Edit: Thu Hương
Nhìn bóng lưng quay đi của Lăng Hiểu, ánh mắt Chu Nhụy dao động, thấp giọng nói: "Lăng Duyệt vừa mới lên đại học, tuổi còn nhỏ, không biết chăm sóc người khác, ông xem Lăng Hiểu không như vậy, từ nhỏ đã cố gắng tự lậ, hơn nữa còn bằng buổi cháu trai của Hoắc lão, hơn nữa, bề ngoài hai đứa nhỏ cũng khá giống nhau, Hoắc lão chưa chắc đã không thích con bé, đúng không?"
Lăng Hiểu mặc dù không nói được, nhưng mà bề ngoài thật sự rất đẹp.
"Cái này..."
Lăng Vân Sinh có chút rối bời.
Bởi vì Hoắc lão đã chỉ mặt gọi tên muốn Lăng Duyệt làm cháu dâu, nếu như đổi thành Lăng Hiểu, nhỡ may Hoắc lão không hài lòng, trở mặt thì làm sao?
"Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ, chuyện này tóm lại là do ông gây ra, chính ông đi giải quyết, nếu ông dám hi sinh hạnh phúc con gái tôi, tôi liền ôm đứa nhỏ đi nhảy sông!"
Một đêm, Lăng Vân Sinh gần như thức trắng.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lăng Vân Sinh xoa xoa cái trán đang đau nhức, từng bước đi xuống phòng ăn.
"Ba, tối qua ba không ngủ được sao?"
Lăng Duyệt nhìn mắt Lăng Vân Sinh hằn vệt đỏ, sắc mặt tiều tụy, không nhin được hỏi.
Hôm qua cô ngủ rất sớm, không biết chuyện gì cả.
"Hừ."
Lăng Vân Sinh chưa trả lời, Chu Nhụy đã hừ lạnh một tiếng.
"Mẹ, ba mẹ cãi nhau?" Lăng Duyệt quay lại nhìn mẹ, căng thẳng hỏi.
"Không cãi nhau, chỉ là..."
Lăng Vân Sinh ngước mắt, ngồi xuống đối diện Lăng Duyệt và Lăng Hiểu.
Hả?
Lăng Duyệt cảm thấy hình như sắp có chuyện.
Mà Lăng Hiểu...
Thật có lỗi.
Là một người câm, cô hiện tại vẫn sẽ an an tĩnh tĩnh ngồi ăn sáng.
"Thật ra ba có chuyện nói với mọi người, liên quan đến hai chị em con."
Lăng Vân Sinh sau khi ngồi xuống, nâng mắt nhìn hai cô con gái, lại nhìn vẻ mặt không vui của Chu Nhụy.
Năm đó ông nhìn trúng sự thùy mị dịu dàng của Chu Nhụy, như chim nhỏ nép vào lồng ngực, mới cưới bà vào cửa, ai biết những năm nay người đàn bà này càng ngày càng cố chấp.
Trong lòng, Lăng Vân Sinh cảm thấy có chút phiền, cũng có chút không thích.
"Liên quan tới bọn con?"
Lăng Duyệt ngồi một bên, hiếu kì hỏi: "Chuyện gì ạ?"
"Cháu trai Hoắc lão, mấy ngày trước trong yến hội, hai con đều đã gặp qua?" Lăng Vân Sinh tiếp tục thấp giọng nói: "Tuổi của cậu ta cũng không nhỏ, Hoắc lão muốn tổ chức hôn lễ cho cậu ta, mà ông ấy nhìn trúng con, tiểu Duyệt."
"Cái gì?"
Lăng Duyệt kinh hãi, đôi đũa trong tay cũng rơi xuống bàn: "Con không muốn! Anh ta lớn hơn con nhiều như vậy, còn là... Tóm lại con không muốn!"
Lăng Duyệt năm nay mới mười tám mà thôi, cô còn có rất nhiều mộng tưởng thiếu nữ, cũng đang mong đợi có thể gặp được một vị bạch mã vương tử yêu cô đắm đuối, mở ra một câu chuyện tình yêu hạnh phúc.
Mà bây giờ, ba cô nói với cô, muốn gả cô cho một người mới chỉ gặp qua một lần, lớn hơn cô rất nhiều, tính tình khó đoán lại còn bị liệt?
Đây...
Không phải quá vô lý hay sao!
"Mẹ, mẹ mau khuyên ba, con bây giờ mới bao nhiêu tuổi? Lăng Hiểu còn chưa gả đi, sao lại đến phiên con? Đúng rồi, Lăng Hiểu!"
Lăng Duyệt đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm vào mặt Lăng Hiểu: "Cô cùng cháu trai Hoắc lão tuổi tác tương đồng, nếu không cô gả cho hắn đi! Có được không?"
Ặc.
Lăng Hiểu chớp chớp mắt, Lăng Duyệt và Chu Nhụy đúng là mẹ con ruột mà! Ngay cả ý tưởng cũng giống nhau như đúc.
Gả hay không gả, đó là vấn đề sao?
Lăng Hiểu cầm điện thoại di động, đánh một hàng chữ---
Nếu như chị gả thay em, em sẽ thấy hạnh phúc sao?
Lăng Duyệt: ...
Đây là cái quái gì?
Bây giờ là lúc nói cái này sao?
Nhưng mà...
"Nếu như gả vào nhà họ Hoắc, tôi nhất định sẽ không hạnh phúc, cho nên... nếu như chị có thể thay tôi gả đi, tôi nhất định sẽ biết ơn chị cả đời!"
Đây là lần đầu tiên Lăng Duyệt thật lòng thật dạ gọi Lăng Hiểu là chị.
Được rồi.
Tiểu yêu tinh ích kỉ nhà ngươi.
Lăng Hiểu gật đầu một cái, quay đầu nhìn Lăng Vân Sinh, đánh ra hai chữ---
"Con gả."