Edit: Thu Hương
Đối mặt với việc tiểu mê muội ngốc bạch ngọt Đường Phi Nguyệt tặng một đống linh dược, thật ra thì...
Lăng Hiểu cũng có chút động tâm.
Những linh dược này nàng không dùng đến, nhưng mà ca ca có thể dùng!
Hơn nữa, người mà Đường Phi Nguyệt thật sự thích là ca ca mới đúng, Lăng Hiểu thay ca ca nhận những món quà này hình như cũng không xấu gì đâu.
Chẳng qua là...
"Đường sư muội, hảo ý của ngươi ta nhận." Lăng Hiểu tiếp tục từ chối Đường Phi Nguyệt.
"Ta thật sự không có ý gì khác, ta không cần huynh phụ trách, ta lại càng sẽ không dây dưa...." Đường Phi Nguyệt nỗ lực thể hiện lòng mình.
Là tiểu mê muội của Lăng Tiêu, nàng tuyệt đối vô cùng nghiêm túc!
"Không phải là bởi vì những thứ này..." Lăng Hiểu thở dài.
"Vậy là vì sao?" Đường Phi Nguyệt cảm thấy khổ sở.
Sư phụ của ta, nghèo kiết xác.
Tử - nghèo kiết xác - Ngọc: ...
Lăng Hiểu lúc này thật sự rất buồn rầu, đây mặc dù là một thế giới cao cấp, nhưng mà trang bị trữ vật vẫn rất hiếm, đồ vật cao cấp như vậy, bây giờ nàng thật sự không có, mà không có đồ trữ vật, nàng làm sao cầm những thứ này được? Có khi còn không có ra đến cửa liền bị các trưởng lão Phi Linh Tông một chưởng đấm bay?
***
Bầu không khí đột nhiên an tĩnh...
Đường Phi Nguyệt ngẩn cả người, qua thật lâu, nàng mới hoàn hồn, nghiêm túc nhìn Lăng Hiểu: "Không có vấn đề gì, qua một thời gian, ta lừa lấy túi trữ vật của sư tôn, sau đó tìm cơ hội sẽ đưa cho huynh!"
"Cái này... không tốt đâu?"
Lăng Hiểu không có chút thành ý nào mà hỏi lại một chút...
Được rồi, thành nữ đại nhân chính là sự tồn tại có "sức mạnh" như vậy.
Lăng Hiểu: Chẳng lẽ từ bây giờ ta phải đi trên con đường ăn bám không đường về?
Đường Phi Nguyệt: Không vấn đề, ta nuôi huynh!!!
Lăng Hiểu: ...
... ...
Từ trong phòng Đường Phi Nguyệt đi ra, Lăng Hiểu vẫn giữ dáng điệu cao lãnh.
Mà tứ trưởng lão của Phi Linh Tông, không ngoài dự đoán, sắc mặt không tốt đứng trong sân, nhìn Lăng Hiểu chằm chằm.
"Khụ khụ"
Lăng Hiểu nghiêm túc gật đầu với tứ trưởng lão: "Tứ trưởng lão, mọi việc ta đã biết rõ rồi."
"Hả?"
Tứ trưởng lão kinh ngạc nhìn Lăng Hiểu: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Ai, chuyện nói ra rất dài dòng, Đường sư muội luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, tuy nhiên sau đó lại nhận được một cơ may lớn, linh hồn của nàng bị một lực lượng thần bí gạt ra khỏi thân thể, hồn lìa khỏi xác, du đãng thiên nhai, vượt qua thời gian mà thấy được tương lai..."
Mà tứ trưởng lão nửa tin nửa ngờ---
Hồn lìa khỏi xác?
Thấy được tương lai?
Tứ trưởng lão hoang mang, mà đứng sau lưng Lăng Hiểu, hai mắt Đường Phi Nguyệt đã biến thành những ngôi sao nhỏ---
Cùng là bịa chuyện gạt người.
Ta vừa bịa liền nơi nơi sơ hở đầy rẫy.
Các ngươi nhìn Lăng sư huynh đi!
Lời từ miệng hắn, liền giống như thật vậy! Trầm bổng lên xuống như vậy, rầm rộ vĩ đại như vậy, như vậy... thật sự làm người mê muội!
Lăng Hiểu: Cảm ơn, cảm ơn, dù sao hồ biên loạn tạo, chúng ta rất chuyên nghiệp.
Vừa rồi trước khi ra khỏi phòng, Lăng Hiểu hỏi Đường Phi Nguyệt một vấn đề ---
Ngươi làm sao biết ta?
Đường Phi Nguyệt lúc ấy mơ màng, chỉ có thể nói bậy nói bạ, nói mình nằm mơ thấy tương lai, nằm mơ thấy Lăng tiêu.
Đó cũng là gợi ý cho Lăng Hiểu, để nàng nói bậy nói bạ trước mắt tứ trưởng lão những chuyện như thật.
Dĩ nhiên, nói láo chuyện này, cũng cần sự thuần thục, cần chút tiểu xảo.
Đó chính là bên trong câu chuyện bịa đặt đó có ba phần là sự thật.
Thấy Lăng Hiểu nói rành mạch rõ ràng, tứ trưởng lão cuối cùng cũng tin lời nàng.
"Nếu như vậy... vậy ta không tiễn ngươi nữa, Lăng sư điệt đi thong thả." Trong giọng nói của Tứ trưởng lão có chút vội vàng---
Van cầu ngươi mau đi đi!
Lại ở thêm chút nữa, ngươi đều phải đem hồn vía thánh nữ của chúng ta đều câu đi rồi!