“Cấp năm, lại là một người Linh Giả cấp năm!” Thiếu niên kích động, phấn khởi không thôi, má ơi, Đông Khải đã có ba Linh Giả cấp năm, thêm người này nữa, trực tiếp nháy mắt hạ gục Tây Minh ở trên số lượng.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là, đây là một nữ nhân, còn là một nữ nhân xinh đẹp.

Mọi người dưới đài đồng loạt bị đả kích, tuy rằng đoán được nữ nhân này không bình thường, nhưng không dự đoán được lợi hại như thế, trực tiếp vượt qua vài tên thiếu niên khác, thiên phú thực lực bực này, nếu là cưới về nhà……Con ngươi viện trưởng Tây Minh co rụt lại, đáy mắt lơ đãng biểu lộ ra một chút gợn sóng lệ khí, vừa lúc bị viện trưởng Phượng Âm ở một bên bắt giữ được, không khỏi cười lạnh trong lòng, rất là khinh thường đối với dáng vẻ này của ông ta.

Đừng nhìn đối phương là viện trưởng một học viện, nhưng tính tình âm độc xảo trá, làm người mang thù, thuộc về loại người có thù tất báo, đại tái học viện cũng không ít lần bị ông ta động tay chân ở trong đó.

“Năm nay thực lực học viện Đông Khải quá cường đại, chiếu theo như vậy, chỉ sợ Tây Minh phải thua.

”“Đúng vậy, bốn vị Linh Giả cấp năm, nói ra, ai không hâm mộ?”Bạch Thược ngẩng đầu ưỡn ngực, ở trong lời tán dương tiếng hoan hô của mọi người kiêu ngạo mà đi xuống dưới đài.

“Đợi lát nữa đi lên nhưng đừng làm Đông Khải chúng ta mất mặt, hừ.

” Khi đi qua trước mặt Nam Cung Ly, Bạch Thược từ trên cao nhìn xuống mà cảnh cáo nói.

Nam Cung Ly vô ngữ, còn không phải là Linh Giả cấp năm à, cần phải khoe khoang như vậy sao?“Giống như hiện tại mất mặt chính là ngươi.

” Nam Cung Ly lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn này, giống như một con khổng tước kiêu ngạo, thoạt nhìn quá ghê tởm.

Không đợi nàng ta phản bác, Nam Cung Ly đã tự động thu hồi tầm mắt, cảm giác chung quanh chuyển tới ánh mắt tò mò, Bạch Thược dậm chân một cái, chỉ phải đi đến trên chỗ ngồi ngồi xuống.

“Nhị tỷ, người kia thật chán ghét!” Tiểu Huyền Ngọc nhíu mày, khuôn mặt nhỏ tràn đầy chán ghét.

“Ừ, xác thật thực chán ghét.

” Nam Cung Ly nghiêm túc gật gật đầu, giọng nói của hai tỷ đệ không lớn nhưng cũng không nhỏ, vừa lúc làm Bạch Thược nghe được, trên chỗ ngồi hai tay Bạch Thược nắm chặt thành quyền, ánh mắt hận không thể nhìn chằm chằm ra cái lỗ thủng ở trên người bọn họ.

Người dự thi cuối cùng học viện của Tây Minh lên sân khấu, cuối cùng thực lực là Linh Giả cấp năm, cứ như vậy, hai bên đều có bốn vị Linh Giả cấp năm, nhưng mà học viện Đông Khải còn có một học viên cuối cùng chưa lên đài.


“Một vị cuối cùng, Nam Cung Ly Đông Khải!” Ninh lão mặt không biểu tình, tiếp tục đọc danh sách.

Ánh mắt viện trưởng Phượng Âm trên đài bình thẩm sáng ngời, thân thể hơi hơi dựa về sau, thần thái sáng láng.

Ghế khách quý, Đan lão, Nam Cung Liệt và hai vị đạo sư đại biểu cũng tinh thần tỉnh táo.

“Ôi, rốt cuộc đến lượt nhị tỷ!” Tiểu mơ hồ hoan hô, kích động đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Nam Cung Ly đứng dậy, đi đến trên đài, một bộ váy áo màu xanh lá, khuôn mặt tuyệt mỹ, biểu tình nhàn nhạt, cả người lộ ra khí chất bình tĩnh, ở đài thi đấu náo nhiệt ồn ào này cố tình cho người ta một loại yên lặng hưởng thụ.

“Nam Cung Ly, như thế nào tên này quen như vậy?”“Có thể là đồ đệ của Đan lão gần đây truyền lưu, chính là người bị Tư Đồ vương quốc hưu bỏ kia hay không.

”“Hít, thế nhưng còn xinh đẹp hơn nữ nhân vừa rồi kia, Đông Khải đây là thừa mỹ nhân sao?”“Ha, bên trong tám người dự thi có hai vị nữ sinh tham gia, Đông Khải quả nhiên không bình thường.

”……Tò mò, kinh ngạc, cực nóng, hứng thú…… Các loại ánh mắt dừng ở trên người Nam Cung Ly, đặc biệt là những thiếu niên huyết khí phương cương dưới đài kia, một đám trừng đến tròng mắt đều hận không thể rơi xuống.

Nam Cung Ly vốn là sinh đến đẹp, hơn nữa sau khi tẩy gân phạt tủy, tỉ lệ thân thể càng là cân xứng, da thịt trắng nõn oánh bạch tế hoạt đến nhìn không ra một lỗ chân lông, một thân khí chất không giống người thường kia, làm cả người nàng đều sáng lên, có loại cảm giác hạc trong bầy gà.

Không ít người hít hà một hơi, bị nàng hung hăng mà kinh diễm tới rồi.

Trong thiên hạ mỹ nhân không ít, nhưng nữ tử có khí chất đạm mạc mà lại điềm tĩnh giống như nàng thì ít lại càng ít, giống như tuyết liên trên đỉnh tuyết sơn, thánh khiết không gì sánh được, đẹp đến làm người hít thở không thông.

“Thứ không có ánh mắt, ta ngược lại muốn nhìn nàng có mấy cân mấy lượng.

” Cảm nhận được thái độ mọi người đối đãi với Nam Cung Ly càng nhiệt tình hơn mình, Bạch Thược hừ lạnh, trong lòng sinh ra một chút bực bội, gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Nữ nhân này, còn không phải là dựa quan hệ mới có thể đứng ở chỗ này sao, so với nàng, Bạch Thược mình chính là dựa vào thực lực thật sự.

“Xuy, đừng coi mình quá cao, chỉ là một Linh Giả cấp năm, có gì đặc biệt hơn người.

” Tư Đồ Khiếu ngồi ở bên cạnh Bạch Thược vừa lúc nghe câu kia của nàng ta vào trong tai, lại thấy vẻ mặt nàng ta hung ác nham hiểm vặn vẹo, không khỏi cười lạnh, mặt đầy khinh thường.


Nhớ rõ mới vừa khai giảng mình đã chọc Nam Cung Ly một lần, nhưng mà lúc ấy Nam Cung Ly đã là Linh Giả cấp năm.

Cho dù là tình huống thực lực ngang nhau, Bạch Thược cũng lớn hơn nàng vài tuổi, hơn nữa Nam Cung Ly chẳng những có một thân tu vi ngạo nhân, còn biết luyện đan, sau lưng có Đan lão, Nam Cung Liệt thậm chí viện trưởng Phượng Âm bảo vệ, nữ nhân này dựa vào cái gì cảm thấy mình mạnh hơn Nam Cung Ly?Dùng một câu nói lúc trước của Nam Cung Ly, đầu óc bị cửa kẹp.

“Tư Đồ Khiếu, ngươi cho rằng ngươi có tư cách gì nói ta, nếu nhớ rõ không sai, Đan lão lão nhân gia ông chính là thả lời nói không cung cấp đan dược cho Tư Đồ vương quốc các ngươi, cứ như vậy, quan hệ giữa ngươi và Nam Cung Ly, không nên là hai bên đối địch càng thích hợp hơn sao?”Bạch Thược cũng không cam lòng yếu thế mà phản bác trở về, ai bảo người nam nhân này chán ghét như vậy, lặp đi lặp lại nhiều lần che chở Nam Cung Ly.

Ở trong mắt nàng ta, Nam Cung Ly kia chỉ là lớn lên có một gương mặt hồ ly tinh mà thôi.

“Bổn Thái Tử lười nói nhiều với ngươi.

” Mắt thấy Nam Cung Ly trên đài sẽ phải thí nghiệm, Tư Đồ Khiếu không cần phải lời nữa, ánh mắt tập trung ở trên đài.

Tay nhỏ trắng nõn phủ lên bình thủy tinh, cảm xúc lạnh lẽo, mọi người dưới đài theo bản năng nghiêng thân thể về phía trước, một đám ngẩng đầu duỗi dài cổ, ánh mắt nhìn chằm chằm.

Thúc giục ý niệm, linh khí yên lặng trong cơ thể thoáng chốc nhanh chóng vận chuyển lên, hội tụ tới bình thủy tinh.

Xuy, không khí run lên, váy áo của Nam Cung Ly không gió tự bay, lại thấy phía trên mặt bàn, bình thủy tinh trong suốt như rớt vào ao máu, nhuộm thành màu máu, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, ngay sau đó trên cành lá xanh sẫm nở ra đóa hoa đỏ tươi.

Cành lá càng ngày càng sẫm màu, đóa hoa càng ngày càng nồng đậm, mọi người lâm vào khoảnh khắc mê mang, cảm giác tất cả trước mắt giống như đều trở nên không chân thật.

Những cành lá đo đang duỗi thân, những đóa hoa đó đang nở rộ, cỏ xanh màu xanh lục cũng cho người ta một loại cảm giác nỗ lực hướng về phía trước, sức sống dạt dào.

Từ đầu mùa xuân đến xuân ý chính nùng đến cuối xuân, đã trải qua một hồi hoa lột xác, bốn đóa hoa tươi nở đến xinh đẹp, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống lộng lẫy bắt mắt, hình như còn tản ra từng hương thơm mê người.

Chờ đến khi Nam Cung Ly thu hồi tay, lúc này mọi người mới bừng tỉnh từ trong thất thố vừa rồi, lại ngẩng đầu, trên đài sớm đã không có người.

Ầm!Toàn trường ồ lên, hoàn toàn bùng nổ, tất cả mọi người kích động, phấn chấn, nhiệt huyết sôi trào.


“Phỉ huynh, ý, ý cảnh, nha đầu vừa rồi thế nhưng giục sinh ý cảnh.

” Trên đài khách quý Nam Cung Liệt kích động đến khó kìm lòng nổi, một bàn tay thất thố mà bắt lấy ống tay áo của Đan lão, mặt già đầy nếp nhăn đỏ ửng.

Trời ạ, bảo bối Ly Nhi nhà ông, quả thực làm ông kinh hỉ không ngừng.

Tùy tiện một hồi thí nghiệm nho nhỏ là có thể lĩnh ngộ ý cảnh, thật là không thể tưởng tượng.

“Ha ha, đồ nhi của Đan lão ta đó.

” Đan lão mừng rỡ không thấy mắt chỉ thấy răng, cả người sảng khoái đến không được, đồ nhi này của ông quả thực kiếm đủ mặt mũi cho ông.

Không chỉ chư vị trên đài khách quý kinh hãi, mười vị bình thẩm cũng một đám ngạc nhiên không thôi, viện trưởng Phượng Âm kích động đến lồng ngực phập phồng, chỉ thiếu không đứng lên rống to ba tiếng.

Người khác là tới thí nghiệm thi đấu, nàng khen ngược, thời điểm thí nghiệm còn thuận tiện đột phá ý cảnh, vừa hoàn thành nhiệm vụ, vừa đề cao chính mình, quả thực làm người khác ghen ghét chết.

Đầu năm nay, tăng lên tu vi, đột phá thăng cấp rất nhiều người làm được, muốn hiểu được ý cảnh lại là khó như lên trời, trừ phi là loại người có thiên phú đặc biệt này, Nam Cung Ly lĩnh ngộ ý cảnh ở ngay trước mặt mọi người, nhưng còn không phải là trần trụi khoe khoang thiên phú dị bẩm sao?Ninh lão trên đài vẫn luôn không có biểu tình gì lúc này đáy mắt hiện lên một tia sáng, vẻ mặt hơi kinh ngạc, đánh giá Nam Cung Ly nhiều vài giây.

Đại khái cũng không dự đoán được nàng sẽ lĩnh ngộ ý cảnh ở trước mặt nhiều người như vậy đi.

“Có gì đặc biệt hơn người, chỉ là một Linh Giả cấp bốn.

” Bạch Thược hừ lạnh, không cho là đúng, thật không hiểu những người này đang kinh ngạc cái gì, Linh Giả cấp bốn nho nhỏ căn bản kém Linh Giả cấp năm nàng ta đây.

Tư Đồ Khiếu bên cạnh lười giải thích với nàng ta, đỉnh mày nhíu lại, đáy mắt hiện lên nghi hoặc, hắn nhớ rõ ràng Nam Cung Ly đã đột phá cấp năm, hiện tại Linh Giả cấp bốn lại là ý gì?Không chỉ trong lòng hắn nghi hoặc, ngay cả Tuyết Vô Ưu, Lam Hạo Vũ và Nam Diệp Phong cũng đều vẻ mặt khó hiểu, rốt cuộc lúc trước ở Thiên Phú Viên chính mắt chứng kiến thực lực Linh Giả cấp năm của Nam Cung Ly.

“Nhị tỷ, ngươi lợi hại nhất!” Tiểu Huyền Ngọc kích động mà nhìn nhị tỷ nhà mình nói, hừ hừ, những người đó biết cái gì, nhị tỷ nhà hắn có thể tùy tiện áp chế cấp bậc linh lực, giả heo ăn thịt hổ gì đó chơi tốt nhất.

“Chỉ ngươi biết nói ngọt!” Nam Cung Ly sủng nịch mà gõ cái mũi của tiểu gia hỏa, tâm tình sung sướng, khóe môi hàm chứa ý cười nhàn nhạt.

Vòng thứ nhất thí nghiệm linh lực, hai đại học viện Đông Khải, Tây Minh, cùng là bốn Linh Giả cấp năm bốn Linh Giả cấp bốn, xen vào Nam Cung Ly lĩnh ngộ ý cảnh, Đông Khải hơn một chút.

“Sau đây tiến vào vòng thứ hai, rút thăm quyết đấu.

” Ninh lão trên đài tuyên bố, thực nhanh có nhân viên công tác ôm hai cái rương gỗ tinh xảo lên đài.


Đông Khải, Tây Minh mỗi bên một cái rương gỗ, Nam Cung Ly rút được mộc bài đánh dấu là năm, đại biểu cho người thứ năm lên sân khấu, mà đối thủ lại là người dự thi bên đối phương cũng rút được là năm.

Vận khí của hoa khổng tước Bạch Thược bạo phát, rút được người đầu tiên không nói, đối phương còn là một Linh Giả cấp bốn, nháy mắt làm nàng ta đắc ý dào dạt, mặt đầy tự tin ngạo nghễ, dường như giây tiếp theo nàng ta có thể đoạt giải quán quân.

Theo Ninh lão đọc đến tên, Bạch Thược đứng dậy, cố ý khiêu khích mà liếc mắt nhìn Nam Cung Ly một cái, biểu tình kia dường như đang nói, xem đi, bổn tiểu thư lập tức chính là đệ nhất.

Nam Cung Ly vô ngữ, hoàn toàn không biết nói gì với loại tiểu thí hài ngạo kiều này.

Bạch Thược và một người thiếu niên bên đối phương đứng yên trên đài, người xem dưới đài ồn ào, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên rất có chút vui sướng khi người gặp họa.

“Một Linh Giả cấp năm, một Linh Giả cấp bốn, người mù đều có thể nhìn ra được ai thua ai thắng.

”“Không sai, này hoàn toàn không cần so được không.

”“Hắc, xem mỹ nhân đánh người cũng là không tồi.

”……Một tiếng tuyên bố bắt đầu thi đấu của Ninh lão, hai bên nháy mắt động, Bạch Thược vung chưởng phong, đánh thẳng tới ngực của thiếu niên, ra tay sắc bén ngoan độc, vừa lên đã xuống đòn sát thủ.

Mọi người dưới đài hô hấp cứng lại, không ít người nhịn không được nhíu mày, tuy nói đây là một hồi quyết đấu, nhưng rốt cuộc chỉ là thi đấu mà thôi, thực lực Bạch Thược rõ ràng cao hơn đối phương, tin tưởng có thể nhẹ nhàng đánh bại đối thủ, cố tình ra tay ngoan độc như thế, thật sự làm người thích không nổi.

Chư vị bình thẩm cũng là sắc mặt không vui, đặc biệt là viện trưởng học viện Tây Minh, cả khuôn mặt âm trầm đến hận không thể nhỏ ra mực, thật sự không nghĩ tới thiếu nữ thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược trên đài kia lại có tâm tư ngoan độc như thế, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Chưởng phong đánh úp lại, con ngươi của thiếu niên đối diện bỗng nhiên co rụt lại, còn chưa lấy lại tinh thần, ngực đau nhức, sau đó thân thể bị một lực mạnh mẽ đánh bay ra ngoài.

Phụt……Một ngụm máu tươi phun ra, thiếu niên đau đến sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, co rút không thôi.

“Mau, mau cứu người.

” Viện trưởng Tây Minh ‘xoát’ một cái đứng lên, đi nhanh tới chỗ thiếu niên.

Thực lực của Bạch Thược vốn là cao hơn thiếu niên một cấp, một kích toàn lực, thiếu niên khí huyết cuồn cuộn, trong cơ thể hơi thở đại loạn.

.