Editor: Tuyết Hạ Bình Chi

"Tôi biết anh tiếp cận tôi vì cái gì." Linh Quỳnh đẩy nửa ly đồ uống còn lại ra, chủ động nói trước.

Trong lòng Triệu Vân Diệp hơi nhảy một cái, ngẩng đầu, "Cô biết sao?"

"Mạnh Niệm."

Cái tên Mạnh Niệm này giống như một loại chốt mở nào đó, thân hình Triệu Vân Diệp hơi hơi kéo căng, biểu tình trên mặt hết sức đè nén.

Linh Quỳnh cười một chút, "Anh nghĩ tôi đã làm gì đó nên cô ấy mới  tự sát."

 Con ngươi Triệu Vân Diệp hơi co lại, tràn đầy thù hận nhìn về phía cô.

Linh Quỳnh vẫn thong dong, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi, "Tôi không biết anh nghe chuyện này từ ai, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, chuyện Mạnh Niệm chết, cùng tôi không có bất cứ quan hệ nào."

Triệu Vân Diệp: "Có người trông thấy Mạnh Niệm nói chuyện với cô, trước khi cô ấy chết."

"Tôi chỉ hỏi cô ấy có thể xin phép nghỉ cho tôi vào thứ hai được hay không thôi." .Làm sao cô biết nguyên chủ nói cái gì với Mạnh Niệm.

Nhưng mà bây giờ nữ chính cũng đã mất, dù có nói gì cũng không ai biết thật giả, vậy không phải có thể tùy tiện nói bừa sao.

Triệu Vân Diệp: "Lúc đó hai người đã cãi nhau."

Linh Quỳnh nhíu mày, "Đến chuyện này anh cũng biết?"

Đúng là nguyên chủ có cãi nhau với Mạnh Niệm, nhưng cũng không phải vì những chuyện lặt vặt của các nữ sinh, mà liên quan với việc học.

Lúc đó nguyên chủ và Mạnh Niệm ở chung một tổ để làm bài tập, nhưng cách làm bài của hai người khác nhau nên mới cãi nhau.

"Loại chuyện này mà cãi nhau không phải rất bình thường sao? Chẳng lẽ ý kiến của anh lúc nào cũng giống bạn học sao?"

"Chỉ bằng chút chuyện này, anh đã kết luận chuyện Mạnh Niệm chết liên quan tới tôi?"

"Bạn học Triệu, là Mạnh Niệm tự sát, không có chút quan hệ nào với tôi."

"Cô ấy không thể nào tự sát." Triệu Vân Diệp tin tưởng vững chắc điều này, "Trước khi chết cô ấy còn lên kế hoạch đi du lịch với tôi, làm sao lại đột nhiên tự sát."

Tất cả chứng cứ đều chỉ ra là Mạnh Niệm tự sát, nhưng hắn không tin.

Thời gian đó hắn cùng Mạnh Niệm không có cãi nhau, trong nhà Mạnh Niệm cũng không xảy ra chuyện gì, đang êm đẹp, tại sao cô ấy phải tự sát?

Linh Quỳnh: "......"

Cái này thì đi gặp tác giả mà hỏi.

Có quan hệ gì với ta!

Ta là vô tội!

......

Thẩm Hàn Đăng đứng cách một con đường, trông thấy hai người ngồi đối diện nhau, trên gương mặt vốn đang tính toán dần dần bình tĩnh lại, âm trầm xuống.

Thẩm Hàn Đăng nhanh chân đi qua, đẩy cửa vào.

"Diệp Khinh Đường."

"A, thiếu gia?" Linh Quỳnh nở nụ cười rực rỡ, còn vẫy tay" Tại sao anh lại ở chỗ này?"

Thẩm thiếu gia quanh thân đều đang toát lên khí lạnh, trong phạm vi vài mét đều có thể cảm giác được.

"Làm sao, làm phiền cô sao ?" Thẩm Hàn Đăng quét mắt một vòng qua Triệu Vân Diệp, biểu tình càng lạnh hơn.

"Không có nha."

Thẩm Hàn Đăng kéo lấy tay Linh Quỳnh bỏ đi.

"Chờ đã, chờ một chút!" Linh Quỳnh nắm lấy cây cột trang trí bên cạnh "Bạn học Triệu, đừng quên trả tiền cho tôi"

Triệu Vân Diệp: "......"

Thẩm Hàn Đăng: "......" Đột nhiên không có tức giận như vậy .

Thẩm Hàn Đăng lôi Linh Quỳnh đi ra ngoài, đem người nhét vào trong xe, "Lái xe!"

Thẩm Hàn Đăng lúc này quá dọa người, tài xế cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng nổ máy xe, cố hết sức giảm cảm giác tồn tại.

Linh Quỳnh: "......"

Linh Quỳnh đưa tay đâm đâm bả vai Thẩm Hàn Đăng.

Không có phản ứng.

Linh Quỳnh đổi chỗ thấp hơn, tiếp tục đâm.

Vẫn không có phản ứng.

Tiếp tục dời xuống......

Thẳng đến Linh Quỳnh đâm chọt đến hông Thẩm Hàn Đăng, bị hắn ba một cái đẩy ra, "Không cần tay nữa?"

"Làm gì an phải tức giận như vậy?" Linh Quỳnh đảo mắt một vòng, cười hì hì tiến tới, "Thiếu gia, không phải anh đang ghen chứ?"

"Cô nói cái gì?"

"Anh ghen."

"Dừng xe."

Tài xế đạp mạnh phanh lại.

Thẩm Hàn Đăng nói trở mặt liền trở mặt, trực tiếp đem Linh Quỳnh đuổi xuống, nghênh ngang rời đi.

Linh Quỳnh đứng bên lề đường phồng má, mờ mịt nhìn dòng xe cộ gào thét qua lại.

Bệnh của đứa con yêu hình như lại nghiêm trọng hơn, cái này phải trách mình rồi.

Làm ba ba thật là khó nha!

......

Thẩm Hàn Đăng nhìn qua kính cô gái dáng vẻ tội nghiệp đứng ven đường, trong nháy mắt muốn kêu tài xế dừng xe lại.

Thế nhưng trong nháy mắt này rất nhanh liền bị hắn đè xuống.

Cô vậy mà dám nói mình ghen?

Hắn ăn dấm cái gì?

Cần thiết không?

Thẩm Hàn Đăng càng nghĩ càng tức, làm tài xế phía trước run lẩy bẩy, nhiều lần suýt chút nữa phanh xe lại.

Cảm giác thiếu gia so với trước đó càng đáng sợ hơn......

Thẩm Hàn Đăng trở lại biệt thự, mang theo tâm tình đầy lửa giận lên lầu.

Kelly: "......"

Thế nào?

Kelly vội vàng đuổi theo, nghe động tĩnh trong phòng, thả cánh tay đang chuẩn bị gõ cửa xuống.

Thẩm Hàn Đăng vốn cho rằng Linh Quỳnh rất nhanh sẽ trở về.

Nhưng mà đợi đến bữa tối cũng không thấy bóng người.

Thẩm Hàn Đăng phá nát cả nửa gian phòng, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, lửa giận bùng lên mà không có chỗ phát.

Linh Quỳnh vừa hố từ nam chính một khoản tiền, đương nhiên là phải đi mua sắm thỏa thích.

Đợi khi cô mang theo bao lớn bao nhỏ đồ đạc trở về.

Vừa vào cửa liền nghe thấy một đạo thanh âm lạnh như băng: "Còn biết trở về sao?"

Phòng khách và phòng ăn đều không bật đèn.

Linh Quỳnh chợt nghe thấy âm thanh, giật mình, nhanh chóng bật đèn lên.

Thẩm Hàn Đăng ngồi trong phòng ăn, thần sắc âm trầm hung lệ, làm cho không khí bốn phía đều trở nên âm trầm.

Linh Quỳnh 'Đùng đùng' bật tất cả đèn lên, cảm giác an toàn hơn nhiều, rất vô tội đáp lời, "Thiếu gia, không phải anh ném tôi sao?"

"...... Vậy sao cô cũng không biết trở về ?"

"Tôi đây không phải trở về rồi sao?" Đứa con yêu cố tình gây sự làm sao bây giờ, online chờ, rất cấp bách.

Đầu ngón tay Thẩm Hàn Đăng dùng sức đè lên cạnh bàn, "Diệp Khinh Đường, còn nhớ thân phận của mình không?"

"Ân...... Chưa bao giờ quên a." Linh Quỳnh gật gật đầu, "Là chim hoàng yến của thiếu gia."

Cô vẫn đang cố gắng làm một con chim hoàng yến đây.

Chim hoàng yến không phải là giúp kim chủ tiêu tiền sao!!

"Vậy hôm nay cô làm cái gì?"

"Chỉ...... Nói chuyện phiếm?" Linh Quỳnh nháy mắt, "Tôi đến quyền nói chuyện trời đất với bạn bè cũng không có sao?"

Thẩm Hàn Đăng: "Cô với một người đàn ông, ở loại chỗ kia nói chuyện phiếm?"

"Quán cà phê không phải để nói chuyện trời đất sao?" Chỗ đó không thể ngủ a!

"......" Thẩm Hàn Đăng tức giận vỗ bàn, "Ai cho cô nói chuyện trời đất với hắn!"

Linh Quỳnh âm thầm trợn trừng mắt một cái, cần ai cho phép, ba ba muốn cùng ai nói chuyện phiếm liền cùng người đó nói chuyện phiếm.

Thẩm Hàn Đăng đè xuống khó chịu, lại hỏi: "Cô nói chuyện gì với Triệu Vân Diệp?"

Linh Quỳnh gãi gãi đầu, "Mạnh Niệm."

Thẩm Hàn Đăng nhíu mày, "Ai?"

"Bạn cùng phòng trước kia của tôi, chết rồi, Triệu Vân Diệp cảm thấy cái chết của cô ấy có quan hệ với tôi."

"Hắn có bệnh?"

"Ừ." Đúng, không sai!

"......" Thẩm Hàn Đăng trầm mặc mấy giây, hồ nghi hỏi: "Sẽ không thật sự có quan hệ với cô chứ?"

Linh Quỳnh cong khóe miệng cười một chút, "Thiếu gia, ngài thấy tôi giống người xấu sao?"

"......"

Cũng không hẳn.

"Cô đòi tiền hắn sao?"

"Vậy hắn muốn hỏi chuyện của tôi, tôi cũng không thể nói trắng cho hắn biết a. Hơn nữa hắn còn nghi ngờ tôi, tôi lấy chút tiền thì sao?" Linh Quỳnh vỗ ngực một cái "Đây là tiền từ lao động hợp pháp của tôi!"

Lẽ thẳng khí hùng.jpg

Thẩm Hàn Đăng: "......" Hợp pháp cái rắm!

"Về sau nếu tôi không cho phép, cô không được nói chuyện cùng người đàn ông khác, nghe không?"

Linh Quỳnh đảo mắt một vòng "Kelly thì sao?"

"Hắn không tính."

"Vì cái gì? Hắn không phải đàn ông sao?"

"Diệp Khinh Đường!" Thẩm Hàn Đăng tức giận, "Cô nhất định phải đối nghịch với tôi đúng không?"

Linh Quỳnh nháy nháy mắt, qua loa lấy lệ nói: "Không dám, ngài là thiếu gia."

Thẩm Hàn Đăng sao có thể không hiểu, nhưng cũng không nói thêm cái gì, "Biết thì tốt."

Thẩm Hàn Đăng đứng dậy đi lên lầu, Linh Quỳnh chạy từ từ theo sau.

"Thiếu gia, anh chờ tôi một chút."

"Thiếu gia, anh có phải ghen hay không?"

Thẩm Hàn Đăng không thèm để ý đến cô, bước nhanh về phòng của mình, 'Bành' một tiếng đóng cửa lại.

Cửa mang theo gió, quạt đầy mặt Linh Quỳnh.

"......"

Linh Quỳnh nhìn về phía cửa, quyền cước đấm đá một phen trong không trung.

Hô!

Linh Quỳnh lấy hai tay chống lấy mặt mình, không tức giận không tức giận, ba ba không tức giận.

*

Hôm nay một chương, hi hi hi, nhanh bỏ phiếu