Chương 317: Dạ Cảnh Niên, cũng cần mặt mũi.
Edit: Hồ ly lông xù
Nghe được lời nói của Dạ Cảnh Phong, sắc mặt Dạ Cảnh Niên lập tức sụp đổ.
Chuyện bị phụ hoàng khiển trách này, cũng không cần phải nói thẳng trước mặt như vậy chứ?
Ta, Dạ Cảnh Niên, cũng cần mặt mũi.
''Ha ha ha ha.''
Dạ Cảnh Niên không nói nên lời, đứng một bên nhìn Lăng Hiểu không tim không phổi đang phá lên cười.
''Ngươi cười nhạo ta...''
Dạ Cảnh Niên rũ mắt, vẻ mặt buồn bã.
''Được rồi, Điện hạ, người làm tốt lắm, ta là cảm thấy vui mừng thay ngài.''
Lăng Hiểu đứng một bên cười đủ, sau đó giơ tay lên, xoa xoa đỉnh đầu Dạ Cảnh Niên.
''Thật?''
Quả nhiên ngay sau đó, tinh thần Nhị điện hạ lại trở lên tươi tỉnh hơn.
Dạ Cảnh Phong đứng bên cạnh sững sờ.
Cung nữ của Nhị hoàng huynh cũng thật kỳ lạ.
Nhưng mà...
Nhìn bọn họ trông thật vui vẻ.
Dạ Cảnh Phong có chút hâm mộ, dù sao, hắn cũng chưa từng được vui vẻ như vậy...
Dạ Cảnh Niên và Lăng Hiểu từ Ngự Thư Phòng trở về rồi trực tiếp đến tẩm cung của Doanh phi.
Dĩ nhiên Doanh phi sẽ hỏi lại chi tiết những nội dung hoàng thượng ra đề.
Biết được con trai mình không vượt qua được Đại hoàng tử, thậm chí còn kém hơn cả Tam hoàng từ, Doanh phi dở khóc dở cười.
Nhưng...
Như vậy cũng là chuyện tốt.
Nàng vốn xuất thân từ cung nữ, so với những phi tần trong chốn hậu cung này vẫn thấp hơn một cái đầu.
Hoàng hậu là chủ nhân của lục cung, Linh phi là phi tần được bệ hạ sủng ái, sau lưng bọn họ còn có gia tộc chống lưng...
Bản thân mình không so được với các nàng, con trai của mình muốn tranh cùng con của các nàng ấy, đúng là lấy trứng chọi đá.
Ít nhất...
Có thể bảo đảm bình an.
''Được rồi, ta mệt mỏi, các ngươi lui ra đi.''
''Dạ!''
Lăng Hiểu dẫn Dạ Cảnh Niên rời khỏi tẩm cung của Doanh phi.
''Nương nương.'' Lam Ngọc vẫn đứng phía sau lưng Doanh phi, thấy Lăng Hiểu và Dạ Cảnh Niên rời đi, khỏi khỏi nhẹ nhàng mở miệng: ''Cả ngày Lăng Hiểu chỉ đưa Nhị điện hạ đi ăn uống vui chơi, nếu tiếp tục như vậy sợ rằng...''
''Thôi, như vậy không tồi.''
Doanh phi chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt vô cùng phức tạp: ''Nếu A Niên bộc lộ tài năng như Tam hoàng tử, lấy thân phận và bối cảnh của chúng ta, hiện tại chỉ có thể lựa chọn im lặng, không dám bộc lộ tài năng, hiện giờ... ngược lại lại bớt chút phiền phức, con ta không nổi bật... có khi lại là một điều may mắn?''
... ... ...
''Ta cảm thấy mẫu phi muốn bỏ rơi ta.''
Sau khi ra khỏi tẩm cung của Doanh phi, Dạ Cảnh Niên thấp giọng thì thầm với Lăng Hiểu.
''Ồ, vậy còn hoàng thượng?''
Lăng Hiểu hỏi ngược lại.
''Cái này... Không tốt.''
Tựa hồ Dạ Cảnh Niên đang đăm chiêu suy nghĩ, sau đó sắp xếp lại câu chữ: ''Hoặc giả như, phụ hoàng cảm thấy... Còn có thể cứu vớt ta?''
Lăng Hiểu: ...
''Điện hạ, cố gắng lên, cố gắng để hoàng thượng sớm ngày từ bỏ chuyện dạy dỗ ngài, từ đó, trời cao biển rộng, thức ăn ngon trên thế gian này đều thuộc về ngài.''
Lúc này Lăng Hiểu có thể làm cái gì đây?
Đương nhiên là khích lệ hắn làm một hoàng tử phế vật a!
Dạ Cảnh Niên: ...
Nói đến đồ ngon, hắn lại muốn ăn đùi gà nướng.
''Lăng Hiểu.''
Dạ Cảnh Niên kéo kéo ống tay áo Lăng Hiểu: ''Ta muốn ăn...''
''Điện hạ, ngài xem! Chim bồ câu!''
Đột nhiên Lăng Hiểu cắt đứt lời nói của Dạ Cảnh Niên, chỉ chỉ hai cái phía trên đỉnh đầu, thực sự có một con chim bồ câu trắng bay qua.
''Thật sự có chim bồ câu, đáng tiếc ta không mang theo cung!''
Dạ Cảnh Niên ngẩng đầu nhìn chim bồ câu từ từ bay xa, khuôn mặt tiếc hận.
Lăng Hiểu đứng bên cạnh không nói một lời, nàng không nhìn lầm, thì đây chắc hẳn là một con bồ câu đưa tin.
Chương 318: Chiến tích rực rỡ của nhị điện hạ
Edit: cầm thú
Người sử dụng bồ câu đưa tin trong hoàng thành là ai?
Mật thám đại nội?
Ám vệ của bệ hạ? Hay là... người khác?
Trong hậu cung này, thật sự chính là nguy cơ tứ phía!
"Nếu như điện hạ thật sự muốn ăn, có thể kêu Mộc An cầm lệnh bài xuất cung đi ra ngoài mua về hai cái."
Lăng Hiểu thu hồi ánh mắt, giọng nói trầm thấp.
Mộc An là quản sự Thanh Nguyệt cung, cũng là đồ đệ của Ngô Trần, khi nào Ngô Trần không ở nhà, mọi chuyện trong Thanh Nguyệt cung đều do hắn xử lý.
"Xuất cung?"
Ánh mắt Dạ Cảnh Niên lập tức lóe lên: "Ngoài cung có rất nhiều mứt đúng không? Có vịt quay? Còn có... gà chiên?"
"Mùa đông mới có mứt hoa quả."
Lăng Hiểu sửa lại lời hắn: "Hè có ô mai ướp lạnh."
Dạ Cảnh Niên: ...
Thật muốn ăn.
"Vậy chúng ta xuất cung được không?"
Dạ Cảnh Niên lôi kéo ống tay Lăng Hiểu, giọng nói thần bí: "Ta có ngọc bài!"
"Không được!"
Lăng Hiểu lắc lắc đầu.
Tùy tiện xuất cung rất nguy hiểm, lừa gạt hoàng tử xuất cung tội càng thêm nặng.
Việc này không phù hợp với tinh thần 'đạo tùy ý' của nàng.
"Tuổi bệ hạ còn nhỏ, không thể xuất cung, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, đợi ngài... cao hơn, ừm, cao hơn chút nữa chúng ta liền có thể xuất cung."
Lăng Hiểu giơ tay đo, vẻ mặt nghiêm túc hứa hẹn.
"Được rồi."
Dạ Cảnh Niên có chút thất vọng, ngẩng đầu nhìn Lăng Hiểu khoa tay múa chân so chiều cao, với thân hình hiện tại hắn còn thấp hơn Lăng Hiểu một cái đầu.
Bao nhiêu năm nữa hắn mới có thể cao như vậy?
Sự thực chứng minh, hoàng gia được nuôi dưỡng rất tốt, sáu năm sau Dạ Cảnh Niên đã cao hơn Lăng Hiểu một cái đầu!
Lăng Hiểu: ...
Ngày hôm đó tới cũng quá nhanh đi mà.
Lăng Hiểu mười chín tuổi đã là đại cô nương duyên dáng yêu kiều, mà Dạ Cảnh Niên mười bốn tuổi cũng chỉ là một hoàng tử.
Theo tuổi tác tăng lên, việc học hành trong hoàng cung cũng ngày càng nặng nề.
Ngày thường ngoại trừ phải lên lớp học, buổi tối Dạ Cảnh Niên còn phải theo đại hoàng huynh và tam hoàng đệ học võ thuật, học cưỡi ngựa bắn tên, thỉnh thoảng còn luận võ trên lôi đài với cấm vệ quân.
Đáng khen chính là, sáu năm nay, Dạ Cảnh Niên vẫn phát huy ổn định, thành tích nổi bật, mỗi một năm đều nắm chắt vị trí cuối bảng.
Học tập kém cỏi nhất, vĩnh viễn không thuộc sách, vĩnh viễn không bắn trúng bia, thậm chí mỗi lần luận võ, cũng chỉ một chiêu liền không có cơ hội xuất chiêu thứ hai!
Đây chính là những thành tích huy hoàng mấy năm nay của nhị điện hạ.
Đối với việc này, Doanh phi đã sớm quen, mà bệ hạ cũng từ từ buông tha cho nhị điện hạ, cái gọi là long sinh cửu tử mỗi cái không giống nhau, hắn thật sự không nên trông cậy các con của mình đều là người đặc biệt xuất sắc.
Huống chi, hiện tại đại hoàng tử đã trưởng thành có thể đảm đương một phía, mặc dù tam hoàng tử mới có mười một tuổi nhưng hắn nổi bật hơn người, tài giỏi xuất chúng, khiến người ta ca ngợi không thôi!
Nếu đại hoàng tử và tam hoàng tử được gọi là bảo thạch, thì vị nhị hoàng tử của chúng ta chỉ có thể là một tảng đá.
Dạ Cảnh Niên: ...
Bấy giờ tảng đá điện hạ của chúng ta vừa mới trở về từ sàn đấu, cả người đầy bụi, có vẻ rất chật vật.
"Điện hạ, lại bị người ta đánh hả?"
Lăng Hiểu đang chỉ huy cung nữ dọn dẹp hoa viên, thì thấy bóng dáng Dạ Cảnh Niên, không khỏi dừng bước nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói, một bên, cũng không nhịn được cười.
"Ngươi vừa mới cười ta đấy sao."
Dạ Cảnh Niên liếc Lăng Hiểu một cái, sau đó bước lên phía trước, nắm một góc áo của nàng: "Ta bị thương, ngươi mau về phòng, bôi thuốc cho ta."
Bị thương?
Sao có thể chứ?
Lăng Hiểu tuyệt đối không tin Dạ Cảnh Niên bị thương, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo hắn về phòng.
Vừa vào cửa, Dạ Cảnh Niên vội vàng xoay người đóng cửa lại.