục phụng dưỡng hai người, xin thứ cho con bất hiếu."

Lời nói này khiến lão quản gia cùng Trang gia phu nhân cũng nhịn không được rơi lệ, giống như thật sự là hài tử nhà mình phải ly khai.

Lập tức mọi người hối hả dẫn Toàn Cơ xuất môn. Chỉ thấy dừng ở trước cửa là một chiếc du bích xa, kỳ dị là trên ngựa cư nhiên không có người, Toàn Cơ vừa xong, cửa xe ngựa kia liền tự động mở.

Toàn Cơ lên xe, cánh cửa lại tự động khép lại, ngừng một lát, cho phép nàng cùng mọi người Trang gia cáo biệt, thế này mới chậm rãi rời xa Trang phủ. Xe ngựa này không có người điều khiển, lại chạy vừa nhanh lại vừa ổn. Không đầy một khắc liền rời khỏi Chung Ly thành. Toàn Cơ vén rèm cửa sổ, ló đầu ra ngoài nhìn chung quanh, chỉ cảm thấy thân xe bị một cỗ sương mù màu thiển tử bao vây lấy. Tràn ngập mùi vị thơm ngọt.


Yêu khí. Toàn Cơ che mũi, hơi hơi nhíu mày. Mùi vị cùng lần trước ở Cao thị từ đường ngửi được giống nhau như đúc. Xem ra tiên cô gì đó kia, thật là một yêu quái.

Xe ngựa chạy một đoạn trên đường núi, bỗng nhiên chậm lại. Toàn Cơ chỉ nghe phía trước mơ hồ có tiếng đàn sáo. Nhất định thực sự là có một đội thổi kèn đàn xướng Hoa Cổ, qua một hồi nữa, xe ngựa liền dừng hẳn lại, cửa xe bỗng nhiên mở ra, bên ngoài có một giọng nữ, giòn giã nói: "Thỉnh quý nhân xuống xe, thay quần áo lên kiệu."

Toàn Cơ lúc này rốt cuộc trốn tránh không được, dứt khoát đi xuống xem một chút rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì. Đã thấy bên ngoài đứng một loạt cung trang nữ tử, mặt che một tấm lụa trắng, trong tay mỗi người cầm theo một chiếc đèn lưu ly tinh xảo, tay kia cầm tấm vải màu trắng, khom người chờ. Bốn chiếc kiệu hoa đỏ thẫm tựa vào một bên, phía trước đều có một Hoa Cổ đội, thấy nàng bước xuống, liền thổi đến vui vẻ.
Cung trang nữ tử dẫn đầu khẩn khoản nghênh tiếp, đối với nàng một cái vạn phúc (lời chào của phụ nữ thời xưa), giòn thanh nói : "Cung nghênh quý nhân, thỉnh quý nhân thay quần áo."

Dứt lời nàng ta bung ra giá y đỏ thẫm trong tay, hai nữ tử phía sau, một người cầm mũ phượng, một người cầm các loại trang sức cùng khăn voan. Các chư vị nữ tử khác đều bày vải vóc màu trắng trong tay ra, cách một tấm bình phong thô sơ, để nàng thay quần áo.

Giờ phút này tuy rằng bóng đêm mờ mịt, nhưng giá y mũ phượng do đèn lưu ly chiếu rọi xuống, đúng là châu ngọc vây quanh, đẹp không sao tả xiết. Toàn Cơ trong lòng lộp bộp một tiếng, có chút không muốn, nhưng chuyện tới nước này cũng không còn đường rút lui, đành phải thuận theo những nữ tử đó đi đến phía sau tấm bình phong, thay giá y mũ phượng.
Không biết bọn người Tư Phượng ở chỗ này thay giá y có tâm tình gì. . . Toàn Cơ lặng yên suy nghĩ, cái này ước chừng có thể tính là một thể nghiệm rất đặc biệt của đời người, vì trừ yêu, trả giá thật đúng là không ít.

Khó khăn đem quần áo phức tạp kia mặc chỉnh tề, mũ phượng trên đầu nặng chừng bảy tám cân, cổ bị ép tới đau đau nhức nhức. Toàn Cơ thật cẩn thận nâng đỡ nó, chỉ sợ nó nửa đường lăn xuống, đó quả thật là hỏng bét.

Cung trang nữ tử dẫn đầu thấy nàng không khóc cũng không nói chuyện, không khỏi cười nói: "Vị quý nhân này thật là người an tĩnh ổn trọng mà, không thể so với mấy năm trước, ai nghe nói phải thay giá y cũng đều khóc lóc ầm ĩ đòi về."

Toàn Cơ thấy nàng ta nói chuyện với mình, không đáp không tốt, đành phải giả giọng ồm ồm nói : "Vì sao phải khóc nháo? Mọi người không phải đều ngóng trông được tiên cô chọn trúng sao?"
Nàng kia vui vẻ nói: "Đúng là như thế. Có thể hầu hạ tiên cô, đó là vận may lớn, người bình thường cầu cũng cầu không được, huống chi cùng nàng làm phu thê, thật sự là tam sinh hữu hạnh đó."

Phu thê? Cô ta thoáng cái đã lấy bốn trượng phu đó! Một năm đổi bốn, cũng gọi là tam sinh hữu hạnh?

Toàn Cơ hắng giọng một cái, đang muốn hỏi nàng ta ba người khác có tới không, chợt nghe phía trước truyền đến lại một trận Hoa Cổ đàn sáo, nữ tử mới vừa cùng nàng nói chuyện kia lập tức nghênh đón, đem những câu nói nhạt nhẽo mới vừa rồi nói với nàng nói lại một lần nữa.

Thoạt nhìn ba người khác là đồng thời đến.

Toàn Cơ bị người ta dìu vào kiệu hoa, trong lỗ tai nghe thấy giọng Chung Mẫn Ngôn kêu to nhất: "Đừng đụng ta. . . Ách, này đừng cởi. . . Không nên đụng! Được rồi được rồi, ta tự mình làm! Tự mình thay!"
Nhược Ngọc cự tuyệt thực nhã nhặn: "Các vị cô nương, xin để tại hạ tự mình thay quần áo."

Vũ Tư Phượng rất lãnh đạm: "Không cần hầu hạ, lui ra đi."

Toàn Cơ vén rèm cửa lên một chút, len lén nhìn ra ngoài, chỉ thấy ba người bọn hắn đều đội mũ phượng đeo khăn quàng vai, ba thân ảnh thon dài, tóc đen hồng y, quả thật cũng không có cảm giác gì là không hài hòa, lại vẫn có một loại tư vị quyến rũ khác. Vũ Tư Phượng cùng Nhược Ngọc Tu La mặt nạ còn đeo trên mặt, cư nhiên không có người nhắc nhở bọn họ tháo xuống, thật sự là kỳ quái.

Hình như cảm giác được có người đang nhìn mình, mặt Vũ Tư Phượng hơi quay về phía này một chút, lại rất nhanh quay trở lại, đưa lưng về phía nàng, rốt cuộc không ngoảnh đầu lại.

Hắn là thẹn thùng? Toàn Cơ đột nhiên có chút nghĩ nghĩ bật cười, một đại nam nhân, bị bắt mặc giá y gả cho nữ nhân, quả thật rất buồn bực, huống chi bọn người Tư Phượng tính tình đều rất cao ngạo, lúc này chắc hẳn chính là ổ lửa đi.
Giờ lành rất nhanh liền đến, bốn người vào kiệu hoa, cung trang nữ tử cầm theo đèn, cư nhiên nhẹ nhàng bay lên, ở phía trước dẫn đường.

Kiệu hoa bay lên trời theo, bay qua rừng cây đen thẫm, gió đêm vù vù, thổi tung màn kiệu cùng khăn voan đỏ, âm thanh đàn sáo ở phía dưới đột nhiên trở nên cực kỳ xa xôi. Ánh trăng ảm đạm chiếu vào, bốn người thấy cỗ kiệu không có người nâng, lại bay cực nhanh, tâm trạng đều có chút hoảng sợ, chỉ sợ Cao thị tiên cô kia là một lão yêu nhiều năm thành tinh, lấy thực lực của bọn họ, không biết phần thắng bao nhiêu.

Cứ như vậy lắc lắc đung đưa, bay ước chừng đến canh ba, giữa hoang sơn dã lĩnh bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng đèn. Toàn Cơ một phen kéo xuống khăn voan, ló đầu ra ngoài, đã thấy chung quanh kỳ phong tú lâm, dưới ánh trăng hết sức hùng vĩ, mà ở nơi cao nhất trên ngọn núi Cao Thị kia, cư nhiên đứng sừng sững một tòa cung điện đèn đuốc sáng trưng, nhất định chính là nơi ở của Cao thị tiên cô.
Cô ta ở nơi này mà ẩn cư cái gì, rõ ràng là chiếm núi làm vua a! Chỉ sợ hoàng đế cũng không tiêu dao xa hoa như cô ta vậy.

Kiệu hoa mang theo bốn người, vững vàng đứng trước cung điện thật lớn kia. Trước điện cũng đứng một loạt cung trang nữ tử, cầm đèn lưu ly, cười dài nói: "Bốn vị quý nhân đều tới rồi?"

Nữ tử dẫn đầu mới vừa rồi nói : "Tới rồi. Liền có thể bái thiên địa đưa vào động phòng ."

Cung trang nữ tử nọ nghe nói, liền hi hi ha ha đem màn kiệu kéo lên, đỡ bốn người Toàn Cơ bước xuống, túm tụm lại hướng bên trong cung điện đi vào.

Toàn Cơ trên đầu che một mảnh vải đỏ, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ cảm thấy từng trận gió thơm bên cạnh, bên trong cũng không biết ẩn dấu bao nhiêu yêu khí. Trên mặt đất rải đầy thủy tinh, sáng long lanh, khiến người ta hoa cả mắt, cũng không biết nên đi đâu, may mắn bên cạnh có người dẫn đường, nếu không thật sự là đầu óc phải choáng váng.
Lại đi một đoạn, mơ hồ bước vào một đại sảnh, bên trong đèn đuốc sáng trưng, mùi càng thêm nồng, ngửi một chút liền mục sáp cốt nhuyễn, lâng lâng, dường như đang bay trên mây.

Yêu khí! Toàn Cơ dừng một chút, nhất định là tiên cô kia! Cô ta ở chỗ này.

Người dẫn đường dừng lại, cười nói: "Tiên cô, bốn vị quý nhân đã đưa đến. Giờ lành cũng đã đến, có thể thành đại lễ nhập động phòng ."

Phía trên có người "Ừ" một tiếng, âm thanh kia đúng là tuyệt vời động lòng người nói không nên lời, chỉ nghe một tiếng, bốn người tim đập chợt nhanh hơn, giống như đã uống loại rượu ngọt ngào nhất, trên mặt đều bốc lửa.

Tiếp theo sau là một trận leng keng của ngọc bội, tiên cô đã đi tới, Toàn Cơ cúi thấp đầu, chỉ nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện một đôi giày gấm màu thiển tử, mặt trên còn thêu hai đóa hoa tinh xảo. Đôi giày ở trước mặt mỗi người ngừng lại một chút, xem ra tiên cô kia là đang đánh giá bọn họ. Không có người nói chuyện, trong đại sảnh yên lặng chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của chính mình, bốn người tim đập tăng tốc, bị loại không khí nặng nề này bức bách, trái tim cơ hồ muốn từ trong cổ họng vọt ra ngoài.
Không biết đợi bao lâu, âm thanh tuyệt vời như âm thanh của thiên nhiên lại vang lên: "Tốt lắm. Thành lễ đi."

Tiếp theo sau giống như bài sơn đảo hải, Cát quan xướng lên từng tiếng: "Giờ lành đến ---- nhất bái thiên địa!"

Phía sau có người đẩy nàng một chút, Toàn Cơ không tự chủ được quỳ gối trên bồ đoàn, thành thiên chi lễ, khóe mắt liếc đến người bên cạnh. Hai tay tái nhợt, ôm lấy ngón tay là một chiếc thiết chi hoàn, đúng là Vũ Tư Phượng. Tựa hồ cảm giác được nàng đang nhìn mình, cái tay kia hơi động một chút, đưa qua, cầm thật chặt tay nàng.

Toàn Cơ trong lòng run lên, cũng không biết có nên rút về hay không.