CHƯƠNG 20: ĐÁNH ĐÁNH ĐOẠN LỜI
Editor: Luna Huang
“Tiểu thư tiểu thư! Chính, chính là nàng! Đây là Lan nhi nhìn thấy Quỷ Hồn của đại tiểu thư! Tuy rằng nàng hiện tại bao mặt, thế nhưng Lan nhi tuyệt đối không có nhìn lầm!” Lan nhi đem cánh tay của Bạch Trân Châu túm quá chặt chẽ, thanh âm sợ hãi mà run, “Tiểu thư mau mời đạo sĩ đến đuổi quỷ a!”
“Tỷ tỷ, ta cảm thấy Lan nhi không làm thiếp thân thị nữ trái lại đáng tiếc, ngay cả bộ dáng này của ta còn nhận được ta.” Bạch Lưu Ly đem mũ sa gở xuống đưa cho thị nữ đứng hầu ở một bên, hướng phương hướng của Lan nhi bước ra một bước nhỏ, ai biết chân sau của nàng còn chưa chấm đất, Lan nhi chợt buông lỏng ra cánh tay của Bạch Trân Châu, “Đông” Nặng nề một tiếng quỳ gối trước mặt Bạch Lưu Ly, một chút một chút hướng Bạch Lưu Ly dập đầu.
Lan nhi mới vừa rồi phản ứng quá mức đột nhiên, đến nỗi Bạch Trân Châu muốn trước khi nàng quỳ xuống ngăn lại, nàng cũng nàng cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lan nhi đột nhiên quỳ gối trước mặt Bạch Lưu Ly, tay khó khăn lắm đưa đến một nửa không thể làm gì khác hơn là cấp tốc thu hồi.
“Đại tiểu thư người buông tha Lan nhi đi! Người không nên tìm Lan nhi lấy mạng! Lan nhi… Không không, nô tỳ không có hại đại tiểu thư, nô tỳ chưa ——” Lan nhi một bên một bên cầu xin tha thứ, hình như đứng ở trước mặt nàng không là một người , mà là lệ quỷ lấy mạng, hết lần này tới lần khác, Bạch Lưu Ly chưa đánh nàng chưa mắng nàng, bất quá là cán tiếu nói một câu nhàn nhạt mà thôi.
Chỉ là Lan nhi sợ hãi run rẩy còn chưa tới kịp nói xong liền bị Bạch Trân Châu cố sức ném cho một cái tát, chỉ thấy Lan nhi còn chưa nói xong khóe miệng hóa thành máu loãng chảy ra, oai nghiêng người mà ngã, nhất thời cũng nói không ra lời nữa, có thể thấy được một tát này của Bạch Trân Châu cố sức bao nhiêu.

“Lan nhi ngươi nhìn rõ ràng! Đây là đại tiểu thư chân chân chính chính! Không phải là Quỷ Hồn gì! Chớ nói hưu nói vượn nữa!” Lúc này thần sắc của Bạch Trân Châu sắc bén, lạnh như băng nhìn Lan nhi bộ dáng chật vật, ánh mắt như vậy, hoàn toàn không giống như là đối đãi một thị nữ hầu hạ bản thân tròn mười năm, là người đều có tình, huống chi Trân Châu tiểu thư ở trong lòng mọi người hoàn mỹ không tỳ vết, nhiên lúc này, trong sảnh đến hạ nhân liên can không một người vì thế vô cùng kinh ngạc, trái lại dáng dấp vẻ mặt cung kính tin phục.
Tuy rằng Bạch Trân Châu ngày thường người ngoài đều cực kỳ dịu dàng hòa khí, nhưng đối với chuyện cùng Bạch gia tất quan làm mất đi thái độ ôn nhu giấu diếm, đối với hạ nhân phạm tội luôn luôn càng nghiêm trị không tha, bất quá dù vậy, cũng chưa bao giờ có bất kỳ người nào nói có một câu của nàng không đúng, không chỉ có người trong Bạch phủ, đó là bách tính đầu đường cuối ngõ toàn bộ đều cho rằng nàng cũng không thất đi ôn nhu của nữ tử lại rất có khí phách nam tử, hoàn mỹ không thể xoi mói, lấy tiếng khen đệ nhất giai nhân của Trạch quốc, bất luận nàng làm thế nào, lấy được đều là ca ngợi của mọi người, Bạch gia bởi vì có sự tồn tại của nàng mới không cấp tốc suy bại, cùng ác nữ gia chủ Bạch Lưu Ly từ đầu đến đuôi kia quả thực chính là cách biệt một trời!
“Muội muội, Lan nhi tựa hồ là bị kinh hách cực lớn, đến nỗi cấp bậc lễ nghĩa như thế chẳng thể phân biệt, mong rằng muội muội nhìn thượng tỷ tỷ đã trách phạt, tha nàng lần này, cũng đừng trách phạt nàng.” Nhất khắc còn đối với Lan nhi tàn khốc tương hướng, Bạch Trân Châu giờ khắc này nhìn về phía Bạch Lưu Ly cũng gương mặt ân hận xấu hổ, “Tỷ tỷ thay nàng hướng muội muội nói xin lỗi, muội muội nếu vẫn muốn phạt, liền phạt tỷ tỷ đi.”
Trong mắt người liên can nhất thời có chán ghét nồng nặc hiện lên, lại vừa sợ bị Bạch Lưu Ly thấy, chỉ có thể tựa đầu cúi đến thấp thấp,
“Cái tát của tỷ tỷ thật đúng là lợi hại, đây chính là thị nữ theo ngươi tròn mười năm, lẽ nào tỷ tỷ không đau lòng?” Bạch Lưu Ly chỉ là thản nhiên nhìn Bạch Trân Châu một mắt, sắc mặt không đổi, thậm chí ngay cả mâu quang hoảng cũng không hoảng một chút, tựa như không có một màn mới vừa rồi kia.
Bạch Trân Châu quả nhiên không phải thật tâm tốt với cô muội muội này, bằng không nàng tuyệt sẽ không nói ra lời như vậy, là quan tâm thị nữ của mình mà nói, kì thực là bôi đen Bạch Lưu Ly, để cho nàng tọa thực một ác danh không giảng đạo lý không chân tướng tùy ý đánh chửi hạ nhân, tỷ tỷ như vậy, thật đúng là một hảo tỷ tỷ.

Nói như vậy, Bạch Trân Châu không biết nói qua bao nhiêu lần, trước kia Bạch Lưu Ly nghe không hiểu sao?
Bất quá một câu nói của của Bạch Trân Châu nói làm được thực sự là hảo, để cho nàng biết hảo tỷ tỷ của nàng thật đúng là chân chính đối với nàng “Hảo”, như vậy trong lòng nàng tất cả giả thiết liền đủ để thành lập, đã như vậy, nàng tất để cho hảo tỷ tỷ của nàng “Người tốt có hảo báo.”
Bạch Lưu Ly nói rõ ràng không có bao nhiêu ôn độ, lại làm cho người cảm thấy lời của nàng luôn luôn mang theo tiếu ý nhợt nhạt, tựa như nàng căn bản không lưu ý chuyện xảy ra quanh thân, vừa giống như nàng đối với mình tràn đầy tự tin, tự tin tất cả mọi chuyện nàng cũng có thể giải quyết dễ dàng, cho nên nàng mới dương dương tự đắc cạn tiếu, đến nỗi Bạch Trân Châu luôn cho là nàng nhìn thấy không phải là Bạch Lưu Ly chân chính.
“Không biết cấp bậc lễ nghĩa dĩ hạ phạm thượng vốn sẽ phải bị phạt, coi như là Lan nhi, cũng không ngoại lệ.” Bạch Trân Châu hơi mím môi, mặt lộ vẻ xuất thái độ đau lòng bất đắc dĩ, phảng phất thực sự đau lòng cho Lan nhi bị nàng tát, “Muội muội là gia chủ Bạch gia, làm sao là Lan nhi nhất giới thị nữ có thể nói bậy.”
“Tỷ tỷ không đau lòng, ta lại thay tỷ tỷ đau lòng.” Bạch Lưu Ly vừa nói chuyện, càng làm vho mọi người chấn kinh đến bất khả cử động.
Chỉ thấy nàng chậm rãi ngồi xổm người xuống trước mặt Lan nhi, ngay người người đều cho là nàng sẽ nghiêm phạt Lan nhi không tưởng được, nàng đưa tay rút ra khăn đeo ở hông Lan nhi, giúp Lan nhi lau vết máu khóe miệng nàng!

Đây —— đây là đại tiểu thư sao? Nàng lại đang giúp Lan nhi. . .lau máu ở khóe miệng, mà không phải tiếp cho Lan nhi một cái tát?
Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Trân Châu hơi co rụt lại, đó là đến Thính Phong đứng ở một bên không nói được một lời đều kinh ngạc, phải biết rằng, Trạch quốc thậm chí toàn bộ Diệu Nguyệt chưa bao giờ có chủ tử nào nguyện ý đụng vào nô nhân của mình, càng chớ luận ở trước mặt mình nô nhân chỉ có thể khúm núm khom người thậm chí tồn thân!
Ác nữ này, trong lòng đang suy nghĩ gì?
“Lan nhi a, sợ cái gì? Ta là người, còn không phải quỷ, sẽ không ăn ngươi, lại không biết lấy mạng của ngươi, yên tâm.” Bạch Lưu Ly hàm chứa nhàn nhạt cười dùng khăn một chút một chút nhẹ nhàng thấm vết máu khóe miệng của Lan nhi, nhìn Lan nhi vì chấn kinh hoàng khủng mà lệ muốn rời khỏi viền mắt, nhìn nàng do run biến thành thân thể cứng ngắc, khóe mắt cười trở nên thoả mãn, “Người đến a, đem Lan nhi đở xuống, sau khi tắm sơ lại mang đến gặp..”
Lan nhi chưa nói xong liền bị Bạch Trân Châu cắt đứt, dù cho không có nửa câu sau, nàng cũng hiểu được đủ rồi.
“Muội muội có thể bỏ qua cho Lan nhi, tỷ tỷ thực sự là vui mừng, tỷ tỷ liền thay Lan nhi tạ qua muội muội đại lượng.” Bạch Trân Châu âm thầm cảm thấy có chút bất an, luôn cảm thấy dáng tươi cười của Bạch Lưu Ly sâu, lại để cho nàng đoán không ra.
“Lan nhi thị nữ tỷ tỷ yêu thích nhất, ta tự nhiên đối với nàng tốt nhiều hơn, nếu không cai nên phải thương tâm không phải sao?” Bạch Lưu Ly vừa nói vừa đi đến viện tử, mắt nhìn phía trước, phảng phất mạn bất kinh tâm nói, “Ta xem nàng tựa hồ chấn kinh không ít, đợi ta hỏi nàng tường tận một chút xem phát sinh chuyện gì, nếu không nàng luôn là hoảng sợ như vậy bên cạnh tỷ tỷ bên cạnh tỷ tỷ, ta lo lắng.”

“Muội muội, có thể không cùng tỷ tỷ nói một câu, là ai cứu ngươi? Bạch phủ định phải thật tốt đáp tạ hắn.” Bạch Trân Châu ngôn ngữ ôn hòa, cũng chỉ có một mình Bạch Lưu Ly biết, ôn hòa như vậy phía sau có dạng tâm tư gì.
“Tỷ tỷ làm sao biết là ai đã cứu ta, mà không phải tự ta sống lại?” Bạch Lưu Ly không quay đầu nhìn Bạch Trân Châu, vẫn là hơi tiếu ý phản vấn, chỉ sợ nàng muốn hỏi không phải ai nàng, mà là ai cứu nàng ra khỏi quan tài, cũng chỉ sợ không phải là đáp tạ, mà là muốn trả thù.
Nàng nếu sống lại, lại có thể lại để cho tiểu nhân đắc chí.
Bạch Trân Châu nao nao, rõ ràng không ngờ tới Bạch Lưu Ly sẽ có phản vấn như vậy.
Bỗng nhiên, Bạch Lưu Ly không còn là như có như không cạn tiếu, mà là khẽ cười ra tiếng, tâm tình như nắng, “Tỷ tỷ ngươi nhìn ngươi nghe, tựa hồ là Bạch Lực đã trở về.”
—— đề lời nói ngoài ——
Canh ~! Biểu khinh bỉ đại thúc!