Quả nhiên, dự cảm của Tả Phiên Phiên vô cùng chuẩn xác.

Bọn họ mới vừa lui trở về trang viên, Mặc Yên liền ném khói mê còn dư lại vào bên trong.

Trong chớp mắt, mọi người đã bị khói mê vây quanh.
"Khụ khụ! Mau chạy đến cửa trước!" Có người phản ứng nhanh, lập tức hô lên.

Tả Phiên Phiên được mọi người hộ tống, che miệng mũi chạy theo người phía trước.

Đây là khói mê đặc chế của bọn họ, hiệu quả nhanh, hiệu quả tốt, thời gian hôn mê lâu, vốn dĩ rất dễ dàng liền trúng chiêu, huống chi Mặc Yên lại sử dụng lượng lớn như vậy.

Giải dược của khói mê này, bọn họ cũng không có mang theo bên người như vật tùy thân.

Chỉ ở những thời điểm nhiệm vụ yêu cầu, vì để phòng ngừa vạn nhất, bọn họ mới mang theo giải dược.

Lấy tình huống hiện tại mà nói, bọn họ đi lấy giải dược là không kịp, chỉ có thể chạy trước!
Dựa vào sự đáng sợ của hai người Mặc Yên, bọn họ đã lường trước rằng nếu bị hôn mê thì sẽ có khả năng vĩnh viễn không tỉnh lại được nữa.

Vì thế, bọn họ liền dùng hết sức lực rốt cuộc cũng chạy ra khỏi phạm vi khói mê khuếch tán.


Mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, tê liệt ngã xuống ở trên mặt đất.
Tả Phiên Phiên cũng mệt như chó.

Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, sắc mặt nàng ta lập tức đỏ lên.

Nàng ta chật vật như vậy ở trước mặt Úc Thanh, thật không thể chịu đựng được! Chuyện ngày hôm nay, Tả Phiên Phiên nàng ta sẽ nhớ kỹ! Chờ đến khi trở lại kinh thành, nhất định nàng ta sẽ đòi lại tất cả từ trên người Úc Thanh!
Tròng lòng nàng ta còn chưa nói xong những lời tàn nhẫn thì đã ngửi thấy mùi khét.

Ngay sau đó, liền nghe được có người hô: "Vì sao nơi đó lại bốc khói?" Những người khác đều nhìn sang, lại có người kinh hoảng hô lên: "Nơi đó cũng bốc khói!" Chỉ chốc lát sau, toàn bộ trang viên đều nổi lên khói đặc cuồn cuộn, lửa lớn bốc cháy!
Thì ra sau khi Mặc Yên phóng khói mê, nàng lại ném thêm một mồi lửa, lửa từ nơi đó lan ra khắp nơi.
Lông xù xù thấy thế, liền vội vàng ngăn cản: "Tiểu Yên Nhi, ngươi làm như vậy nhỡ đâu Tả Phiên Phiên bị chết cháy thì phải làm sao bây giờ? Nhiệm vụ của ngươi liền đi tong!"
"Gấp cái gì! Nếu nàng ta còn không qua được đoạn nhạc nhỏ này, làm sao có thể xứng với danh nữ phụ ác độc chứ! Hơn nữa, trang viên cái gì cũng có, còn không dập được lửa hay sao! Cho dù không dập được lửa, thì bên người nàng ta cũng có nhiều cao thủ như vậy, bọn họ sẽ không để nàng ta dễ dàng đi chết!" Mặc Yên bình tĩnh nói, nơi này tồn tại là để cầm tù những nữ hài tử đó.

Nếu như đã cứu hết người ra, thì giữ lại nơi này cũng vô dụng.

Vẫn là nên huỷ đi mới tốt, kẻo sau này bọn họ dưỡng tốt nguyên khí lại chứng nào tật nấy, lại lại tiếp tục bắt cóc giam giữ người khác!
Lông xù xù suy nghĩ liền cảm thấy có đạo lý, cũng không tiếp tục quản.

Chỉ là nó mặc kệ, không có nghĩa là người khác cũng mặc kệ.
Tư Tư thấy Mặc Yên phóng hỏa, sắc mặt liền biến đổi, giơ tay ngăn cản Mặc Yên, "Thanh thanh, đừng đốt hết! Cũng không biết đám người này là từ đâu ra, thế nhưng lại bắt cóc nhiều cô nương như vậy.


Chúng ta chờ tới lúc bọn họ rời đi liền tiến vào lục soát một chút, nói không chừng còn có thể tìm được một ít dấu vết để lại, đến lúc đó có thể một lưới bắt hết đám người này!" Đây chính là nhiệm vụ của hắn đó! Một mồi lửa này thiêu đốt toàn bộ người cùng chứng cứ, hắn trở về cũng không thể báo cáo kết quả công tác nha!
Mặc Yên mang theo nghi hoặc nhìn về phía hắn, "Người giang hồ giống như các ngươi không phải đều nghĩa hiệp can đảm, ghét cái ác như kẻ thù sao? Từ khi nào lại quy củ như vậy, làm việc giống như quan phủ vậy!" Nàng cũng không quên, vừa rồi Tư Tư giới thiệu với mình rằng những người lái xe đó là sư huynh đệ của hắn.

Mấy người ra ngoài rèn luyện gặp được việc bất bình, liền nghĩ cách trừng trị cái ác, cứu người ra khỏi nước sôi lửa bỏng.

Lúc ấy, trên mặt hắn bày ra một bộ dáng như vinh dự lắm, kiểu "Ta là anh hùng".

Nếu hắn đã nói như vậy, Mặc Yên cũng liền nghe theo như vậy.

Nàng tuyệt đối không thừa nhận chính mình tức giận bởi vì bị hán lừa gạt! Tư Tư! Cái tên này vô cùng hay! Từ nay về sau liền gọi hắn bằng cái tên này!
Hắn hoàn toàn không nhớ rõ, chính mình đã từng bởi vì tán gái mà đã tự bịa ra một cái tên Tư Tư, và tự đào cho mình một cái hố to.

Vì thế cho nên, cả đời này của hắn đều phải dính với cái tên Tư Tư này.
Giờ phút này, người giang hồ fake Tư Tư nghe được lời Mặc Yên nói, trong lòng cả kinh, chẳng lẽ hắn không cẩn thận đã bị bại lộ? Hắn ngượng ngùng cười nói: "Không phải, bọn ta cũng không phải quan phủ, người giang hồ cũng không để ý mấy cái chứng cứ đó, thiêu đi! Có cần ta giúp ngươi thiêu không?"
Mặc Yên: Tiếp tục diễn đi, để ta xem ngươi có thể diễn tới khi nào!
"Không cần! Tránh ra!" Mặc Yên lãnh khốc nói.
Tư Tư sờ sờ chóp mũi, lui về phía sau, không biết câu nào đã chọc tới Thanh Thanh.

Ôi, nữ nhân, thật là khó nắm bắt! Nói tức giận liền tức giận! Khi trở về nhất định phải tìm một người có kinh nghiệm tình cảm phong phú để xin lời khuyên.


Bằng không, cuộc sống sau này liền không thể trôi qua dễ dàng!
Mặc Yên phóng hỏa xong, hướng về phía nơi xa hô lên một tiếng.

Một hồi lâu, liền thấy Vô Ảnh vui sướng chạy tới.

Mặc Yên xoay người leo lên ngựa, không quan tâm đến Tư Tư, một mình rời đi.
Tư Tư da mặt dày cũng leo lên ngựa, tức khắc liền rước lấy vẻ mặt ghét bỏ của Mặc Yên và Vô Ảnh, "Ai cho ngươi lên? Đi xuống!" Mặc Yên nhíu mày nói, Vô Ảnh cũng thấp giọng gào rống, vài lần muốn nâng chân sau ném Tư Tư xuống.

Nhưng nó lại sợ làm Mặc Yên bị thương, trong lúc nhất thời không khỏi có chút nôn nóng.
Bị Thanh Thanh cùng với ngựa của nàng ghét bỏ - Tư Tư: .
"Mang ta theo một đoạn thôi! Vào trong thành là được! Ngươi xem ta như hoa như ngọc, vạn nhất gặp phải lưu manh liền không xong! Ngươi nhẫn tâm ném ta lại nơi hoang vu dã ngoại này sao?" Tư Tư ủy khuất mà nhìn Mặc Yên.
Mặc Yên: Khụ! Gương mặt này xác thật là làm người ta khó có thể cự tuyệt!
"Được rồi, đành mang ngươi vào thành vậy!" Mặc Yên sờ sờ đầu Vô Ảnh.

Vô Ảnh không cam lòng, cúi đầu chở hai người chạy đi.

Trước khi đi, nó còn trừng mắt, liếc Tư Tư một cái.
Tư Tư: Con ngựa này là muốn thành tinh đi!
Vừa đến cửa thành, Tư Tư đã bị ném xuống.

Nhìn bóng dáng Mặc Yên cưỡi ngựa rời đi, ánh mắt Tư Tư thâm thúy một chút, khóe miệng chậm rãi gợi lên.

Chờ xem! Thanh Thanh, chúng ta rất nhanh liền sẽ gặp lại!
Bốn phía của trang viên đã bị lửa thiêu cháy.


Lửa rất lớn, mọi người nôn nóng.

Rõ ràng không thể leo qua tường để đi ra ngoài.

Cuối cùng, bọn họ quyết định đi ra ngoài từ của sau, dù sao nơi đó cũng không cháy.

Còn khói mê, lúc này hẳn là đã tan không ít, dùng nội lực dư lại khắc phục một chút hẳn không có vấn đề.

Vì thế, bọn họ đều hướng về đường cũ, chạy tới cửa sau.
Trên đường đụng phải nhiều xà ngang bị thiêu rụi rơi xuống, vốn dĩ mọi người đều có thể tránh thoát, nhưng bởi vì Tả Phiên Phiên sợ hãi, phản xạ có điều kiện đẩy một thủ hạ qua khiến người nọ bị thiêu chết.

Tiếng kêu thê thảm làm nhân tâm mọi người đều căng thẳng.

Đặc biệt là Na Ngõa, ánh mắt hắn ta nhìn Tả Phiên Phiên càng thêm bất mãn, bởi vì người bị đẩy ra chính là thủ hạ của hắn! Na Ngõa tuyệt đối không cho rằng Tả Phiên Phiên bởi vì sợ hãi cho nên mới không cẩn thận đẩy người.

Hắn ta cảm thấy Tả Phiên Phiên nhất định là cố ý! Đáy mắt hắn ta giấu đi vẻ chán ghét cùng căm hận.
Sau khi trải qua vất vả, nguy nan, cuối cùng bọn họ cũng có thể thoát ra khỏi trang viên, tất cả đều kiệt sức, tê liệt ngã xuống mặt đất.

Lần này thực sự không còn một chút sức lực nào.

Tả Phiên Phiên nhìn trang viên bị thiêu hủy, lúc này mới phản ứng lại, Úc Thanh lại phá hư kế hoạch của nàng ta, hơn nữa lại là kế hoạch quan trọng nhất! Nàng ta lại cúi đầu nhìn quần áo bị thiêu hủy trên người chính mình, cùng với một thân muội than cùng khói bụi, Tả Phiên Phiên khàn cả giọng, hô to một tiếng: "Úc Thanh! Ta muốn băm thây ngươi ra thành từng mảnh!"
Tả Phiên Phiên đang đắm chìm trong lửa giận do Úc Thanh khơi dậy, không phát hiện rằng trong chỗ tối có một đôi mắt vẫn luôn hung tợn nhìn chằm chằm nàng ta, giống như một con ác quỷ đang nhìn chằm chằm hung thủ giết mình, có cơ hội liền sẽ cắn nuốt linh hồn của nàng ta!.