""Hướng dẫn em?""
Lăng Hiểu không ngờ cậu nhóc này lại chủ động muốn mình hướng dẫn, Mạc Thiên Kiều thì chẳng thèm quan tâm, ngược lại, Lương Bất Phàm ở bên kia thoạt nhìn có vẻ rất hứng thú.
""Em không sợ cô hướng dẫn lung tung à?"" Lăng Hiểu quay đầu nhìn Lương Bất Phàm, cô mỉm cười hỏi.
""Sợ cái gì? Dù sao thiên phú của em có hạn, chú em nói, đời này tu vi của em đoán chừng chỉ tới võ giả tứ ngũ trọng đã là cực hạn rồi.""
Lương Bất Phàm vẫn cười hì hì như trước.
Cậu nhóc này được sinh ra trong một ra đình giàu có, tiền bạc không thiếu, nhưng ở cái thế giới này, có tiền chưa chắc đã... là vạn năng.
Người có thực lực, mới có quyền lớn tiếng.
Ba của Lương Bất Phàm chính là một thổ hào sinh ra và lớn lên ở Phương Đường thị, ông vốn định để cho con trai mình trưởng thành sẽ kế thừa sản nghiệp.
Nhưng từ nhỏ Lương Bất Phàm đã chẳng có hứng thú gì với kinh doanh buôn bán, cậu ta muốn trở thành một võ giả, giống như chú của mình vậy, một võ giả vĩ đại!
Đương nhiên, ước mơ luôn luôn đẹp.
Nhưng thực tế thì quá khắc nghiệt.
Cho dù gia đình có điều kiện hơn hẳn, kể cả được dùng một số dược liệu cao cấp đắt tiền, với tư chất của Lương Bất Phàm, sau khi tốt nghiệp trung học cũng chỉ miễn cưỡng bước vào giai đoạn sơ cấp của võ giả cấp một.
Tư chất này, muốn vào học viện võ thuật tốt hơn căn bản là vô vọng, cho nên cuối cùng cậu ta đã vào nhập học tại học viện võ thuật Phương Đường.
Bước vào học viện võ thuật cấp thấp này, về cơ bản không có tương lai tươi sáng nào đáng để nói đến.
Nhưng, Lương Bất Phàm không muốn bỏ cuộc.
Cậu ta nắm bắt mọi cơ hội để cải thiện bản thân, cho dù là tham gia các lớp học, hay đến võ trường chi rất nhiều tiền để tìm người hướng dẫn học hỏi, cậu ta làm tất cả mọi thứ để có thể trở nên mạnh mẽ hơn.
Cho nên hôm nay, thấy Lăng Hiểu chủ động nói muốn hướng dẫn, Lương Bất Phàm lập tức xung phong giết giặc.
Cậu ta không biết Lăng Hiểu có lợi hại hay không.
Cậu ta cũng không cần biết.
Lương Bất Phàm chỉ làm theo nguyên tắc mà từ nhỏ ba cậu đã dạy, cơ hội tốt luôn thoáng qua.
Giàu với nghèo.
Đôi khi, chỉ là do mình không nắm bắt được cơ hội.
Cho nên, cậu hiểu phải biết nắm bắt mọi cơ hội đột nhiên xuất hiện.
""Nếu em đã hợp tác như vậy, vậy thì em luyện thử một bộ, để cô xem xem còn thiếu sót chỗ nào không.""
Lúc này, ấn tượng của Lăng Hiểu đối với Lương Bất Phàm có chút thay đổi.
Đây không phải một cậu nhóc mập mạp chỉ biết ăn a!
Nhóc mập này có thể chiến đấu!
......
Nghe Lăng Hiểu nói, Lương Bất Phàm chậm rãi đứng dậy, rồi đi về phía khoảng trống sau lớp, vẻ mặt lúng túng nói: ""Hai ngày nay là thầy Mạc dạy võ thuật, em còn chưa học được, như vậy đi, em sẽ diễn luyện bộ Du Long chưởng, bài võ nhập môn của em. Bài này em đã luyện tập rất nhiều năm, nhưng vẫn không thể đạt tới cảnh giới của nó, mong giáo sư Lăng có thể chỉ điểm giúp em một chút.""
Du Long chưởng là môn công pháp nhập môn thông dụng nhất, cũng là loại võ kỹ cơ bản nhất của võ giả thời đại này, Lăng Hiểu đã nhìn thấy trong tài liệu của Lăng Xuyên.
""Được, vậy luyện Du Long chưởng đi.""
Lăng Hiểu khẽ gật đầu.
Lương Bất Phàm hít một hơi thật sâu, toàn thân bắt đầu tiến vào trạng thái luyện võ.
Du Long chưởng lấy chưởng pháp làm cơ sở, chiêu thức không nhiều lắm, nhưng tốc độ xuất chưởng cực nhanh, nhanh như du long.
Lương Bất Phàm đã luyện nó hai đến ba năm, mỗi một chiêu thức đều ghi nhớ rất rõ ràng.
Cậu ta vừa đánh xong ba chiêu đầu tiên, đang định đánh chiêu thứ tư, đột nhiên một cục gạch rơi xuống, đập mạnh vào cánh tay trái của Lương Bất Phàm.
""Chiêu này quá chậm, làm lại, tăng tốc độ lên, lòng bàn tay nâng cao hướng về phía trước một chút xíu!""
Giọng Lăng Hiểu từ bên cạnh truyền tới.
Lương Bất Phàm bất chấp đau đớn trên cánh tay, lập tức dựa theo hướng dẫn của Lăng Hiểu xuất chiêu lần nữa...
""Chiêu này nhanh...""
""Chiêu này tay thấp quá...""
""Chỗ này, tốc độ nhất định phải nhanh hơn!""
Thời điểm Lương Bất Phàm luyện võ, Lăng Hiểu liên tục chỉ ra những thiếu sót và khuyết điểm của cậu.
Dần dần, Lương Bất Phàm cảm nhận được tốc độ trên tay của mình nhanh hơn trước, hơn nữa, mỗi một lần luyện tập lại càng thuần thục hơn trước rất nhiều.