Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Giang Lãng lắc đầu chặc lưỡi, bật ngón cái với Kỳ Nguyệt: "Bạn học khoai tây, ngoài kia biết bao cô gái theo đuổi Cố Hoài, mỗi ngày đều bày ra ba mươi sáu kế, nhưng không ai có thể đến gần cậu ta, chỉ có cậu mà thôi! Ban đêm đột nhập vào kí túc xá, còn lăn lên giường! Tiến độ này có thể so với hỏa tiễn đấy! Cả khi có khả năng bị người bên ngoài phát hiện, cậu vẫn vững như Thái Sơn, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ! Được lắm! Vì lòng can đảm của cậu, tiểu gia bỏ một phiếu cho cậu!

Kỳ Nguyệt: "...???"

Cái gì mà vững như Thái Sơn! Cái gì mà can đảm! Tôi cũng hoảng lắm đó!

Tôi buồn ngủ chỉ vì ăn no quá thôi!

Trừ cái này ra, phần còn lại là do cô tin tưởng đại thần, cảm thấy anh sẽ không để người khác phát hiện mình...

Lăng Phong bày ra vẻ mặt khó tin: "Cái gì vậy trời, tình cảm anh em nhiều năm của chúng ta, cậu cứ vậy mà vứt bỏ tớ để ủng hộ người ngoài? Lão tử mới là chính cung!"


Kỳ Nguyệt hơi ba chấm, nhỏ giọng nói thầm: "Quan hệ trong kí túc xá các cậu... thật phức tạp..."

Một chốc là anh em, một chốc là cha con, chốc khác lại là chính cung...

"Tớ chỉ khâm phục can đảm của cô ấy mà thôi! Nếu cô ấy có thể dùng mấy thủ đoạn này theo đuổi Cố Hoài thành công, tớ sẽ... độc thân cả đời!" Dường như Giang Lãng đã quên mất giáo huấn ở sân bóng rổ, lại mạnh miệng lần nữa.

Lăng Phong cũng dường như đã quên mất mình bị Giang Lãng hố hàng thế nào trên sân bóng rổ, gật đầu tán đồng, vỗ vỗ bả vai Giang Lãng, nói chắc như đinh đóng cột: "Đúng vậy, tớ cũng theo Lãng, nếu Kỳ Nguyệt theo đuổi Cố Hoài thành công, mẹ nó lão tử cũng độc thân cả đời!"

Cố Hoài hơi nhướn mày, thong dong mở miệng: "Vậy chỉ sợ... các cậu phải độc thân cả đời rồi."


Giang Lãng: "...!!!"

Lăng Phong: "...???"

Hai người đồng thời sửng sốt, sau đó đồng loạt nhìn sang Cố Hoài: "Mẹ nó cậu có ý gì? Chẳng lẽ cậu..."

Chẳng lẽ Cố Hoài có ý với bạn học khoai tây?

Để tránh bọn họ lại hiểu lầm, không đợi Cố Hoài nói tiếp, Kỳ Nguyệt đã xua tay giải thích: "Các cậu đừng hiểu lầm! Đại thần chắc chắn không có ý gì khác, cậu ấy chỉ đơn thuần cảm thấy các cậu sẽ độc thân cả đời mà thôi!"

Giang Lãng: "...!"

Lăng Phong: "...?"

Đây mà là tiếng người à? Còn không bằng bị hiểu lầm!!!

Thấy biểu cảm của hai người không đúng cho lắm, Kỳ Nguyệt gãi gãi đầu, hơi lúng túng nhìn sang Cố Hoài: "Tớ lại nói sai gì sao?"

Bởi vì bị cảm, giọng của Cố Hoài khàn hơn ngày thường vài phần, anh cười khẽ: "Không có, nói rất đúng."

Giang Lãng căm uất: "Đúng cái rắm ý! Không cho phép nói vậy nữa!"


Lăng Phong cũng lên án: "Bạn học khoai tây, vì thượng vị, cậu lại nỡ nguyền rủa bọn tôi độc thân cả đời, cậu thật ác độc! Cho dù chúng tôi độc thân cả đời, cậu cũng tuyệt đối không thể theo đuổi Cố Hoài thành công đâu!"

Mắt thấy Giang Lãng và Lăng Phong hiểu lầm càng lớn, Kỳ Nguyệt tỏ vẻ rất mệt tâm: "Ờm... tôi không có ý đó... tôi thật sự không theo đuổi đại thần... quan hệ của tôi và đại thần không như hai cậu nghĩ đâu..." 

Kỳ Nguyệt nhìn sang Cố Hoài xin giúp đỡ.

Cố Hoài gật gật đầu, nói đỡ cho Kỳ Nguyệt: "Ừ, giúp Kỳ tổng bác bỏ tin vịt, cô ấy không theo đuổi tớ."

...

Cố Hoài: Cô ấy không theo đuổi tôi, là tôi theo đuổi cô ấy.