Edit: cầm thú

Lăng Hiểu nghe Lăng Vân Sinh nói xong, chậm rãi buông lỏng tay mình, không có gật đầu cũng không có lắc đầu.

Ài, không cứu nổi.

Trong Lăng gia người ích kỷ nhất, thật ra là Lăng Vân Sinh.

Nhiều năm qua, Lăng Hiểu ở trong Lăng gia, một là vì thực hiện nhiệm vụ của cô với Lăng Duyệt, hai là để bảo vệ hạnh phúc của cái tổ ấm này.

Mà hiện tại xem ra...

Ở trước mặt lợi ích, Lăng Vân Sinh chọn vứt bỏ tình thân.

Lăng Hiểu lắc đầu, xoay người rời đi.

"Con nha đầu chết tiệt này!"

Lăng Vân Sinh còn muốn làm gì đó, lại bị Chu Nhụy kéo lại: "Đừng có mắng, để cho tiểu Duyệt đi khuyên nhủ nó."

Lúc này, Lăng Duyệt đã đuổi theo Lăng Hiểu.

"Chị, đợi em với."

Lăng Duyệt kéo tay Lăng Hiểu.

Bảo hai chị em có tình cảm thâm hậu gì đó sao, đừng nói đùa chứ.

Lăng Hiểu là muốn thực hiện nhiệm vụ của cô.


Còn Lăng Duyệt là có tâm tư riêng sau khi trọng sinh.

Con người sống cả đời, tất cả mọi người đều chọn phương thức riêng để sống thôi.

... ...

"Chị, chị thật sự không định suy nghĩ lại về Hoắc Hoài An sao? Anh ta thật sự rất tốt đó."

Lăng Duyệt còn đang có ý định khuyên nhủ Lăng Hiểu.

Dù sao theo cô nghĩ, đây là một mối nhân duyên tốt!

Lăng Hiểu lắc đầu.

Trong lòng cô nghĩ tới không phải Hoắc Hoài An, mà là sự tình của Lăng gia.

Luân hồi mấy thế giới, từng thấy muôn hình muôn vẻ nhân sinh.

Trước kia cha mẹ Lăng Hiểu mất khi cô còn nhỏ, chỉ sống nương tựa vào anh trai.

Sau khi trở thành NPC, cô đầu thai làm người đứng đầu đại tộc, con gái của phú ông, cô cảm nhận được tình thân của cha mẹ, cũng cảm nhận được tình cảm huyết thống ấm áp.

Mãi cho đến thế giới này...


Lần đầu tiên cô có cảm nhận khác về gia đình.

Mẹ chết sớm, cha cưới vợ kế, mẹ kế ích kỷ, em gái bướng bỉnh...

Người sinh ra như vậy, nếu là ở vị trí nữ chủ, tuyệt đối là một sảng văn ngược cặn bã kế mẫu, có thể đứng lên từ áp bức.

Mà hiện tại ở trên người Lăng Hiểu, toàn bộ chuyện này, lại biến thành một cuộc sống bình thường.

Người, vốn chính là ích kỷ.

Mỗi người đều có tâm tư du͙ƈ vọиɠ của chính mình.

Lăng Hiểu thở dài một hơi, xoay người vỗ vai Lăng Duyệt, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.

Lăng Duyệt kinh ngạc một phen, cuối cùng vẫn là đuổi theo Lăng Hiểu.

... ...

Đối với Lăng Hiểu, hôm nay vẫn là một buổi tối như ngày thường.

Lăng Hiểu trở về nhà, không có quá nhiều suy nghĩ gánh nặng, vẫn như cũ tắm rửa, ngủ một giấc.

Hôm sau, Lăng Hiểu chưa tỉnh dậy đã nghe tiếng đập cửa đánh thức.


Thật ồn ào.

"Ai vậy, sao lại ồn như vậy."

Lăng Hiểu theo bản năng càu nhàu một tiếng, lời vừa nói ra khỏi miệng, cả người sững sờ, chợt mở mắt, từ trên giường ngồi dậy.

Đây là...

"A a? A?"

Lăng Hiểu thử nói mấy tiếng.

"Mình... có thể nói chuyện rồi hả?"

Lăng Hiểu có chút kinh ngạc.

Năm đó Dương Mạn Bình chết, cô bị sốt cao sau đó không hiểu sao bị mất giọng.

Không ngờ bây giờ vừa tỉnh dậy, lại có thể mở miệng nói chuyện rồi?

Người bình thường bị câm nhiều năm, cho dù có thể nói chuyện lại, chỉ sợ cũng không nói lưu loạt được.

Nhưng dù gì Lăng Hiểu cũng là NPC có kinh nghiệm luân hồi rất nhiều, hai mươi năm ngắn ngủi này đối với cô có là gì chứ.

"Rầm rầm rầm."

Tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục.

Lăng Hiểu phục hồi tinh thần, xuống giường đi mở cửa.

Lăng Vân Sinh đang đứng ngoài cửa phòng, sắc mặt tiều tụy, vẻ mặt lo lắng: "Mau thay quần áo, cùng ta đi tới Hoắc gia!"
Lần này Lăng Vân Sinh quả thật rất gấp, bởi vì tối qua Hoắc gia đã rút tiền, sáng nay công ty đã loạn thành một đống rồi.

Lăng Vân Sinh ở trên thương trường mấy năm nay làm ăn cũng tốt, nhưng so với quái vật Hoắc gia thì vẫn kém rất nhiều, nói chung sẽ bị bóp chết.

"Đi Hoắc gia?"

Lăng Hiểu cười cười: "Được, cha chờ con một chút!" Cô đóng cửa phòng lại.

Lăng Vân Sinh: ...

Khoan đã.

Lăng Hiểu vừa mới... mở miệng nói chuyện đúng không?