Cả người Nam Cung Ngạo Tuyết rung mạnh, mắt đẹp trừng to, hai mắt nhìn chằm chằm đến hận không thể rơi xuống, trong lòng sợ hãi cực độ mà chấn động, tay đặt bên cạnh người nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào trong thịt, ghen ghét, tức giận, không cam lòng…… Các loại cảm xúc rít gào ở trong lòng, cho dù cực lực áp chế cũng che lấp không được dữ tợn vặn vẹo trên mặt.
Nội diễm, tiện nhân này thế nhưng có được nội diễm, Đan Giả, nàng thế nhưng mưu toan trở thành Đan Giả?
Này sao lại có thể, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, tiện nhân này, rõ ràng là một phế vật, sao lại có thể sống tốt hơn mình.
Không phải nàng đã gả cho phế vương sao, không phải nên tiếp tục bị mọi người phỉ nhổ khinh thường sao, nữ nhân vốn nên sống ở trong cống ngầm này, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì?
Nàng ta bị đuổi ra khỏi Nam Cung phủ, mà nàng, lại sẽ trở thành Đan Giả……
Đối lập mãnh liệt làm hận ý trong lòng Nam Cung Ngạo Tuyết bành trướng phóng đại vô hạn, nếu không phải nhiều người ở đây như vậy, nàng ta đã sớm vung kiếm muốn mệnh của tiện nhân này.
Trong lòng Tư Đồ Khiếu chấn động kinh ngạc như sóng biển trào dâng, thế tới cuồn cuộn, lại thấy cả người hắn ngốc ở tại chỗ, đôi mắt ưng khóa chặt nữ nhân kia.
Đan Giả, nàng thế nhưng ở trong bất tri bất giác thức tỉnh nội diễm rồi, muốn trở thành Đan Giả cao quý.
Thiên phú thiên tư bực này, phóng mắt toàn bộ Phượng Âm Thành, tìm không ra người thứ hai, Linh Giả cấp ba mười ba tuổi, nội hỏa Đan Giả, hơn nữa còn là một nữ tử, này nơi nào còn là phế vật, rõ ràng chính là thiên tài tuyệt thế chân chính, tồn tại như vậy, là đối tượng tất cả hoàng thất đại gia tộc tranh nhau cướp đoạt, cố tình bị hắn tự tay cắt đứt, cự ở ngoài cửa.
Trong lòng Tư Đồ Khiếu cuồn cuộn các loại cảm xúc, sắc mặt chợt xanh chợt tím, hối hận, không cam lòng còn có tức giận bị lừa gạt, làm hắn hận không thể chất vấn nữ nhân này ở tại chỗ.
Vì sao cố tình từ hôn với hắn xong mới đột nhiên biểu hiện ra thiên tư tuyệt thế, vì sao lúc trước biểu hiện ra dáng vẻ nhu nhược hoa si như vậy, mà hiện giờ lại một dáng vẻ cao lãnh đạm mạc, làm như không thấy đối với hắn?
Nếu như ngay từ đầu nàng đã biểu hiện ra bản tính chân thật ở trước mặt hắn, hắn, còn sẽ từ hôn sao?
Ba điện phong vân bên cạnh cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, ngay cả Tuyết Vô Ưu luôn luôn đạm mạc cao ngạo cũng không khỏi nhướng mày, mắt bạc hiện lên từng đợt từng đợt âm u, đáy mắt hàm chứa thú vị.
Tư Đồ Kiệt trên xe lăn thu hết biểu tình của mấy người vào đáy mắt, mắt lam u ám, vô cùng thâm thúy.
“Ha ha, xem ra lần này Tư Đồ huynh quả thực là nhìn nhầm.” Lam Hạo Vũ trêu đùa nói, đáy mắt ý cười doanh doanh, ánh sao di động.
“Linh Giả cấp ba mười ba tuổi cộng thêm nội hỏa Đan Giả, nếu để phụ hoàng ta biết được, khẳng định sẽ cầm đao đặt ở trên cổ ta làm ta theo đuổi tiểu sư muội.” Nam Diệp Phong bên cạnh cũng trêu ghẹo nói.
Chúng đạo sư trên đài kinh ngạc, tập thể bị thiên tư ngạo nhân của Nam Cung Ly làm kinh sợ, trời ạ, nội hỏa Đan Giả mười ba tuổi, đại lục này, quả nhiên là tàng long ngọa hổ, học viện Đông Khải bọn họ, đã bao nhiêu lâu không chiêu được Luyện Đan Sư ưu tú?
Tuy rằng là một nha đầu, nhưng cấp bậc linh lực một chút cũng không thấp, hơn nữa ngọn lửa kia uy lực bất phàm, mọi người thậm chí đã tưởng tượng được biểu hiện xuất sắc sau này của nha đầu này, Đông Khải bọn họ, nhưng còn không phải là khuyết thiếu nhân tài như vậy sao?
“Ha ha, tốt, tốt, nội hỏa Đan Giả, nha đầu quả nhiên không tồi, tu vi thiên phú như thế, là phúc của Đông Khải ta, từ giờ trở đi, ngươi chính là học viên chính thức của học viện Đông Khải ta!” Bạch mi đạo sư liên tục trầm trồ khen ngợi, thu Nam Cung Ly ngay lập tức.
Ầm!
Như một quả lựu đạn nổ vang tại chỗ, đám người xao động, tập thể ồ lên!
Hâm mộ, ghen ghét, kính ngưỡng…… Nỗi lòng mọi người dao động phập phồng, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Ly tập thể thay đổi, không có khinh thường, không có coi khinh, không có bất mãn, ánh mắt cực nóng, nóng bỏng đến giống như muốn hòa tan nàng.
Vô số tầm mắt đan chéo ở trên người nàng, trong lòng vô số người than thở, các loại hâm mộ, nữ nhân này, Linh Giả cấp ba mười ba tuổi này, Đan Giả tương lai này, cũng là người may mắn được học viện Đông Khải chọn trúng đầu tiên trong năm nay, à, có lẽ bọn họ nói sai rồi.
Cũng không phải là người may mắn, bởi vì nàng dựa vào thực lực của bản thân, không có bất luận dùng bất luận kỹ xảo mưu lợi gì.
Có thực lực như vậy, học viện Đông Khải không chọn trúng mới kỳ quái.
Tiểu Huyền Ngọc đứng ở bên cạnh Tư Đồ Kiệt kinh ngạc mà há lớn miệng, trong mắt ánh sáng kỳ dị liên tục, như thế nào cũng không thể tưởng được nhị tỷ thế nhưng còn sẽ triệu hồi ra ngọn lửa.
Nam Cung Hạo cũng khiếp sợ không thôi, trên mặt tuấn lãng như ánh mặt trời tràn đầy không thể tin tưởng, nữ nhân này, rốt cuộc còn có bao nhiêu thứ hắn không biết?
“Ha ha, thì ra tiểu oa nhi biết triệu hồi nội hỏa, chỉ là thức tỉnh nội diễm rồi, cũng không phải là có thể trở thành Đan Giả.” Một tiếng cười vui sướng truyền đến từ phía chân trời, sau đó không khí run lên, một uy áp to lớn ập tới, giây tiếp theo lão giả cả người rách tung toé, bên hông treo một bầu rượu đột ngột xuất hiện ở trước mặt mọi người.
“Ơ, đây không phải kẻ điên say rượu vừa mới xuất hiện ở trước cửa học viện sao?”
“Như vậy xem ra ông ta thật là một cường giả, trời ơi, uy áp vừa rồi kia, quá khủng bố.”
“Cường giả chính là tùy hứng như vậy, mặc thành như vậy, thật sự là độc nhất vô nhị (có một không hai).”
Mọi người hô nhỏ, nghị luận sôi nổi, ánh mắt nhìn về phía lão giả không hề ghét bỏ bất mãn, mà là tràn ngập các loại nghi hoặc, người này, rốt cuộc ai?
Nam Cung Ly nhướng mày, ánh mắt lại một lần nữa dừng ở trên bầu rượu bên hông lão giả.
“Đan lão!” Mọi người trên đài bao gồm bạch mi đạo sư ở bên trong, đều là cả người chấn động, đứng lên từ trên chỗ ngồi, vẻ mặt cung kính, thật cẩn thận, trong lòng ngoài ý muốn không thôi.
Đan lão từ trước đến nay xuất quỷ nhập thần, hành tung bất định, cũng xưng điên lão, thế nhưng sẽ xuất hiện ở trên thí nghiệm chiêu sinh của học viện, này quả thực còn làm người ngoài ý muốn hơn trời giáng mưa máu.
Nhưng mà, làm bọn hắn khiếp sợ ngoài ý muốn, xa xa không ngừng lại ở đó.
“Nếu nha đầu nguyện ý, lão hủ có thể phá lệ thu ngươi làm đồ đệ.” Lão giả cả người rách nát giọng điệu vừa chuyển, lại lần nữa dụ hoặc nói.
Ầm!
Lấy bạch mi đạo sư cầm đầu, thân thể chúng đạo sư vừa trượt, thiếu kém rơi xuống từ trên chỗ ngồi, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm Đan lão.
Phỉ Mộc, lại xưng Đan lão, ngoại hiệu điên lão, là nhân vật phong vân của toàn bộ học viện Đông Khải, lại là linh hồn của hiệp hội Đan Sư, thực lực đạt tới cấp năm, là tồn tại toàn bộ đại lục đều nhìn lên nịnh bợ, thân phận này, địa vị này, xa xa không phải những tiểu đạo sư bọn họ này có khả năng đánh đồng.
Đan sư muốn bái ông học đồ ở trên danh nghĩa nhiều vô số kể, thậm chí ngay cả cành ôliu (*) hoàng thất quyền quý tung ra ông cũng bỏ mặc, tự do không kềm chế được, từ trước đến nay luôn làm theo ý mình, là quái tài trong mắt chúng Đan Giả, cũng là tồn tại chúng đạo sư học viện khó có thể thân cận.
(*) Cây ô liu là biểu tượng của sự trường thọ, sự kiên trì, hòa bình và tình hữu nghị, sức khỏe và sự phát triển. Ở đây tung cành ôliu ý chỉ sự dụ hoặc, muốn vươn tay giúp đỡ.
Đan lão tự do đã quen như vậy, không để bất luận kẻ nào ở trong mắt như vậy, hiện giờ lại mở miệng muốn thu đồ đệ?
Tất cả đạo sư theo bản năng móc móc lỗ tai, để ngừa mình xuất hiện ảo giác.
Nữ oa tuổi còn trẻ như này đã có thiên phú như thế, xác thật không tồi, nhưng, trên đại lục Thiên Nguyên người có thiên phú tuyệt hảo há lại ở số ít?
Theo bọn họ biết, những người tới cửa bái phỏng, cầu xin bái sư đó, không có một người nào thiên phú không tốt, hơn nữa tuyệt đại đa số ở phía sau đều có thế lực gia tộc khổng lồ chống đỡ.
Có thể được Đan lão thu làm đồ đệ, thì tiền đồ tiềm lực có thể nghĩ, nữ oa này, thật là dẫm phải vận *** chó mới có thể được Đan lão nhìn trúng.
“Ta đã biết, ông ấy chính là thủ tịch Đan Giả của học viện Đông Khải, cũng là một trong Đan Giả cấp năm số lượng không nhiều lắm của toàn bộ đại lục Thiên Nguyên.” Một thiếu niên hô nhỏ, ánh mắt cực nóng điên cuồng nhìn chằm chằm Đan lão, vẻ mặt bừng tỉnh, khó trách mấy vị đạo sư cung kính với ông ấy như thế, có thể đảm đương nổi tiếng Đan lão bọn họ gọi, trừ bỏ Đan Giả Phỉ Mộc, còn có thể có ai?
“Cái gì, thế nhưng là ông ấy?”
“Gia gia nhà ta cũng từng nói qua, đan kỹ (kỹ thuật luyện đan) của ông ấy, cho dù ở toàn bộ hiệp hội Đan Sư, cũng là số một.”
“Nghe nói ông ấy du lịch thiên hạ, từ trước đến nay tự do quen, cũng không thu đồ đệ.”
Mọi người ồn ào, toàn bộ quảng trường náo nhiệt không thôi, ở sau khi biết được thân phận của Đan lão, ánh mắt mọi người nhìn về phía Nam Cung Ly tràn ngập ghen ghét cuồng nhiệt, các loại không cam lòng.
Đan lão sao?
Đáy mắt Nam Cung Ly chợt lóe âm u, thực nhanh đã khôi phục trấn định: “Có thể bái người làm sư tự nhiên cầu mà không được, chỉ là hắn là tướng công ta, cho nên trước khi tới nơi này, ta đã thề, ta ở đâu, hắn ở đó.”
Nam Cung Ly đi đến bên cạnh người Tư Đồ Kiệt, ánh mắt nhìn thằng Đan lão, tiếng nói thanh thúy truyền khắp ra, rơi vào trong tai mọi người.
Kỳ thật cũng không phải là nàng thề, mà là ước định giữa nàng và nam nhân, rốt cuộc hiện giờ nàng là thê tử trên danh nghĩa của hắn, mà nhiệm vụ của nàng, đầu tiên chính là chữa khỏi bệnh của hắn, tự nhiên muốn thời thời khắc khắc đều ở bên người hắn.
Hiện trường yên tĩnh một lát, sau đó mọi người cười khúc khích, thực nhanh lại cười vang lên.
Ha ha, nữ nhân này, cũng quá đùa giỡn người đi, rốt cuộc là đầu óc nàng bị cửa kẹp hay căn bản là thiếu dây thần kinh?
Rốt cuộc nàng có biết mình đang nói cái gì hay không, ngươi coi nơi này là cứu tế đường hay là cửa hàng còn mua một tặng một vậy.
Hắc, ngươi nói Đan lão người ta nhìn trúng ngươi, đó là phúc khí ngươi đã tu luyện mấy đời, là người đều sẽ lập tức đáp ứng, nàng khen ngược, đây là nói điều kiện với Đan lão người ta?
Đổi thành người thì thôi, cố tình người này lại là phế vương hai chân tàn tật, bọn họ nhưng chưa bao giờ nghe qua học viện Đông Khải còn tuyển nhận phế vật.
Sắc mặt chư vị đạo sư trên đài trầm xuống, vẻ mặt cực kỳ khó chịu, trong lòng thầm mắng nữ oa này không biết tốt xấu.
Trời biết có thể làm Đan lão mở ra miệng vàng là chuyện khó khăn cỡ nào, hiện giờ cơ hội đặt ở trước mặt nàng, nàng lại không quý trọng thật tốt.
“Còn có ta, nhị tỷ ở đâu, Huyền Ngọc cũng muốn ở đó.” Khi trong lòng mọi người ở đây thầm mắng Nam Cung Ly, một tiếng trẻ con thanh thúy non nớt vang lên, Tiểu Huyền Ngọc đi theo bên cạnh Tư Đồ Kiệt mắt trông mong nhìn Nam Cung Ly, con ngươi đen như hắc ngọc sáng ngời nhiễm tổn thương nhàn nhạt, cái miệng nhỏ mím chặt, mặt đầy vẻ ủy khuất.
Nam Cung Ly đổ mồ hôi, tiểu tử này xem náo nhiệt cái gì.
Dọa, dưới chân mọi người lảo đảo một cái, tập thể bị bọn họ đả kích đến không nhẹ, được ròi, một người tàn phế không nói, hiện tại lại nhiều một oa nhi còn chưa cai sữa, nữ nhân này, tuyệt đối là điên rồi.
Mọi người quái dị nhìn chằm chằm Nam Cung Ly, hâm mộ ghen ghét lúc trước lần nữa hóa thành khinh thường, nữ nhân này, coi mình là ai chứ, nói ngươi béo ngươi thật đúng là thở gấp lên, nhìn xem, chỉ bằng đức hạnh này của nàng, Đan lão nguyện ý thu nàng mới là lạ.
Thật đúng là cho rằng không có nàng, Đan lão người ta sẽ thu không được đồ đệ, trên đời này, không thiếu nhất chính là thiên tài.
“Đan lão, ngài xem, nếu không nữ oa này bỏ đi thôi, tin tưởng chỉ cần một câu của ngài, rất nhiều thiếu niên thiếu nữ có thiên phú đều chủ động cầu tới cửa.” Bạch mi đạo sư thật sự nhìn không được, ra tiếng khuyên nhủ, còn không có gặp qua học viên cuồng ngạo vô tri như vậy, ở trước mặt Đan lão cũng dám cò kè mặc cả, ôi, thật là ngây thơ.
Đạo sư khác cũng theo bản năng gật gật đầu, không sai, loại học viên này, không cần cũng thế, học viện Đông Khải bọn họ lại không phải sở thu dụng, cho dù Tư Đồ Kiệt này cũng là một Vương gia, nhưng dù sao cũng là một phế vật, hơn nữa còn là Vương gia nhàn tản nổi danh hoàng thất Tư Đồ, căn bản không cần cố kỵ.
“Được, lão hủ đáp ứng ngươi, chẳng những thu ngươi làm đồ đệ, hai vị này cũng cùng nhau nhận lấy, bắt đầu từ hôm nay, bọn họ cũng là một thành viên của học viện Đông Khải.” Đáy mắt Đan lão lóe ra tia sáng, ánh mắt đảo qua Tư Đồ Kiệt an tĩnh đến quá mức trên xe lăn và Tiểu Huyền Ngọc trẻ con lại lộ ra quật cường, trái với suy nghĩ của mọi người, dứt khoát quyết đoán mà đáp ứng.
Bất luận vị Vương gia nhàn tản kia có phải thật sự là phế vật hay không, chỉ là tu vi tiềm lực của tiểu thí hài kia cũng không bình thường, nhận lấy, tuyệt đối không thiệt.
Cái gì?
Mọi người vô cùng chấn động, quả thực không thể tin được những gì mình nghe được, vài vị đạo sư cũng mặt đầy ngạc nhiên khiếp sợ, trong lòng bị đánh sâu thật mạnh.