Edit: Hồ ly lông xù

""Ngươi nghĩ nhiều rồi.""

Nghe được lời của Âu Dương Túy, Lăng Hiểu không khỏi trầm giọng nói: ""Ta muốn theo ngươi trở về là bởi vì chúng ta có duyên, hơn nữa... Nương của ngươi là huyết mạch cuối cùng của Lăng gia, ta che chở các ngươi cũng là điều nên làm, chẳng phải ngươi vì nương bị bệnh mới tới đây sao? Đưa ta trở về, nói không chừng ta có thế giúp nương của ngươi khỏi bệnh.""

Mặc dù không biết Lăng Nguyệt Xu bị bệnh gì, nhưng Lăng Hiểu cảm thấy, với năng lực hiện tại của nàng, ít ra có thể suy nghĩ chút biện pháp.

Cho dù không nghĩ ra biện pháp, nàng cũng muốn lừa Âu Dương Túy đưa mình về cho bằng được.

Nàng không muốn lại lủi thủi một mình (linh hồn) giữa rừng núi hoang vu này nữa, ngay cả người nói chuyện cùng cũng không có, nếu cứ tiếp tục như vậy, Lăng Hiểu cảm giác sớm muộn gì nàng cũng phát điên.

Đương nhiên, hiện tại còn một vấn đề ——

Đó là làm thế nào để đi theo Âu Dương Túy trở về đây?

Thứ nhất, không thể phủ nhận, Âu Dương Túy là một người đặc biệt, hắn và Lăng Hiểu được thần vận mệnh bí mật sắp đặt, dù sao sau ngần ấy năm, người có thể cảm nhận được Lăng Hiểu, nghe được giọng của nàng cũng chỉ có một mình Âu Dương Túy.

Hơn trăm năm qua, Lăng Hiểu đã thử rất nhiều cách và phát hiện ra rằng, bản thân nàng chỉ có thể hoạt động tự do trong bán kính 500 mét quanh khu vực mộ địa.

Hiện giờ, nàng cần làm một thử nghiệm.

""Lão tổ tông, ngài có thể trị hết bệnh cho nương của ta?""

Lúc này, Âu Dương Túy đã say khướt, ý thức được Lăng Hiểu đang nói cái gì, hắn đột nhiên đứng phắt dậy, vẻ mặt cực kì kích động.

""Chỉ cần trị dứt điểm bệnh của nương, muốn ta làm gì cũng được!""

Nhìn dáng vẻ kích động của hắn, không hề giống như đang nói dối.

Không ngờ thằng nhóc này, thật sự là một đứa trẻ hiếu thuận.

Lăng Hiểu khẽ mỉm cười: ""Ta còn có thể bắt ngươi làm cái gì được chứ? Ta giúp ngươi còn không kịp đó, đúng rồi, ta đã rời khỏi nhân gian hơn trăm năm, trí nhớ có chút mơ hồ, hình như đi về phía trước có một con sông lớn, ngươi giúp ta xem thử, con sông ấy còn hay không!""

""Được.""

Âu Dương Túy rất nghe lời.

Hắn đứng dậy, làm theo chỉ dẫn của Lăng Hiểu, bước nhanh về phía trước.

""Âu Dương thiếu gia, người đi đâu vậy?""

Nhìn Âu Dương Túy lảo đảo chân nam đá chân chiêu, mấy kiệu phu bên kia cảm thấy không yên tâm, lo lắng hỏi.

Bọn họ nhận tiền đưa Âu Dương Túy ra khỏi kinh thành, chuyện này rất nhiều người thấy được, trước khi màn đêm buông xuống, bọn họ vẫn muốn đưa Âu Dương Túy quay trở về.

Nếu Âu Dương thiếu gia xảy ra chuyện, bọn họ trở về cũng khó mà giải thích!

""Ta không sao, ta muốn đi ngắm phong cảnh quanh đây, các ngươi ở yên đó đợi ta!""

Âu Dương Túy không kiên nhẫn khoát tay với mấy kiệu phu, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Mấy người này thật phiền phức, nếu không phải vì chuyện của Lăng gia, nương không muốn để những người khác trong phủ biết đến thì lần này Âu Dương Túy cũng chẳng cần một thân một mình tới nơi này.

Âu Dương thiếu gia ta đây bình thường đi ra ngoài phố, có lần nào là không có vô số người hầu vây quanh?

""Đi về phía trước, tiếp tục đi về phía trước.""

Lúc này, giọng nói của Lăng Hiểu lại vang lên bên tai Âu Dương Túy.

Chỉ chốc lát, Âu Dương Túy đã đi ra ngoài bán kính 500 mét, Lăng Hiểu vẫn đi theo hắn và không gặp bất kì trở ngại nào.

""Nơi này không có sông? Đã hơn trăm năm rồi, có khi nào nó đã sớm khô cạn rồi!""

Âu Dương Túy vẫn tiếp tục tiến về phía trước, vừa đi vừa nói nhỏ.

Lăng Hiểu đi theo Âu Dương Túy, thuận lợi đi ra khỏi bán kính 600 mét!

Thử nghiệm thành công!

Xem ra chỉ cần ở bên cạnh Âu Dương Túy, Lăng Hiểu muốn đi đâu cũng được!