CHƯƠNG 75: TRÙNG THÁI GIÁM, VÂN TỰU HỘ LƯU LY
Editor: Luna Huang
“Là ai muốn định tội cho Lưu Ly của ta?” Giọng nam nhàn nhạt kèm theo không chứa ôn độ xuất hiện ở mi mắt mọi người chính là nguyễn kiệu bốn người nâng cổ nhuyễn kiệu ni tử lam hắc, không có tùy tùng, chỉ có bốn kiệu phu chưa từng ngẩng đầu.
Nam tử trung niên ăn mặc bình phía sau Mẫn quý phi mặc đồ thái giám thấy thế, lập tức the thé tiếng nói chỉ vào nhuyễn kiệu thuần hắc sắc xuất hiện ở nguyệt môn lớn tiếng quát dẹp đường: “Điêu dân lớn mật từ đâu tới! Thấy quý phi nương nương còn không mau mau cút xuống cỗ kiệu?”
Mà mắt chó của thái giám này chỉ cao khí ngang coi thường người sở dĩ dám khinh thường nam tử trong nhuyễn kiệu như thế, chỉ vì ở Trạch quốc, tôn giả vi minh hoàng, quý nhân vi tử lam, đê hạ nhân vi hắc hôi, người thân phận càng thấp, chỉ có thể phối hắc hôi, Bạch Lưu Ly này đây luôn luôn một thân hắc y luôn luôn chọc cho người người khinh thường, mà trước mắt cỗ kiệu vì hắc, vậy liền chứng minh người trong kiệu thân phận thấp!
Bất quá thái giám này quá mức vội vã biểu hiện trước mặt Mẫn quý phi, cũng bỏ quên nơi này là trạng nguyên phủ mà không phải là phố phường, cũng không phải là bách tính phố phường thân phận thấp có thể tùy tùy tiện tiện tiến vào.
Mâu quang của Vũ Thế Nhiên trầm xuống, hàn chìm, hiện lên một sát ý, cỗ kiệu là như thế nào đi vào phủ đệ của hắn? Hắn rõ ràng đã Phùng Sơn đóng cửa phủ rồi, mà nam nhân có thể đến người mang kiệu tiến nhập phủ đệ của hắn đồng thời dám cùng Mẫn quý phi giằng co, nghĩ đến không thể nào là không biết thân phận của Mẫn quý phi, như vậy đó là nói thân phận của người này tất nhiên không thấp, không phải là hắn có thể tùy tiện tiến lên trách cứ, mặc dù hắn mới là chủ nhân của nơi này, cũng may có một kẻ ngu xuẩn vội vã biểu hiện, vậy hắn liền trước yên lặng theo dõi kỳ biến.
Vẫn thật không nghĩ tới sẽ có người tới giúp Bạch Lưu Ly, bất quá coi như là Bạch Trí còn tại thế đến giúp nàng, nàng cũng đừng hòng nghĩ trốn ra khỏi cúc thiết của hắn, ha hả, quả nhiên nàng vẫn là cùng từ trước một dạng ngu xuẩn, chỉ cần là sự tình cùng hắn tương quan nàng sẽ thiếu kiên nhẫn, huống chi là hắn thỉnh nàng đến trạng nguyên phủ thưởng cúc, còn tưởng rằng nàng là thay đổi thông minh, bất quá đều ảo giác của hắn mà thôi.
Mẫn quý phi nhãn thần lạnh lùng, nhìn chằm chằm nhuyễn kiệu hắc sắc đột nhiên xuất hiện này, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy ghét cùng khinh bỉ, âm lãnh liếc Vũ Thế Nhiên một mắt, làm như đang hỏi bình dân bẩn thỉu này tại sao lại xuất hiện ở nơi này.
Hạ Hầu Lạc cũng vẻ mặt hận độc, người nào! Người nào dám đến giúp tiểu tiện nhân Bạch Lưu Ly này?
Bạch Lưu Ly còn lại là hơi nhíu mày, nàng mặc dù chưa từng có bản lĩnh không quên, nhưng vẫn là tinh tường nghe ra được, nam nhân bên trong kiệu, thanh âm lãnh lãnh đạm đạm không chứa một tia ôn độ, tất Bách Lý Vân Tựu không thể nghi ngờ.
Hắn thế nào tới?
Nhiên, ở trong lòng mỗi người có chút suy nghĩ, một đạo cái bóng hắc sắc từ khoảng không cổ kiệu bay tới, mang theo tiếng kêu tiêm lệ đánh về phía thái giám chỉ cao khí ngang, bóng đen từ không trung vỗ tới đột như kỳ lai để Mẫn quý phi võ trạng nguyên mặt lộ vẻ chấn ngạc cùng kinh hách, nhất thời cũng không biết phản ứng như thế nào. Hạ Hầu Lạc cũng như vậy, Vũ Thế Nhiên vẫn là thân là võ trạng nguyên thấy rõ tình thế, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh lướt đến trước mặt Hạ Hầu Lạc cùng Mẫn quý phi, cả kinh nói: “Nương nương cẩn thận!”
Cùng lúc đó, Vũ Thế Nhiên giơ chân phải lên đem mục tiêu của bóng đen kia là thái giám mạnh cố sức đá cong chân của hắn, thái giám tức khắc như cẩu ăn bùn mặt hướng đất nằm sấp xuống, vậy bóng đen tức khắc đánh về phía thái giám ngã xuống đất!
“A ——!” Mọi người ở đây kinh hãi, chỉ nghe thái giám một tiếng tê tâm liệt phế đau kêu vang lên, bén nhọn run rẩy hầu như vang tận mây xanh, bóng đen chợt rời đi, tốc độ cực nhanh kẻ khác căn bản không cách nào thấy rõ nó rốt cuộc là cái thứ gì, vậy mà lúc này, mọi người ở đây cũng tạm thời không rảnh quan tâm bóng đen kia rốt cuộc là cái gì, mà là đưa mắt toàn bộ tập trung ở trên người thái giám nằm trên đất, trong lúc nhất thời bầu không khí đông lạnh, thị nữ cung nữ nhát gan thậm chí lấy tay che kín mặt không dám nhìn tới thái giám trung niên tiền nhất khắc còn chỉ cao khí ngang, hạ nhất khắc cũng đã hôn quyết.

Chỉ vì, trên trán của hắn có sáu đạo khe rãnh chảy máu, từ tóc chạy xuống, cho đến lông mi, máu loãng chính ồ ồ toát ra trong khe rãnh, phảng phất là bị móng vuốt sắc nhọn trong thời gian cực nhanh vẽ ra, mà kẻ khác cảm thấy khiếp sợ không ở chỗ này, mà là hai con mắt của hắn, cư nhiên đã không còn! Chỉ còn hai lỗ thủng đầy máu! Dính cùng vệt máu trên trán chảy ra làm dơ gương mặt nguyên bản nịnh nọt, kẻ khác kinh hãi, máu tanh làm cho người khác buồn nôn!
“Huyết sáo ——” Mọi người ở đây vì thảm trạng của thái giám mà kinh hãi, mới vừa rồi một tiếng diễm lệ bén nhọn lần nữa vang lên, xông vào tai của mọi người, nhất thời làm đầu quả tim của mọi người không khỏi run lên, càng làm bọn hắn ngẩng đầu nhìn về phía địa phương truyền tới tiếng kêu diễm lệ kia/
Đó là một con hải đông thanh lông đen bóng, đứng ở nóc nhuyễn kiệu, chỉ thấy hai móng nó dính máu loãng, trong cổ họng phát sinh thanh âm lẩm bẩm, mà móng vuốt mang máu của nó đang cuộn, giống như vật gì, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm sắc mặt không đồng nhất của mọi người trước mắt, trong nháy mắt cho người cảm giác nó không giống súc sinh, mà là tựa hồ có thể xuyên thủng trong lòng người.
Ngay khi thị nữ gia đinh cùng cung nữ nhát gan tâm thình thịch khiêu thì, lại có một đạo thân ảnh màu đen xuất hiện, xuất hiện ở hai bên trái phải của nhuyễn kiệu hắc sắc, cũng không phải là ưng, mà là một người, một hắc y nam tử trẻ tuổi trong tay đang cầm hộp gỗ, chính là Thính Phong.
Chỉ thấy Thính Phong mở nắp hộp, hải đông thanh hắc sắc nguyên bản đứng ở trên đỉnh cỗ kiệu liền triển khai hai cánh, chậm rãi vỗ cánh đến trước mặt Thính Phong, để hai cái móng vuốt ngay hộp gỗ đang mở, sau đó buông ra.
Hai con ngươi tức khắc rơi xuống trong hộp gỗ, nhanh như chớp vòng vo vài cái, có cung nữ cũng không nhịn được nữa, vọt tới tường viện nôn, Thính Phong còn lại là mặt không thay đổi đóng nắp hộp gỗ, sau đó cung cung kính kính hai tay đệ trình hộp gỗ vào trong kiệu cho Bách Lý Vân Tựu.
Thính Phong vươn tay vào trong cửa sổ cổ kiệu rồi lại thu hồi hộp gỗ trong tay đã không còn, chỉ nghe thanh âm nhàn nhạt lành lạnh của Bách Lý Vân Tựu lần thứ hai từ trong kiệu truyền đến: “Người bên cạnh quý phi nương nương không biết cấp bậc lễ nghĩa, tiểu vương thay nương nương tiểu trừng một phen, nghĩ đến nương nương sẽ không để tâm chứ?”
(Luna: Đánh xong mới hỏi, nếu có cũng làm không được gì =.=)
Bách Lý Vân Tựu nói uyển chuyển, kì thực cũng đang đánh mặt mũi của Mẫn quý phi, nói nàng quản giáo cung nhân bất lực, đối mặt Vương gia chẳng những không hạ quỳ không hành lễ, ngược lại vô lễ quát lớn, hắn nghiêm phạt như thế đã xem như là nhẹ.
Nhưng mà một câu “Tiểu trừng” của hắn, để cung nữ thị nữ thái giám nguyên bản còn đứng một lượt quỳ xuống, rất sợ người kế tiếp bị móc mắt chính là bọn họ, móc mắt vẫn chỉ là tiểu trừng sao?
“Ngươi lớn mật! Dù cho Lý công công có địa phương gì vô lễ đi nữa, cũng do mẫu phi quản giáo mới đúng! Ngươi toán căn thông gì? Dám thay mẫu phi xuất thủ?” Hạ Hầu Lạc sớm vì mất đi xích ngọc diện dung phát sinh biến hóa mà tâm tình cực dễ đi hướng cực đoan, chẳng những bất an tĩnh, trái lại đưa tay chỉ nhuyễn kiệu của Bách Lý Vân Tựu, đẩy Vũ Thế Nhiên che ở trước mặt nàng ra liền hướng nhuyễn kiệu bước tới, “Tự xưng tiểu vương, bổn công chúa muốn nhìn ngươi đến tột cùng là Vương gia nào!”
“Lạc nhi!” Mẫn quý phi vốn là gương mặt lãnh túc, khi nhìn đến Hạ Hầu Lạc lửa giận thiêu đốt đi đến cổ kiệu của Bách Lý Vân Tựu, sắc mặt trấn tĩnh không khỏi hơi đổi.
“Phu nhân!” Vũ Thế Nhiên giỏi về sát ngôn quan sắc, mặc dù không biết Mẫn quý phi tại sao lại đối với người trong kiệu lộ ra thần sắc khẽ biến, nhưng hắn lại biết Hạ Hầu Lạc cứ như vậy xông lên tuyệt đối sẽ không hoàn hảo mà về, mà hắn có thể nào để Hạ Hầu Lạc gặp chuyện không may, hắn còn phải giữ lại nàng còn chỗ hữu dụng, nếu không hắn vì sao phải hư tình giả ý với gương mặt xấu như vậy, chỉ có hắn tự mình biết mỗi khi nhìn gương mặt khô vàng lác đác không có mấy sợi tóc của Hạ Hầu Lạc thì trong lòng hắn là buồn nôn như thế nào, nhưng dỗ ngon dỗ ngọt nàng, chỉ vì một cái mục đích, mà mục đích của hắn một khi đạt được, Hạ Hầu Lạc cái gì đều không phải.
(Luna: Cũng công nhận tra nam cũng là rất có bản lĩnh a, núp váy đàn bà như vậy)

“Phu nhân chớ vội, ở đây có vi phu.” Vũ Thế Nhiên cấp tốc kéo Hạ Hầu Lạc lại, chịu đựng ác tâm trong lòng ôm nàng vào trong ngực, ôn nhu cực hạn nói, lập tức để Hạ Hầu Lạc đầy ngập lửa giận mềm ở tại trong ngực hắn khách khí nói, “Xin hỏi trong kiệu là vị Vương gia nào, nơi này phủ đệ của tiểu thần, hôm nay lại là ngày tiểu thần thỉnh Mẫn quý phi đến thưởng cúc, nương nương thân phận tôn quý, tiểu thần không biết Vương gia muốn tới, Vương gia cứ như vậy xông vào, về tình về lý, đều không thích hợp.”
“Bất quá Vương gia đã tới, tiểu thần nghĩ, Vương gia xác nhận xuống kiệu tương đối thỏa đáng, như vậy tiểu thần cũng tốt nghênh tiếp Vương gia đến.” Vũ Thế Nhiên không muốn cùng Hạ Hầu Lạc quá mức thân mật, khi nói chuyện chậm rãi buông lỏng nàng ra, không dấu vết đẩy nàng ra khỏi ngực của mình.
“Xuống kiệu sao? Chỉ sợ lúc bổn vương hạ kiệu, tất cả mọi người ở chỗ này không sống nổi, như vậy bổn vương chẳng phải là sắp trở thành phạm nhân hoàng gia phát lệnh truy nã?” Bách Lý Vân Tựu tựa hồ khinh đạm cười, sau đó giọng nói thay đổi, đúng là cung kính nói, “Tiểu vương Bách Lý Vân Tựu, gặp qua quý phi nương nương, nương nương an hảo.”
Bách Lý Vân Tựu? Trong lòng Vũ Thế Nhiên cả kinh, nghe đồn Quỷ Vương gia Bách Lý Vân Tựu chỉ xuất hiện ở ban đêm tại sao lại ban ngày xuất hiện? Thảo nào, khó trách hắn sẽ giúp Bạch Lưu Ly, đang ở quan triêu, nam nhân thú thê đa số lợi ích, Bách Lý Vân Tựu tất nhiên cũng là như vậy, chỉ là hắn không ngờ rằng, Bách Lý Vân Tựu sẽ một lần ban ngày xuất hiện giúp Bạch Lưu Ly, càng sẽ lần thứ hai xuất hiện ban ngày giúp nàng, Bách Lý Vân Tựu muốn từ trên người Bạch Lưu Ly mưu đồ gì? Lẽ nào cùng mục đích của thái tử một dạng?
“Minh…” Mẫn quý phi cũng là khiếp sợ, chỉ bất quá khiếp sợ cùng nửa chữ nàng vừa nói ra khỏi miệng một dạng rất nhanh thoảng qua, tiện đà chuyển sang mỉm cười, “Nguyên lai là Vân vương gia, thực sự là đã lâu không gặp.”
(Luna: Đừng nói bả biết Minh vương nha @@)
Mặc dù thanh âm phát ra một chữ “Minh” chưa hoàn của quý phi nhẹ vô cùng, nhưng vẫn là để Bách Lý Vân Tựu trong nhuyễn kiệu nghe được rõ ràng, dưới mặt nạ vô nhân thấy được, ánh mắt của hắn chợt túc sát, sau đó chỉ nghe hắn thản nhiên nói: “Còn thỉnh nương nương thứ tội, Vân Tựu không thích hợp xuống kiệu, để tránh khỏi cung nữ thái giám bên người nương nương có đến mà không có về.”
Hạ nhân liên can vốn là lòng rùng mình càng chiến run dữ dội hơn, đồng loạt cúi đầu cung kính khiêm tốn nói: “Nô tỳ (tài) gặp qua Vân vương gia, Vân vương gia an!”
“Đều miễn lễ đi” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu như trước nhàn nhạt, “Nương nương không có trách Vân Tựu xen vào việc của người khác thay nương nương tiểu trừng thứ không có mắt này chứ?”
Bách Lý Vân Tựu chỉ là thái giám hôn mê bất tỉnh mất hai mắt, chỉ thấy Mẫn quý phi chỉ là mỉm cười, “Đâu có, thứ không có kiến thức như vậy, Vân vương gia dạy rất đúng, người đến, đem người này mang xuống, để tránh khỏi dơ mắt của Vân vương gia.”
Vũ Thế Nhiên không khỏi hơi nhíu mày, chỉ vì hắn không rõ thái độ của Mẫn quý phi đối với Bách Lý Vân Tựu vì sao ôn hòa như vậy, Bách Lý Vân Tựu tuy là Quỷ Vương gia trong miệng bách tính, có một đôi mắt sát nhân, nhưng Bách Lý Vân Tựu cuối cùng là một Vương gia khác họ đối quốc đối chính vô dụng, đó là đến hắn cũng không bằng, bằng gì có được thái độ như vậy của Mẫn quý phi?
Bỗng nhiên, trong đầu Vũ Thế Nhiên hiện lên một câu nói, hắc y đại nhân nói qua một câu nói, chỉ bằng ngươi?
Lẽ nào, Quỷ Vương gia Bách Lý Vân Tựu còn có một mặt không muốn người biết, cũng không phải là chỉ là một mặt thế nhân nhìn thấy không đúng tý nào?
“Tiểu thần Vũ Thế Nhiên gặp qua Vân vương gia.” Mặc dù tâm trạng có nghi, nét mặt của Vũ Thế Nhiên vẫn là phải cung kính hướng Bách Lý Vân Tựu hành lễ, “Không biết Vân vương gia đại giá quang lâm, tiểu thần không có từ xa tiếp đón, mong rằng Vân vương gia thứ lỗi.”

Dĩ nhiên ngang trời xuất một Bách Lý Vân Tựu, bất quá dù cho như vậy, hắn cũng muốn Bạch Lưu Ly chết, nàng thật là đá kê chân tốt.
“Trạng nguyên gia thật đúng là đa lễ, bổn vương không mời mà tới còn phá cửa mà vào, mong rằng trạng nguyên gia thứ lỗi mới phải.” Bách Lý Vân Tựu ôn tồn.
Vũ Thế Nhiên lại nói tiếp: “Bất quá còn phải thỉnh Vân vương gia di giá rồi, Thu uyển nơi này là tiểu thần đặc biệt vì quý phi nương nương cùng nội nhân(Vợ) có thể hảo hảo gặp lại không bị người bên ngoài quấy rối mà bố trí, Vương gia nếu là cũng thích thu cúc, cúc của Cúc uyển cũng đẹp không sao tả xiết, Vương gia nếu không phải hỉ cúc, vậy tiểu thần liền theo Vương gia đến tiền thính uống rượu uống trà.”
Vũ Thế Nhiên nói là đặc biệt vì Mẫn quý phi cùng Hạ Hầu Lạc bố trí Thu uyển, hoàn toàn không đề cập tới một chữ Bạch Lưu Ly cũng đứng ở trong Thu uyển, tựa như nàng là một người dư thừa vốn không nên ở đây.
“Nga? Nghe như là gia yến, bất quá đã là gia yến, Lưu Ly của bổn vương tại sao lại trong phủ của trạng nguyên gia?” Bách Lý Vân Tựu nguyên bản thanh âm khinh đạm tựa hồ trong nháy mắt lạnh xuống, “Tựa hồ còn xảy ra chuyện không vui.”
“Phải không? Lưu Ly?” Thanh âm cuối cùng của Bách Lý Vân Tựu hỏi Bạch Lưu Ly bỗng nhiên ôn hòa xuống tới, gọi thẳng hai chữ “Lưu Ly” ra miệng cho người cảm thấy cực kỳ bất hòa cấp bậc lễ nghĩa, rồi lại bởi vậy lộ ra hắn đối với hắn thê tử chưa qua cửa này thương yêu nồng đậm, vị đạo có một loại hộ thê.
Bạch Lưu Ly vốn là không muốn đem sự tồn tại của mình đột hiển ra, dù sao nàng không biết Bách Lý Vân Tựu thâm tàng bất lộ vì sao xuất hiện ở trong trạng nguyên phủ này, nghe là hộ nàng, nhưng mục đích thực tế là cái gì, ai biết được? Bất quá hiện nay hắn điểm nàng ra, nàng liền không thể ẩn sự tồn tại của mình, hơi cúi đầu phương hướng nhuyễn kiệu, khách khí nói: “Lưu Ly gặp qua Vương gia.”
Nhiên, còn không đợi Bạch Lưu Ly nói cái gì nữa, thanh âm lãnh ngạo của Mẫn quý phi vang lên, “Loại vấn đề này, bổn cung nghĩ, Vân vương gia cho là tự mình hỏi vị hôn thê tử của người một chút cho thỏa đáng, nàng tại sao lại xuất hiện ở trạng nguyên phủ, xuất hiện ở trong vườn hoa bổn cung cùng Lạc nhi gặp nhau.”
Thanh âm của Mẫn quý phi rất lạnh, lạnh đến không cho bất luận kẻ nào xen vào, chỉ thấy một đôi mắt xếch xinh đẹp của nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Lưu Ly, thanh âm lạnh lùng hàm chứa khinh bỉ nồng nặc, “Trạng nguyên hôm nay là phò mã gia của Trạch quốc ta, mà không chỉ là biểu ca của Bạch đại tiểu thư ngươi nữa.”
Mẫn quý phi cố ý đem hai chữ “Biểu ca” cắn đến rất nặng, tựa như đang nói Bạch Lưu Ly chuyện cho tới bây giờ lại vẫn vọng tưởng dây dưa quốc tế (Luna: con rể quốc gia), thực sự là không biết! Nàng hôm nay xuất hiện ở trạng nguyên phủ chính là chứng minh tốt nhất.
Nếu là như vậy, liền không chỉ là đang đánh mặt mũi của Bạch Lưu Ly, mà là đến mặt mũi của Bách Lý Vân Tựu cũng đánh một lượt.
“Y theo lời của mẹ quý phi nương nương nói, chính là Lưu Ly của Vân Tựu còn đối với trạng nguyên gia nhớ mãi không quên muốn cùng kỳ dây dưa không rõ, phải không?” Bách Lý Vân Tựu vẫn chưa cảm thấy bị người nhạo báng, thanh âm như trước không dậy nổi gợn sóng nào.
“Lẽ nào Vân vương gia cảm thấy không phải sao?” Mẫn quý phi lãnh mà nói trắng ra không lưu mặt mũi cho Bách Lý Vân Tựu, “Bạch đại tiểu thư, lẽ nào sự thực không phải là như vậy sao?”
“Là thế này phải không, Lưu Ly?” Bách Lý Vân Tựu như trước vấn Bạch Lưu Lym chỉ là ngữ điệu thường thường nghe không ra hắn nộ hoặc nghi.
“Cần gì phải hỏi nàng! Nàng hạ độc Lạc nhi của bổn cung chính là chứng cứ tốt nhất!” Giọng nói của Mẫn quý phi lạnh như băng đột nhiên trở nên sắc bén, mang theo uy nghiêm không cho người phản kháng, chỉ thấy nàng nói một tay lấy Hạ Hầu Lạc ôm vào trong ngực, trong mắt lưu lộ bi thương cùng đau lòng vủa mẫu thân, sau đó trong mắt sắc bén càng sâu, phảng phất nhất định phải trừng phạt Bạch Lưu Ly nặng nề mới cam tâm, “Bổn cung, nhất định phải định tội cho nàng!”
Ngữ khí kiên định của Mẫn quý phi quyết tuyệt, tựa hồ không định cho Bạch Lưu Ly bất luận cơ hội giải thích gì, nàng nhất định phải định tội cho Bạch Lưu Ly, dù cho nàng biết Lạc nhi biến thành bộ dáng này không phải là bởi vì trúng độc, mà Lạc nhi biến thành bộ dáng này tất nhiên cùng Bạch Lưu Ly thoát không khỏi liên quan! Mà nàng mặc dù có thể xác định như vậy là vì Bạch Lưu Ly cầm đi ngọc châu, là bởi vì lúc đầu cho Lạc nhi viên ngọc châu này, người tự mình treo ở trước trán của Lạc nhi lúc nhỏ không phải người lạ, chính là sinh mẫu của Bạch Lưu Ly Hạ Hầu Noãn! Trước đó vài ngày nàng liền nghe nói Bạch Lưu Ly bị Lạc nhi giết chết cùng hủy dung mạo tử mà phục sinh, nàng liền cảm giác trong lòng mơ hồ có chút bất an, nhưng không nghĩ, Bạch Lưu Ly dĩ nhiên trộm ngọc châu của Lạc nhi khôi phục mặt của nàng! Nàng muốn Bạch Lưu Ly trả lại dung mạo của Lạc nhi mà nàng yêu thích! Dù cho trả không được, nàng cũng muốn để cho nàng trả giả cực lớn!

Còn có Vũ Thế Nhiên, đừng tưởng rằng nàng không biết đáy lòng hắn tính toán chút gì, hắn tất nhiên đã sớm biết Lạc nhi thay đổi dáng dấp cũng không để cho nàng biết, chẳng qua là muốn đợi một cơ hội để cho nàng loại bỏ Bạch Lưu Ly, vậy nàng liền thuận ý của hắn, lúc thay Lạc nhi báo thù, trở lại giết quát nam nhân vô sỉ dám lợi dụng Lạc nhi của nàng một chút.
Trong con ngươi hơi rũ của Vũ Thế Nhiên hài lòng nổi lên tiếu ý, có Mẫn quý phi Vương Thượng sủng ái nhất định tội cho Bạch Lưu Ly, nàng tất không đường có thể trốn, cho dù có Bách Lý Vân Tựu ở thì như thế nào, một Vương gia vô dụng có thể làm được cái gì.
“Lưu Ly vẫn chưa hạ độc công chúa.” Đối với khí thế băng lãnh của Mẫn quý phi, Bạch Lưu Ly bất kinh bất cụ không kiêu ngạo không siểm nịnh, “Quý phi nương nương, vạn sự nên nói chứng cứ, người không có căn cứ chính xác Lưu Ly hạ độc công chúa, vậy lấy gì định tội Lưu Ly?”
“Chứng cứ? Ngươi xuất hiện ở trạng nguyên phủ chính là chứng cứ tốt nhất, nếu không vì sao ngươi sẽ ở trạng nguyên phủ? Tại sao lại xuất hiện ở địa phương có Lạc nhi xuất hiện?” Mẫn quý phi một mực chắc chắn Bạch Lưu Ly có tội, bất tại hồ việc xấu xí trên người nàng có thêm chút hư ảo hư ảo, “Trong lòng ngươi chỉ có một trạng nguyên lang, ngươi muốn gả cho trạng nguyên lang, ngươi hận Lạc nhi đoạt người trong lòng ngươi, ngươi hận Lạc nhi gả cho trạng nguyên lang, ngươi hận Lạc nhi, nên ngươi muốn Lạc nhi bị hủy, ngươi biết nữ nhân quan tâm nhất chính là dung mạo, nên ngươi hủy đi thứ quan tâm nhất của Lạc nhi, ngươi muốn cho trạng nguyên lang chán ghét Lạc nhi, từ nay về sau không tới gần Lạc nhi, bổn cung nói có đúng không?”
“Nương nương phân tích đích xác có đạo lý, Lưu Ly đích xác nên làm như vậy, như công chúa hủy mặt Lưu Ly một dạng, hủy đi mặt của công chúa.” Bạch Lưu Ly chỉ là khẽ mỉm cười.
“Thừa nhận sao? Không lời có thể nói sao?” Trong mắt của Mẫn quý phi mơ hồ lộ ra thâm độc, dù cho nàng biết hung thủ là Lạc nhi thì như thế nào, dù cho nàng được Vương Thượng thương yêu thì như thế nào, nàng thân đường đường là Hoàng quý phi, muốn xử tử nàng, không ai ngăn cản được, huống chi, Vương Thượng hạ nam rồi.
“Biểu muội, ngươi đây là tội gì phải…” Vũ Thế Nhiên mặt lộ vẻ thương tiếc, tâm trạng trái lại ngạc nhiên, hắn cũng không nghĩ tới Bạch Lưu Ly cãi cũng không cãi lại mà thừa nhận.
“Phò mã gia đừng vội vì Lưu Ly tiếc hận.” Thần tình thương tiếc của Vũ Thế Nhiên ở trong mắt Bạch Lưu Ly sao mà buồn cười, “Lưu Ly là người chết qua một lần, không có chuyện gì là luẩn quẩn trong lòng nhìn không ra, phò mã gia nếu đã thú công chúa, Lưu Ly cũng không có lý do gì quấn quít lấy quấn quít lấy phò mã gia không tha, như vậy có vẻ Lưu Ly chấp mê bất ngộ không phải sao?”
” Từ trước là lang chưa thú ta chưa gả, Lưu Ly tự nhiên nghĩ muốn phải gả cho lang quân như ý trong lòng, nhưng hôm nay lang đã thứ ra cũng đã có hôn ước trong người, vì sao còn phải quấn quít lấy phò mã gia không tha? Chẳng lẽ phò mã gia trời sinh mị lực đáng giá để Lưu Ly cả đời treo cổ trên thân cây của ngươi như thế?” Bạch Lưu Ly cạn tiếu cười tủm tỉm thái độ làm cho Vũ Thế Nhiên cùng Mẫn quý phi nhìn không thấu trong lòng nàng đến tột cùng suy nghĩ cái gì, chỉ thấy nàng chậm rãi đi hướng nhuyễn kiệu của Bách Lý Vân Tựu, Thính Phong lập tức lui về phía sau vài bước, Bạch Lưu Ly đi tới bên nhuyễn kiệu thì dừng lại, giơ tay lên đỡ cửa sổ của nhuyễn kiệu, “Hôm nay trong mắt Lưu Ly, nam nhân tốt nhất trên đời này, chỉ có vị hôn tướng công của Lưu Ly, phò mã gia, người toán cái gì?”
Một câu cạn tiếu nói, không chỉ có để Vũ Thế Nhiên chấn kinh đến bất khả tin tưởng, cũng để cho Bách Lý Vân Tựu trong kiệu nao nao.
Hạ Hầu Lạc nhất thời lại cuồng nộ, mạnh cựa ra tay của Mẫn quý phi, lấy tay vi đao hướng Bạch Lưu Ly xông tới, quát :” Bạch Lưu Ly ngươi một tiểu tiện nhân! Cũng dám nói Vũ lang không phải!”
Vũ Thế Nhiên cùng Mẫn quý phi không có ngăn trở Hạ Hầu Lạc, bởi vì Mẫn quý phi không coi vào đâu, lượng Bạch Lưu Ly cũng không dám động Hạ Hầu Lạc một cọng tóc gáy, chỉ thấy Bạch Lưu Ly không cần tốn nhiều sức vững vàng tiếp nhận tay của Hạ Hầu Lạc, câu thần cười nhạt, “Quý phi nương nương tội danh mới vừa rồi nói, tiền đề đều là thành lập trên cơ sở Lưu Ly nên xuất hiện nên xuất hiện trong trạng nguyên phủ, mà Lưu Ly cũng không phải là không mời mà tới.”
“Lưu Ly là phò mã gia tự mình truyền thư mời tới thưởng thu cúc, tự tự khẩn thiết, nếu không có nhìn thái độ khẩn thiết của phò mã gia, Lưu Ly hôm nay là phải cùng Vân vương gia đi cưỡi ngựa.” Bạch Lưu Ly nhìn Vũ Thế Nhiên hơi biến sắc mặt, tiếu ý thật sâu.
“Vũ lang làm sao sẽ gửi thư cho ngươi! Bạch Lưu Ly ngươi đừng thanh thiên bạch nhật nằm mộng!” Khuôn mặt Hạ Hầu Lạc dữ tợn.
“Công chúa không tin sao? Ta có thư phò mã gia tự tay viết, lạc khoản kí tên đều có, công chúa muốn nhìn không?” Bạch Lưu Ly như trước nhìn Vũ Thế Nhiên, “Phò mã gia cũng muốn xem không?”
Bạch Lưu Ly nói, thả Hạ Hầu Lạc, cánh tay vung lên, ngón tay xuất hiện phong thư hạt sắc.