Phó Thanh Trần nghe thấy Bạch Tuyết Liên cầu cứu, làm bộ kêu bảo an lại kéo Lâm Dật Hiên ra.

Trên thực tế, hắn lại ra hiệu cho bảo an chờ hai phút rồi mới chạy qua.
Vì thế, chờ đến khi bảo an thành công kéo Lâm Dật Hiên ra, Bạch Tuyết Liên đã bị đánh thành đầu heo, lễ phục màu trắng trên người cũng bị xé rách.

Cô ta ủy khuất mà bước từng bước, di chuyển đến bên người Phó Thanh Trần, muốn tìm kiếm sự an ủi cùng bảo hộ.
Phó Thanh Trần nhìn cái đầu heo của Bạch Tuyết Liên một cái, rất nhanh liền quay đầu đi, không muốn làm tổn hại đến đôi mắt.
Lúc này, sau khi xem qua một hồi khôi hài, mọi người đối với Lâm Dật Hiên cùng Bạch Tuyết Liên đều có nhận thức mới.

Thịnh Tử Tấn đạm mạc quét mắt qua một vòng, sau đó quyết định bắt đầu bước tiếp theo trong kế hoạch.
"Vừa rồi, nghe Bạch tiểu thư nói về việc bản thân từ bỏ mọi thứ ở nước ngoài để trở về nước, Thịnh mỗ tò mò liền đi tra xét.

Không nghĩ tới, lại tra được một ít việc rất thú vị."
Bạch Tuyết Liên vừa nghe đến hai chữ nước ngoài, trong lòng đột nhiên cảm thấy không ổn.
Thật ra, Mặc Yên có chút tò mò, Bạch Tuyết Liên ở nước ngoài đến tột cùng đã làm chuyện gì, thế nhưng có thể làm Thịnh Tử Tấn cảm thấy thú vị.
Trên màn hình lớn truyền ra ảnh chụp của Bạch Tuyết Liên cùng mấy người đàn ông ngoại quốc, bối cảnh nhìn qua giống như là một quán bar.

Vừa mới bắt đầu vẫn tương đối bình thường, uống rượu nói chuyện phiếm, càng về sau càng vượt quá chừng mực, âm thanh nghị luận của mọi người dần dần vang lên.
Thời điểm Mặc Yên muốn nhìn kỹ, Thịnh Tử Tấn đột nhiên che kín đôi mắt cô.
"Làm gì vậy?" Mặc Yên nghi hoặc hỏi.
"Bẩn mắt." Thịnh Tử Tấn nhàn nhạt nói, còn dùng ngón cái xoa xoa huyệt thái dương của Mặc Yên.

Tuy rằng Mặc Yên được xoa thật sự thoải mái, nhưng cô vẫn muốn tiếp tục xem ảnh chụp.

Vì thế, Mặc Yên chỉ huy lông xù xù phát trực tiếp cho cô một chút.
Lông xù xù nghe lời chuẩn bị phát trực tiếp, ai biết bức ảnh đầu tiên truyền tới chính là ảnh giường chiếu bất nhã của Bạch Tuyết Liên cùng mấy người đàn ông ngoại quốc kia.

Lông xù xù sợ tới mức nhanh chóng đình chỉ phát sóng, còn oán giận Mặc Yên: "Tiểu Yên Nhi, nếu như trước kia ta có chỗ nào đắc tội ngươi, hiện tại ta vô cùng thành khẩn mà xin lỗi ngươi, hy vọng về sau ngươi không cần tiếp tục độc hại đôi mắt của ta.

Ta muốn mù luôn rồi!"
Mặc Yên cũng không dự đoán được sẽ là loại tình huống này: Ghê! Thật là quá cay đôi mắt!
Mặc Yên đè lại đôi tay của Thịnh Tử Tấn, dùng sức xoa xoa đôi mắt, Thịnh Tử Tấn nhìn thấy động tác của cô, câu môi cười, "Đừng quá dùng sức, đôi mắt sẽ không thoải mái."
Chờ đến lúc toàn bộ ảnh chụp đều được chiếu xong, Thịnh Tử Tấn lấy tay ra.

Trước mắt Mặc Yên hơi chói, trong chốc lát mới thích ứng lại được.
"Bạch Tuyết Liên, cô cũng quá ghê tởm! Tôi thật sự mắt mù mới có thể coi trọng cô!" Trái ngược với mọi người nhỏ giọng nghị luận, thanh âm Lâm Dật Hiên mắng chửi người vang dội lại thanh thúy.

Thật là bảo đảm tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
Mặc Yên: Hắn ta thực ra đã nói được tiếng lòng của tất cả mọi người.

Bất quá, chó chê mèo lắm lông, hắn cũng giống như cô ta mà thôi, làm người ghê tởm!
Bạch Tuyết Liên mặt xám như tro tàn, biểu tình vội vàng muốn cùng Phó Thanh Trần giải thích, "Thanh Trần, là do em bị tính kế, tất cả ảnh chụp này đều là âm mưu.


Anh hãy tin tưởng em!"
Ý cười trên mặt Phó Thanh Trần biến mất, biểu tình nghiêm túc làm cho gương mặt tinh xảo của hắn càng có vẻ cao không thể với tới, hắn dùng ngữ khí thất vọng nói: "Chuyện tới hiện giờ, cô còn muốn giảo biện hay sao?"
Bạch Tuyết Liên vừa định tiếp tục giải thích, liền thấy Phó Thanh Trần đột nhiên lại biến trở về gương mặt tươi cười như cũ, trên mặt mang theo vẻ đắc ý: "Có phải cô hy vọng tôi chất vấn cô giống như vừa rồi hay không.

Thật là ngượng ngùng, vừa rồi tôi diễn như thế nào, có phải không hề kém cô một chút nào hay không?"
Bạch Tuyết Liên lẩm bẩm: "Anh có ý gì?"
Phó Thanh Trần tâm tình tốt, cho nên tính toán muốn cho cô ta một lời giải thích, "Từ đầu tới cuối đều là trò chơi của tôi mà thôi.

Đều do tôi cố ý chuẩn bị, những cái ảnh chụp của cô ở nước ngoài cũng là do tôi tìm tới, vì muốn vạch trần gương mặt thật của cô!"
Bạch Tuyết Liên không dám tin tưởng, gương mặt giống như một cái đầu heo càng trở nên khó coi.
Mặc Yên nhìn chằm chằm Bạch Tuyết Liên, tất nhiên cũng nghe được lời nói của Phó Thanh Trần, không khỏi chống cái trán mà cảm thán: Thật là, diễn tinh năm nào cũng có, nhưng hôm nay lại đặc biệt nhiều!
Bên kia, Lâm Dật Hiên mắng xong Bạch Tuyết Liên, vội vàng đi đến trước mặt Mặc Yên, sửa sang lại một chút quần áo, ngữ khí tận lực nhu hòa mà nói: "Nhan Nhan, đều là anh không tốt, dễ tin lời của tiện nhân Bạch Tuyết Liên kia nói.

Về sau anh sẽ không như vậy, về sau anh sẽ đối xử với em thật tốt.

Chúng ta ở chung nhiều một chút, em liền sẽ hiểu rõ con người của anh.

Là do anh bị lừa, chúng ta bắt đầu một lần nữa đi!"
Mặc Yên nhíu nhíu mày: Đại ca, anh nói ra lời này, lương tâm không đau sao? Trời ạ, Sao có thể xuất hiện loại đàn ông như thế này cơ chứ!
Thịnh Tử Tấn vẫn luôn quan sát biểu tình của Mặc Yên.


Thấy cô nhíu mày, hắn cho rằng cô có khả năng sẽ tin tưởng lời Lâm Dật Hiên nói.

Trong lòng nôn nóng, hắn liền tiến lên che ở trước người Mặc Yên, trở ngại tầm mắt của Lâm Dật Hiên.
Lâm Dật Hiên thấy Thịnh Tử Tấn cản trở chính mình cùng Mặc Yên, trong lòng không thoải mái, nhưng ngại với thân phận của Thịnh Tử Tấn, chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở nói: "Phiền toái Thịnh tổng tránh ra một chút, tôi cùng vị hôn thê còn có việc muốn nói."
Thịnh Tử Tấn vừa nghe thấy ba chữ "vị hôn thê", ánh mắt liền lộ ra sát ý, phảng phất giống như con sói bị đoạt mất con mồi.

Hắn nhìn chằm chằm Lâm Dật Hiên, Lâm Dật Hiên bị ánh mắt hung ác này làm cho sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng.
"Lâm thiếu gia gọi sai rồi.

Cậu làm gì có vị hôn thê, cậu chỉ có một chân ái ở bên kia mà thôi.

Cậu cần phải cẩn thận một chút!"
Lúc này, Lâm phụ Lâm mẫu cũng chạy lại giúp Lâm Dật Hiên.

Chẳng qua, bọn họ không có can đảm trực tiếp đối diện với Thịnh Tử Tấn, vì thế liền chuyển hướng qua Mặc Yên.
"Diệu Nhan à, lúc trước là do Dật Hiên không đúng, bị hồ ly tinh kia làm cho mờ mắt.

Thằng bé cũng đã chịu giáo huấn, về sau hai người các con còn phải sinh hoạt thật tốt.

Chúng ta liền tìm thời gian để thương lượng một chút về việc kết hôn đi." Lâm mẫu tỏ vẻ đương nhiên mà nói.
Lâm phụ đối với việc này cũng rất tán đồng.
Mặc Yên ở trong lòng ha hả một tiếng: Người không biết xấu hổ thật đúng là thiên hạ vô địch!
Mặc Yên còn chưa nói gì, Doãn phụ Doãn mẫu đã nhịn không nổi, "Còn kết cái gì mà kết, mấy người coi chúng tôi là đồ ngốc à! Mệt cho chúng tôi còn tưởng rằng con trai nhà các người là cái thứ gì tốt! Kết quả thì sao, chúng tôi thực sự mở rộng tầm mắt.


Mặc kệ như thế nào, hôm nay chúng tôi cũng đã định lui hôn rồi!" Doãn phụ tức giận nói.
Thịnh Tử Tấn ở trong lòng tán thành lời nói của nhạc phụ tương lai.
Lâm mẫu vừa nghe Doãn phụ nói con trai của chính mình không tốt, bà ta không khống chế được tính tình mà trả lời: "Con trai của tôi làm sao.

Chỉ là do con trai của tôi quá thiện lương nên mới bị lừa.

Sao ông không coi lại con gái nhà ông đi, đu bám lên người giàu có, có cho thì chúng tôi cũng không cần.

Ai biết có phải là hàng secondhand hay không! Hôn sự này muốn lui liền lui đi!"
Doãn phụ Doãn mẫu bị lời nói không biết xấu hổ này kích thích đến mức trở nên vô cùng giận dữ.
Thịnh Tử Tấn thấy vậy, mau chóng tiến lên đỡ lấy hai người, vỗ vỗ phía sau lưng bọn họ, giúp đỡ thuận khí, sau đó không nhanh không chậm mà nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, lúc ban đầu Lâm gia là không muốn kết thân cùng với bất kỳ nhà nào." Nói xong, còn nhìn về phía mọi người xung quanh để tiến hành chứng thực.
Có người nói tiếp: "Chuyện mà Thịnh tổng nói tôi có biết.

Tôi vốn dĩ nghĩ, nhà tôi cùng Lâm gia cũng coi như môn đăng hộ đối.

Tôi có một đứa con gái tuổi cũng không sai biệt lắm với Lâm thiếu gia, vừa lúc có thể kết thông gia, nhưng lại bị Lâm gia cự tuyệt.

Tôi nghĩ, có khả năng bọn họ muốn tìm một gia tộc có thế lực tốt hơn.

Chỉ là, lúc sau tôi lại nghe nói Doãn gia cũng bị cự tuyệt.

Chuyện này cũng thực sự kỳ quái, càng kỳ quái hơn chính là không biết vì sao bọn họ lại đột nhiên đổi ý, đồng ý cùng Doãn gia kết thân.".