Có không ít ánh mắt của mấy nam nhân đảo liên tục quanh ba người các nàng.

Thị nữ của Diệp Tử Đào có hơi không yên tâm.

"Tiểu thư, bằng không chúng ta mang theo vài hộ vệ cùng ra cửa đi."

Hồi trước, bọn họ đã từng đi dạo phố nhưng chưa bao giờ giống hôm nay.

Lần nào cũng có hộ vệ đi trước mở đường.

Dù sao tiểu thư cũng là quận chúa.

Vạn nhất lỡ không may bị thương thì có chặt mười cái đầu của bọn họ cũng không đền nổi.

Diệp Tử Đào đang chơi vui vẻ.

Lắc đầu nói: "Mang theo thị vệ rất phiền phức."

Mỗi lần mang theo thị vệ đều có rất nhiều chỗ nàng không thể đi được.

Còn rất nhiều nơi nàng chưa từng đi dạo đâu.

Đúng lúc này, một tiểu nam hài mặc quần áo tả tơi đụng vào người Diệp Tử Đào.

Sau đó ngã lăn ra đất.

Tiểu nam hài ngã nằm trên đất, mãi không chịu đứng dậy.

Cứ ôm đầu, bộ dáng vô cùng khó chịu.

Nhìn cách ăn mặc của tiểu nam hài cùng với cái chén bể trong tay nó.

Có thể đoán được đây là một tiểu khất cái.

Diệp Tử Đào vừa rồi không có chú ý nhìn đường, chỉ lo nói chuyện với Nam Nhiễm.

Nên khi gặp chuyện này, nàng liền khôi phục tinh thần.

Chỉ cho rằng là bản thân đã đụng vào hắn.

Vội vàng khom lưng đỡ tiểu khất cái đứng lên.

"Ngươi có sao không?"

Vừa nói vừa dùng khăn tay lau sạch bụi đất dính trên người nó.

Nhưng cả người tiểu khất cái vốn đã dơ sẵn nên dù có lau thế nào cũng không thể lau sạch hết được.

Diệp Tử Đào thấy nó đáng thương.

Liền lấy một thỏi bạc trong túi tiền ra.

Thả vào trong chén của nó.

Ôn nhu nói: "Ngươi cầm số tiền này đi khám đại phu đi."

Số tiền kia ít nhất là mười lượng.

Mười lượng có ý nghĩa gì?

Đó là số tiền đủ cho một nhà ba người ăn uống trong vòng một năm.

Tiểu khất cái kia nhìn thỏi bạc trong chén của mình đến phát ngốc.

Nó chưa từng gặp người nào ra tay rộng rãi đến thế.

Tiểu khất cái giữ chặt tiền, vội vàng chạy mất.

Nó sợ Diệp Tử Đào sẽ đổi ý đòi tiền lại.

Vốn dĩ chuyện này đến đây là kết thúc.

Nào ngờ hành động chi tiền hào phóng của Diệp Tử Đào lại hấp dẫn ánh mắt của mấy người xung quanh.

Có không ít người chứng kiến được một màn vừa rồi.

Cũng xác định được mấy người Diệp Tử Đào là thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có chạy ra ngoài chơi.

Không biết mắm muối củi gạo và sinh hoạt của người thường khó khăn thế nào nên mới dám ra tay hào phóng như thế.

Bên này ba người Diệp Tử Đào cứ thế đi tiếp.

Mỗi khi đến một quầy hàng Nam Nhiễm lại dừng ở đó một lúc.

Trước khi ra phủ cô đã ăn không ít điểm tâm.

Nên khẩu vị cũng kén chọn hơn rất nhiều.

Qua một nén nhang, cô chỉ mua được hai quả táo.

Cửa hàng son phấn Diệp Tử Đào muốn đến không nằm ở vị trí náo nhiệt.

Mà nằm ở trong một con hẻm hơi hẻo lánh.

Phải đi bộ hơi lâu.

Thời điểm ba người Diệp Tử Đào vừa mới đi đến đầu ngõ.

Bỗng nhiên có một nam một nữ xông ra.

Nam mang giày rơm, cơ thể cường tráng, thuộc kiểu người bình thường hay làm mấy việc bốc vác.

Nữ thì mặc quần áo thô sơ.

Bộ dáng của cả hai đều vô cùng tức giận.

Trong tay nam nhân còn ôm một tiểu hài tử.

Đầu tiểu hài tử chảy máu không ngừng.

Nam nhân kia giơ tay chỉ thẳng mặt Diệp Tử Đào, hỏi: "Có phải là nàng không? Có phải nàng làm con bị thương không?"

Tiểu hài tử sợ sệt gật đầu.

Khi Diệp Tử Đào đang ngây ngốc chưa biết chuyện gì xảy ra thì nữ nhân kia lại nằm xuống trước người bọn họ.

Trên mặt không có vẻ gì gọi là tức giận giống ban nãy.

Nữ nhân kia khóc lớn.

"Ông trời ơi, ông mở mắt ra xem đi. Con của ta chỉ chắn đường quý nhân nhà bọn họ một chút thôi đã bị đánh thành cái dạng này. Ông còn để chúng ta sống làm gì nữa?"

Tiếng khóc của nữ nhân kia vô cùng lớn, người khác nghe cũng phải đau lòng.

Vì thế mọi người ở xung quanh đều tụ tập, vây lại xem.