Bơ: thôi tui bỏ anh Hoắc đi theo anh Dạ đây

Chương 341: Các ngươi chạy nạn vẫn mang theo hạt dưa cắn nhỉ?

Edit: cầm thú

Bởi vì Khánh Nam vương tạo phản, dẫn đến toàn bộ Hồng vương triều rung chuyển.

Ngô Trần dẫn theo Lăng Hiểu và Dạ Cảnh Niên, ba người một đường chạy về phương Bắc, bất tri bất giác lại chạy về gần kinh thành.

Đã từng là nơi phồn hoa, bây giờ giống như hồi tưởng lại giấc mộng.

Hiện tại nhìn thấy kinh thành quen thuộc lại xa lạ trước mắt, Dạ Cảnh Niên cảm thấy giống như đã trải qua một đời.

"Muốn vào thành không?"

Lăng Hiểu ngồi trong xe ngựa, nhỏ giọng hỏi Dạ Cảnh Niên một câu.

"Không cần đâu."

Dạ Cảnh Niên thấp giọng thở dài, trong kinh thành thứ hắn không thể buông bỏ được chính là mẫu phi.

Nhưng cho dù hắn không buông bỏ được thì thế nào?


Mẫu phi cả đời cũng không thể rời khỏi hoàng thành, cho dù cho nàng cơ hội rời đi, nàng... cũng không nỡ rời khỏi phụ hoàng, càng không nỡ rời khỏi vinh hoa phú quý trong cung.

Dù sao, thứ khiến mỗi người cảm thấy hạnh phúc là khác nhau.

Không nên cưỡng cầu.

Còn bởi vì chính mình đã 'chết', phụ hoàng sẽ càng đối xử tốt với mẫu phi, tân đế bây giờ cũng sẽ nghĩ tới tình xưa, đối xử tử tế với mẫu phi.

Một đời vinh hoa của nàng, không thành vấn đề.

"Ngô lão, chúng ta đi vòng qua kinh thành đi."

Hiện giờ kinh thành cũng vô cùng rối loạn, nếu như vào kinh, chỉ sợ rước lấy phiền phức không cần thiết.

Dựa theo nguyên tắc sinh tồn, cứ rời xa kinh thành, sẽ càng thêm an toàn.

... ...

Ba người lái xe chạy thẳng về hướng Bắc, sau đó mấy ngày, vừa hay gặp phải chiến trường đang chiến đấu.


Là một đội binh lính của vương triều đang chiến đấu với quân thổ phỉ.

Thời điểm qua người đi ngang qua, cuộc chiến đã gần đến hồi kết.

Ngô Trần dừng xe ngựa ở một phương không ai để ý tới.

Lăng Hiểu và Dạ Cảnh Niên lấy ghế và hạt dưa trong toa khách ra, một bên xem náo nhiệt, một bên cắn hạt dưa.

Ngô Trần: ...

Cho ta ít hạt dưa nữa chứ! Hai người các ngươi thật quá đáng!

"Thổ phỉ này hơi yếu, đánh không lại rồi!" Lăng Hiểu cắn hạt dưa, bình luận.

"Những binh lính này rõ ràng chưa rèn luyện đủ, cực kì thiếu kinh nghiệm chiến đấu!"

Dạ Cảnh Niên cắn hạt dưa xong lại bày ra hai quả dưa chuột.

Không sai, đây chính là quần chúng ăn dưa trong truyền thuyết.

Mặc dù hai bên đều không mạnh, nhưng nói chung binh lính này đều có chuẩn bị tốt, là quân đội chính quy, cho nên cuối cùng đánh cho đám đạo tặc răng rơi đầy đất, chẳng qua bọn họ cũng tổn thất nghiêm trọng, rất nhiều người bị thương.


Đúng lúc này, lại có một đội binh lính từ hướng khác đến, phía sau binh mã có một chiếc xe ngựa.

Đến nơi chiến trường đầy máu tươi, chiếc xe ngựa kia dừng lại, một đôi tay thon như ngọc vén màn ra.

Hả?

Lăng Hiểu trợn mắt, liếc một cái cũng nhận ra người kia là ai, chính là nữ chủ Diệp Minh Nguyệt!

"Sao nàng ta lại ở đây?"

Dạ Cảnh Niên cũng có chút kinh ngạc.

Lúc này, Dạ Minh Nguyệt lấy một hòm thuốc từ trên xe ngựa xuống, bắt đầu xử lý vết thương cho đám binh lính.

Hóa ra nữ chủ đại nhân cứ vậy mà trở thành.... Quân y?

"Kẻ nào?"

Trong lúc bọn Lăng Hiểu đang xem náo nhiệt, đột nhiên có một đội nhân mã xuất hiện, bao vây lấy xe ngựa của bọn họ.

"Hiểu lầm, hiểu lầm, chúng ta chỉ là người xem kịch... khụ khụ, là người chạy nạn."

Ngô Trần vuốt chòm râu giả, nghiêm túc, hơn nữa còn phối hợp bày ra vẻ sợ phiền phức.
Đi ngang qua? Chạy nạn?

Binh lính cầm đầu tò mò nhìn vỏ hạt dưa trên mặt đất.

Nhà các ngươi chạy nạn còn nhớ mang theo hạt dưa nhỉ?

"Vừa nãy đói bụng, dừng lại ăn một chút, vị binh gia này, ngươi có muốn lấy ít dưa chuột hay không?"

Dạ Cảnh Niên không hổ là kì tài do Lăng Hiểu và Ngô Trần bồi dưỡng ra, lúc này hành động còn sắc sảo thực tế hơn Ngô Trần nhiều. 

Chương 342: Không, ngươi không biết đâu!

Edit: cầm thú

"Ba người các ngươi, bước xuống xe cho ta!"

Người cầm đầu đám binh lính kia, xem ra có chút thông minh lanh lợi, cũng không bị lời nói nhảm nhí của Ngô Trần và Dạ Cảnh Niên gạt.

"Ai nha."

Lúc này, Lăng Hiểu rốt cuộc lên tiếng, nhưng vẻ mặt lại vui mừng la lên: "Diệp y sư! Đây chẳng phải là Diệp y sư hay sao? Thật sự lâu lắm rồi không gặp nàng!"

"Ngươi quen biết phu nhân tướng quân?"
Nghe được lời Lăng Hiểu nói, người cầm đầu kia đột nhiên sững sốt.

Mà lúc này, Diệp Minh Nguyệt cũng chú ý đến động tĩnh bên này, nàng nâng mắt nhìn thoáng qua, sau đó lập tức kinh ngạc.

Nháy mắt đã qua hai mươi năm.

Thiếu niên hăng hái mười mấy tuổi kia, bây giờ đã trưởng thành... người khiêm tốn?

Không thể nào, tướng mạo Dạ Cảnh Niên vẫn tuấn lãng tao nhã, nhưng bây giờ giả dạng có chút kì dị.

"Là nhóm các người?"

Diệp Minh Nguyệt hơi kinh ngạc một phen, lập tức chậm rãi đi đến.

"Phu nhân!"

Nhóm binh sĩ thấy bóng dáng Diệp Minh Nguyệt đi qua, tất cả đều cung kính gọi.

Không ngờ nhiều năm xa cách, Diệp Minh Nguyệt đã lập gia đình, còn trở thành phu nhân tướng nhân.

Lăng Hiểu nhìn không chớp mắt, ban đầu nàng còn tưởng Diệp Minh Nguyệt làm quân y ở đây.

"Đã lâu không gặp."
Dạ Cảnh Niên chắp tay nhìn về hướng Diệp Minh Nguyệt.

"Đúng vậy."

Diệp Minh Nguyệt mỉm cười, nhớ lại năm đó nàng cùng Ngô Trần và Dạ Cảnh Niên về kinh thành.

Sau đó Dạ Cảnh Niên giả chết, nàng thật ra cũng rất biết ơn hắn.

Dạ Cảnh Niên 'chết', Diệp Minh Nguyệt rời khỏi Cẩn vương phủ, lúc trước Dạ Cảnh Niên đưa cho Diệp Minh Nguyệt một phong bì dày, Diệp Minh Nguyệt cầm khoản tiền kia, mua chút sản nghiệp ở kinh thành, lại mở một y quán, sau đó càng ngày càng có danh tiếng, trở thành danh nhân ở kinh thành, sau đó nữa, nàng gặp trượng phu hiện tại, khi đó nam nhân kia là công tử bất cần đời, đánh nhau với người ta bị thương tích đầy mình, sau đó đến y quán của nàng chữa thương...

Nhớ tới phu quân của chính mình, khóe mắt Diệp Minh Nguyệt trở nên dịu dàng.
Từng là nam nhân chỉ biết chơi đùa, bây giờ trở thành Thiết Huyết tướng quân uy phong lẫm liệt, mà nàng chính là thê tử của hắn, cũng muốn lên chiến trường làm chút gì đó cho các tướng sĩ, vì thế... mới có một màn trước mặt.

... ...

"Các người là muốn đi đâu?"

Mấy người mỉm cười ôn chuyện cũ, Diệp Minh Nguyệt tò mò hỏi Dạ Cảnh Niên một câu.

"Nghe nói Tắc Bắc phong cảnh tuyệt đẹp, chúng ta muốn tới nhìn xem."

Dạ Cảnh Niên hờ hững trả lời.

"Ừm, Tắc Bắc lạnh kinh khủng, nhưng cách xa chiến tranh, mà nơi đó còn có thảo nguyên rộng lớn, quả thực là phong cảnh tuyệt đẹp."

Diệp Minh Nguyệt một bên tỏ ý hiểu rõ.

Lăng Hiểu: Không, ngươi không hiểu đâu!

Dạ Cảnh Niên hắn muốn đi Tắc Bắc không phải để ngắm phong cảnh gì đó đâu.

Hắn chỉ là... muốn nướng toàn bộ dê chỗ đó!
Dạ Cảnh Niên: ...

Hình tượng khó giữ không nên phá a!

Mấy người ở lại nói chuyện một hồi, sau đó Ngô Trần điều khiển xe ngựa tiếp tục hành trình, ba người lại rời đi rồi.

"Diệp Minh Nguyệt thật sự không tệ, bảo dưỡng cũng tốt nữa, nhìn vẫn trẻ như vậy, còn nữa... nàng ta tuyệt đối có mệnh vượng phu!"

Lăng Hiểu ở trong xe ngựa cảm thán, sau đó quay đầu nhìn Dạ Cảnh Niên: "Buông bỏ thân phận hoàng thất, ngươi không hối hận à, bỏ lỡ một mối lương duyên, không hối hận chút nào ư?"

Hối hận?

Dạ Cảnh Niên cười nhạt: "Có gì phải hối hận chứ? Ta cảm thấy ngày tháng như bây giờ rất tốt, đây chính là... cuộc sống hoàn mỹ nhất ta có thể nghĩ đến, không có cái gì có thể tốt hơn nữa!"

Trong lòng hắn chỉ hướng tới khoái hoạt ngoài ra không còn gì hết.

Chính là ở đây.
"Đồ ngốc."

Lăng Hiểu một bên bĩu môi, không nghe thấy hắn nhỏ giọng nói.

"Chỉ cần có nàng bên cạnh ta sẽ không hối hận."