Bạch Tuyết Liên cúi đầu, giả vờ làm một bộ dáng vâng vâng dạ dạ, bảo đảm người đàn ông không nhìn thấy biểu tình chân thật của cô ta, sau đó mới cẩn thận nói: "Thực xin lỗi, là tôi đổi thuốc giả thành ma túy, chỉ là tôi cảm thấy như vậy sẽ khiến tin tức càng chấn động hơn nữa, càng khiến cho Thịnh Thế gặp đả kích nhiều hơn."
Người đàn ông nghe cô ta nói xong, sự tức giận mới giảm xuống một chút, bất quá ông ta vẫn cảnh cáo Bạch Tuyết Liên về sau không thể tự quyết định, hoàn toàn phải dựa theo mệnh lệnh của ông ta.
Bạch Tuyết Liên lập tức đáp ứng.

Người đàn ông thấy thế, xoay người chuẩn bị rời đi, không ngờ Bạch Tuyết Liên túm lấy cây gậy mà cô ta giấu ở dưới giường, đánh vào đầu người đàn ông.

Phần đầu người đàn ông gặp đòn nghiêm trọng, cả người hôn mê, ngã xuống mặt đất.
Người ngoài cửa nghe được tiếng động lập tức vọt vào, liền nhìn thấy một màn này.

Bọn họ đều là do người đàn ông tiêu tiền thuê tới để bỏ mạng, cũng đã quen thuộc với Bạch Tuyết Liên.

Đương nhiên, quen thuộc như thế nào, chỉ có chính bọn họ biết.
Bạch Tuyết Liên không chút hoang mang mà ném cây gậy xuống, ngồi xuống vắt chéo chân, "Sợ đầu sợ đuôi thì có thể làm được việc lớn gì? Về sau mấy người đi theo tôi đi, tôi ra giá gấp ba lần so với ông ta.

Dù sao chúng ta cũng đã tiếp xúc mấy ngày nay, mấy người hẳn cũng đã biết năng lực của tôi."
Đám người bỏ mạng hai mặt nhìn nhau, cuối cùng tên dẫn đầu gọi là Hắc Long đứng ra, nói: "Chúng tôi có thể đi theo cô, nhưng có một điều kiện."
"Anh nói nghe thử xem." Bạch Tuyết Liên tỏ vẻ không sao cả.
Hắc Long nhìn huynh đệ của chính mình, "Chúng tôi đều có lệnh truy nã trên người, không thể tiếp tục ở trong nước nữa.

Nếu lần này hoàn thành xong mọi chuyện, chúng tôi muốn ra nước ngoài." Sở dĩ Hắc Long đưa ra yêu cầu này, một là bởi vì bọn họ xác thật không thể không đi, hai là bởi vì hắn biết Bạch Tuyết Liên có năng lực dẫn bọn họ đi.

"Cái này không thành vấn đề, tôi có thể đáp ứng."
Lúc này, Thịnh Tử Tấn cùng Mặc Yên đã tới tập đoàn Thịnh Thế.

Vừa xuống xe, liền có người vội vã tiến lên báo cáo tình huống, "Tổng tài, cổng lớn đã vây đầy phóng viên cùng người gây sự náo loạn.

Bọn họ yêu cầu ngài ra mặt nói chuyện." Nói xong, còn nhìn thoáng qua Mặc Yên đứng ở bên cạnh, "Cha mẹ Bạch Tuyết Liên cũng tới, mang theo hũ tro cốt, nói là muốn tìm Doãn tiểu thư..

đền mạng!"
"Tro cốt?" Mặc Yên có chút buồn cười, "Bọn họ đem Bạch Tuyết Liên đi hoả táng?" Cha mẹ Bạch Tuyết Liên hẳn đã biết cô ta giả chết rồi? Xem ra bọn họ là cùng một giuộc với nhau!
Mặc Yên liền có hứng thú, gọi: "Lương trợ lý!"
Lương trợ lý vừa thấy bà chủ nhà mình kêu hắn, vậy nhất định là có chuyện quan trọng, vội vàng tung ta tung tăng chạy tới, "Doãn tiểu thư, có chuyện gì ngài cứ việc phân phó!"
Mặc Yên vỗ vỗ bả vai Lương trợ lý, "Hiện tại có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng phải giao cho cậu, đó là đưa Thịnh tổng của mấy người vào văn phòng một cách an toàn.

Để ý hắn một chút, đừng để hắn chạy loạn!"
Lương trợ lý hồ nghi mà nhìn sắc mặt ông chủ.

Không phải ông chủ vẫn tốt như thường sao, sao lại phải cần người đưa đi nhỉ?
Thịnh – chưa hiểu chuyện gì đã được an bài tốt - Tử Tấn: .
"Có phải em muốn đi gặp đám phóng viên ngoài cửa kia không? Không được!" Thịnh Tử Tấn đoán được ý tưởng của Mặc Yên.

Hắn không thể để cô một mình đối mặt với những trận ép hỏi của đám phóng viên đó được.

Mặc Yên không thèm quan tâm ở đây còn có hai người ngoài, cô tiến lên ôm lấy Thịnh Tử Tấn, "Em chỉ đi xem cha mẹ Bạch Tuyết Liên một chút thôi.

Những phóng viên này đều hướng về phía anh mà tới.

Chỉ cần anh không xuất hiện, bọn họ cũng sẽ không để ý đến em đâu."
Hai người ngoài đang xem diễn:.

Đang ở nơi công cộng, không cần ôm ôm ấp ấp.
"Như vậy cũng không được, quá.." Thịnh Tử Tấn vẫn kiên trì với lập trường của chính mình.

Cho dù ôm được vợ vào trong ngực cũng tuyệt đối không dao động.

Nhưng hiển nhiên Mặc Yên đã chờ không kịp, cô nhân lúc Thịnh Tử Tấn không chú ý liền đập một cái vào gáy của Thịnh Tử Tấn, làm cho hắn hôn mê.
Lương trợ lý tiếp được ông chủ đang té xỉu: Thì ra là như thế này à!
Mặc Yên nhìn cái tay vừa mới đánh người của chính mình: Lâu rồi không đánh, cảm giác thật là mới lạ..
An bài đường đi của Thịnh Tử Tấn thật tốt, Mặc Yên liền đi thẳng đến cửa chính lầu một, đây không phải là lần đầu tiên cô làm chuyện này, liền ngựa quen đường cũ.
Mặc Yên từ gara đi lên, vào thang máy đi đến lầu một.

Cửa thang máy vừa mới mở ra, một trận ầm ĩ liền truyền đến.


Theo nơi phát ra thanh âm, Mặc Yên nhìn thấy được một đám người ở cổng lớn.

Cho dù có bảo an ở đó duy trì trật tự, nhưng người gây sự vẫn một bên kêu to, một bên có ý đồ đột phá vòng vây.

Mặc Yên cẩn thận tìm kiếm.

Cuối cùng, ở một bên góc không bị người khác chú ý, cô nhìn thấy Bạch phụ Bạch mẫu một thân chật vật.

Sở dĩ cô có thể nhận ra bọn họ là nhờ hủ tro cốt trong tay Bạch mẫu.
Nhìn thấy có người đến, người gây sự có vẻ càng thêm kích động.

Nhưng thấy người đi ra là một người phụ nữ không quen biết, có người hô lớn: "Bảo Thịnh tổng ra đây! Chúng tôi muốn gặp Thịnh tổng! Đưa một người phụ nữ ra để làm cái gì! Đồ rùa đen rút đầu!"
Mặc Yên đi đến trước mặt mọi người, phát hiện trong đó có một bảo an đúng là cái người lần trước bị cô giật lấy cây gậy.

Cô vốn định gọi cậu ta, nhưng ai biết tiểu bảo an kia vừa nhìn thấy Mặc Yên liền quay đầu chạy.
Mặc Yên: .
Bất quá chỉ vài giây sau, tiểu bảo an lại xuất hiện, trong tay cầm một miếng kim loại cùng một cái chùy để gõ, lòng tràn đầy vui mừng mà đưa cho Mặc Yên.
Mặc Yên: .
Cảm giác chính mình sắp bán nghệ trước cửa lớn là chuyện như thế nào?
Tiếp nhận miếng kim loại, Mặc Yên liền gõ lên "loảng xoảng loảng xoảng".

Trong lúc nhất thời, mọi người đều bị tiếng vang này làm cho an tĩnh lại.
Mặc Yên cao giọng nói: "Chuyện này của mọi người cứ từ từ trước đã, trước tiên hãy giải quyết chuyện của tôi đã chứ."
Có người bất mãn nói: "Dựa vào cái gì mà chúng tôi phải nghe cô, cô là ai? Thịnh Thế bán thuốc trộn lẫn với ma túy hại người nhà của chúng tôi, mọi người đều tới để đòi công đạo.


Hiện tại nhất định phải cho chúng tôi một cái công đạo!" Những người khác bị người đi đầu xúi giục cũng làm ồn lên, các nhân viên an ninh vì ngăn cản người gây sự mà phải ăn đánh không ít.
"Loảng xoảng!" Mặc Yên gõ càng mạnh tay hơn so với vừa nãy, mọi người an tĩnh lại trong nháy mắt, Mặc Yên chen vào nói: "Ồn cái gì mà ồn, tôi có nói là không giải quyết chuyện của mấy người sao?"
Người đi đầu khinh thường nói: "Cô chỉ là một người đàn bà, có thể làm chủ được cái gì chứ!"
Mặc Yên cười, "Mấy người đã bị loại người này nắm mũi dắt đi.

Vừa rồi tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát rất nhanh sẽ chạy tới.

Mặc kệ chuyện thuốc giả cùng ma túy có phải thật sự hay không, hành vi hiện tại của mấy người đều đã làm trái pháp luật.

Nhìn bảo an đã bị mấy người đánh thành dạng gì rồi!"
Mọi người nghe xong lời này, lại nhìn thương thế trên người bảo an, tức khắc đều có chút chột dạ.
Người đi đầu vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục châm ngòi thổi gió, "Đừng nghe cô ta nói bừa.

Cảnh sát có tới cũng là bắt bọn họ.

Bọn họ trộn thuốc với ma túy để hại người, những người này nên bị bắn chết!"
Mắt thấy mọi người lại sắp bị thuyết phục, Mặc Yên bước nhanh vào trong đám người, liền túm người đi đầu ra.
"Cô muốn làm gì? Định giết người diệt khẩu sao?" thanh âm sắc nhọn vang lên ở bên tai Mặc Yên.
Ở trong lòng Mặc Yên cảm thán, lần này Bạch Tuyết Liên thật biết chọn người.

Người này có bộ dáng rất thành thật, trách không được lời hắn nói có thể làm người khác tin phục, giọng còn cao, thích hợp kích động quần chúng vô tri.
"Kêu cái gì? Muốn so giọng ai to hơn à? Không phải anh muốn nói sao? Đứng ở phía trước, nói hết những gì mà anh biết đi.".