Đợi cả nửa ngày, mới nghe Nam Nhiễm thở dài một câu.

"Ta được sủng ái như vậy, nhất định sẽ được ban thưởng không ít dạ minh châu."

Đợi cô hồi cung.

Còn phải cẩn thận đếm tổng cộng có bao nhiêu viên.

Hệ thống: [...]

Nam Nhiễm một đường đi đến trước cửa cung, sau đó bị hai thị vệ chặn lại.

"Người nào?"

"Nam Nhiễm."

Thị vệ vừa nghe đến cái tên này, bốn mắt nhìn nhau.

Nhíu mày, quát: "Đừng có nói bậy!"

Nam Nhiễm bị thị vệ quát, hai mày hơi nhíu lại.

Một thị vệ trong đó đánh giá cả người Nam Nhiễm từ trên xuống dưới một lượt.

Mở miệng, nói: "Gương mặt của Nam Nhiễm công chúa không hề giống ngươi."

Không những thế, lời nói và cử chỉ của người trước mắt cũng khác với Tam công chúa.

Hơn nữa, việc Tam công chúa mất tích gần một năm đã truyền khắp cả cung.

Sao hôm nay mới tờ mờ sáng lại xuất hiện trước cửa cung được?

Hệ thống vô cùng tri kỷ giải thích: [ký chủ, trước đây nguyên thân lúc nào cũng trang điểm đậm, ăn diện vô cùng diễm lệ. Cô mặc đơn giản như vậy đương nhiên bọn họ sẽ không nhận ra.]

Chậc.

Nam Nhiễm một tay đỡ eo, mở miệng.

"Ta là Nam Nhiễm."

Mí mắt buông xuống, lặp lại một lần nữa.

Thị vệ kia thấy người này còn không chịu đi.

Liền nói thị vệ còn lại đuổi người ra khỏi cửa cung.

Đừng để nàng ở đây làm ầm ĩ.

Những thị vệ còn lại là một người thông minh.

Vội vàng khuyên can.

Còn thấp giọng nói.

"Hay là ngươi đi tìm người đến xem thử đi?"

Dù sao trước kia lúc họ nhìn thấy Tam công chúa, nàng đều trang điểm vô cùng đậm, chưa từng nhìn thấy mặt mộc của nàng.

Hơn nữa giả mạo công chúa sẽ bị chém đầu.

Người bình thường tuyệt đối sẽ không dám làm như vậy.

Hai thị vệ kia bàn bạc một lúc.

Ngữ khí cũng không còn lộ ra sự thiếu kiên nhẫn giống như ban đầu.

Một người chạy vào trong hoàng cung bẩm báo.

Người còn lại thì đứng ở đó.

Mở miệng, nói: "Đợi ở đây."

Dứt lời, lập tức ngậm miệng, không nói thêm bất cứ chuyện gì.

Ước chừng khoảng một nén nhang sau.

Thị vệ kia đưa một cung nữ chạy tới.

Lúc này, trời đã hoàn toàn sáng.

Tia nắng chiếu rọi lên mặt đất.

Cung nữ kia, mặc một thân hồng nhạt, đầu đeo trâm bạc.

Lông mày hình lá liễu, giữa mày có một nốt ruồi nhỏ.

Nhìn sơ qua sẽ cảm thấy nàng ta là một người ổn trọng.

Nhưng đến khi nhìn thấy toàn bộ gương mặt của Nam Nhiễm

Nàng ta liền kinh hỉ kêu lớn.

"Công chúa, cuối cùng ngài cũng hồi cung!"

Cung nữ bước lên hai bước, đứng đối diện Nam Nhiễm.

Từ hành động đến giọng nói đều thể hiện nàng ta đang rất vui vẻ.

Nam Nhiễm liếc nhìn cung nữ kia một cái, thuận miệng nói một câu.

"Trúc Thanh."

Cung nữ kia lập tức gật đầu.

"Có! Có nô tỳ!"

Trúc Thanh là cung nữ của Tam công chúa.

Ngày ngày hầu hạ bên người nàng.

Đương nhiên có thể nhận dạng được khuôn mặt thật của Tam công chúa.

Thị vệ nghe vậy lập tức phản ứng lại, vội vàng quỳ xuống.

"Tam công chúa thứ tội, cung nghênh Tam công chúa hồi cung."

Trúc Thanh thấy Nam Nhiễm bình an trở về, nên vô cùng vui mừng. Bộ dáng vui sướng kia hoàn toàn không lừa được người khác.

Từ đó có thể thấy, quan hệ của nguyên thân và cung nữ này rất tốt.

Trúc Thanh nhìn bộ quần áo thô sơ trên người Nam Nhiễm, cảm thấy rất đau lòng.

"Công chúa, ngài đã chịu khổ."

Vừa nói, vừa đỡ cánh tay Nam Nhiễm.

Đỡ cô đi vào trong.

Trúc Thanh nói liên tục.

"Công chúa, gần một năm nay, ngài đã đi đâu? Thị vệ và cung nữ đã đi đến tất cả những chỗ có thể đi nhưng vẫn không tìm được ngài. Làm Trúc Thanh lo muốn chết."

Trúc Thanh lo lắng là vì.

Đầu tiên là do quan hệ giữa hai người bọn họ.

Thứ hai là do lạc mất chủ tử, người chịu trách nhiệm nhiều nhất chính là cung nữ thân cận bên người.

Nàng ta phải chịu hai mươi đại bản, nằm trên giường hơn một tháng, mới khỏe lại.

Hiện tại Nam Nhiễm đã trở về, dù có chuyện gì, cho dù công chúa có xử phạt, nàng ta cũng không thể để công chúa mất tích thêm lần nào nữa.

Trúc Thanh nói liên tục cả đoạn đường đi.

Cẩn thận nhìn, phát hiện eo của Nam Nhiễm hình như bị thương.

Lập tức nói.

"Công chúa, trên đường hồi cung ngài bị thương sao? Về cung, Trúc Thanh sẽ xoa bóp cho ngài."

Cuối cùng, lần này cũng nghe được tiếng trả lời của Nam Nhiễm.

"Ừ."