CHƯƠNG 29: HUYỆN THỪA MỚI
Editor: Luna Huang
Sa Mộc vì mình đang nằm mơ, thế nhưng ôn độ chộp trong tay đúng là chân thật như vậy, để cho nàng dưới sự kích động hoảng trương ngây ngẩn cả người, đồng mâu hơi trợn to, bất khả tin tưởng đến đều có chút run, “Đại tiểu thư… Thật là đại tiểu thư?”
“Sa Mộc trưởng thành đại cô nương rồi.” Bạch Lưu Ly vẫn chưa vì lời của Sa Mộc mà hiển khiếp sợ hoảng trương, bất quá là ngoài ý muốn, lại đang nhìn đến lúc này Sa Mộc nhất phó kinh ngạc thì mỉm cười, nàng vừa đi tới thế giới này nhìn thấy Sa Mộc thì nàng mới là một tiểu cô nương mười bốn tiểu cô nương, hôm nay đã là tuổi dậy thì dáng dấp non nớt, trổ mã thanh tú động lòng người, chỉ là…
Bạch Lưu Ly thủy chung chú ý tóc dài thùy tán trên ở lưng Sa Mộc không có oản búi tóc phụ nhân, điều này làm cho trong lòng Bạch Lưu Ly có chút mơ hồ đau.
“Đại tiểu thư! Người thật là đại tiểu thư?” Nghe được Bạch Lưu Ly nói, thấy mỉm cười quen thuộc, Sa Mộc cả kinh vội vã xuống giường, thanh âm càng dũ phát run, đó là đến hai vai cũng run, “Không không không, nô tỳ làm sao sẽ nhanh như vậy gặp được đại tiểu thư, nhất định là nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ, nô tỳ nhất định phải nhanh lên một chút tỉnh laị gặp đại tiểu thư mới được!”
Một khắc trước kích động vội vã lại biến thành khẩn trương hoảng loạn, Bạch Lưu Ly nhìn Sa Mộc hoảng hoảng trương trương, giơ tay lên bắt được hai vai của nàng, chìm chìm thanh âm nói: “Sa Mộc, ở đây là cảnh trong mơ của ngươi, ta cũng không phải ảo ảnh trong mộng ngươi, nơi này là Liễu thành, ta là Bạch Lưu Ly, ngươi không phải là đang nằm mơ.”
Sa Mộc lại ngẩn người, sau đó lớn mật giơ tay lên sờ sờ tay của Bạch Lưu Ly, xác định xúc tua chính là ôn độ chân chân thật thật, trên mặt mình hung hăng bấm một cái, nếm được cảm nhận sâu sắc nàng lại một lần nữa kích động không thôi nói, “Nô tỳ… Nô tỳ rốt cục gặp được đại tiểu thư rồi! Đại tiểu thư mau đi tìm cô gia! Mau chút ly khai nơi này đi!”
“Đừng hoảng hốt, ngươi sốt cao vừa hết, thân thể còn hư, nằm trước, ta đi lấy một ít thức ăn cho ngươi, vừa ăn vừa nói đi.” Bạch Lưu Ly vẫn chưa vội vã hỏi Sa Mộc nàng đến tột cùng vì sao mà đến, lại đến tột cùng vì sao hoảng trương bộ dáng như vậy, chỉ cười ôn hòa nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của nàng, xoay người ly khai thư phòng, lưu lại một mình Sa Mộc vẫn còn hoảng loạn cùng khiếp sợ lăng lăng nhìn bóng lưng của nàng.
Sa Mộc có loại cảm giác, đây là đại tiểu thư nàng biết, nhưng lại không giống đại tiểu thư, đến tột cùng chỗ nào không giống, có thể là nhãn thần đi, từ trước đại tiểu thư, coi như là cười, trong mắt cũng chỉ có một tầng lãnh ý, nhưng mà hôm nay đại tiểu thư, trong mắt cũng nhìn không thấy lãnh ý kia nữa, có tựa hồ chỉ có ấm áp nhàn nhạt.
Là cảm giác sai sao?”

Bạch Lưu Ly mới đi ra khỏi thư phòng, Sa Mộc còn lăng đứng ở trước giường, bỗng nhiên có hai cái đầu nhỏ dò xét tiến đến, nháy con mắt nhìn nàng như nhìn sinh vật mới lại.
Sa Mộc không có công phu không có nội lực, nhĩ lực tự nhiên không gọi là tốt, vốn không thể phát hiện được bọn tiểu tử thò đầu vào, thế nhưng hai tiểu gia hỏa làm ra động tĩnh rất lớn, muốn không cho nàng phát hiện đều khó khăn.
Chỉ thấy tiểu nữ chải song kế mặc xiêm y phấn sắc lớn lên bạch bạch bàn bàn ở cạnh cửa, hướng một nam oa oa bốn tuổi đứng ở bên người nàng chính nắm tay nhỏ bé của nàng nãi thanh nãi khí nói: “Ca ca ca ca, di di này thật kỳ quái nga!”
Một nam oa oa người mặc một bộ cẩm y đạm lam sắc cập đầu gối trúc văn, tóc nhu thuận thật chỉnh tề bó thành một bó trên đỉnh đầu, còn hữu mô hữu dạng mang trúc quan trên đỉnh đầu, cùng nữ oa oa lớn lên bạch bạch tịnh tịnh, so với nữ oa oa cao hơn một cái đầu, đứng ở bên người nữ oa oa nghiễm nhiên như một tiểu ca ca, hai tiểu oa nhi màu hồng nhạt cùng đạm lam sắc đứng chung một chỗ, rất là khả ái.
Thanh âm của nữ oa oa không biết phóng nhỏ, Sa Mộc xoay đầu lại, nam oa oa để ngón trở lên bên mép mình nhẹ nhàng hút một tiếng, Muội muội nhỏ giọng chút, nếu như mẫu thân biết chúng ta tới quấy rối khách nhân, mẫu thân sẽ tức giận.”
“Mẫu thân tức giận, đánh mông?” Nữ oa oa lập tức giơ tay lên che miệng mình, xuyên thấu qua khe hở phát sinh thanh âm ô ô xèo xèo, nam oa oa gật đầu, nữ oa oa lập tức đem tay che lên cái mông của mình, nhất phó sợ, nam oa oa lập tức sờ sờ đầu của nàng nói, “Muội muội không sợ, nếu như mẫu thân đánh muội muội, ca ca giúp muội muội chịu đánh của mẫu thân.”
“Không muốn không muốn!” Ai biết nữ oa oa nghe được tiểu ca ca của nàng thay nàng bị phạt chẳng những không vui, trái lại mạnh lắc đầu sau đó ôm lấy cánh tay của nam oa oa, phun không rõ chữ, “Không muốn ca ca bị đánh, không muốn không muốn!”
Tiểu gia hỏa nói đúng là hai mắt lệ uông uông, sợ đến nam oa oa vội vã sờ sờ mặt nàng lại ôm ôm nàng, “Mẫu thân sẽ không đá muội muội cũng sẽ không đánh ca ca, muội muội không phải sợ không phải sợ nga.”
Sa Mộc nghe hai tiểu gia hỏa ngươi một lời ta một lời hoàn toàn đã quên bọn họ đi tới nơi này là vì nhìn lén khách nhân của mẫu thân, Sa Mộc nhìn hai tiểu oa nhi, càng chấn kinh, chỉ cảm thấy nam oa oa kia lớn lên rất giống ai, rồi lại nhất thời nghĩ không ra.
Giữa lúc Sa Mộc dùng sức muốn nghĩ nam oa oa kia đến tột cùng giống ai, thanh âm của Bạch Lưu Ly ở ngoài phòng vang lên, mang theo chút nghiêm khắc, “Không phải nói không thể đến nơi này tới quấy rầy khách nhân sao? Cha các ngươi đâu?”

“Bên ngoài có người tìm đến cha, cha ở tiền đường.” A Uyên nắm thật chặt tay của tiểu điểu nhi cúi đầu đáp.
“Nguyệt Nguyệt nương làm cao điểm mới, không muốn ăn?” Giọng nói nghiêm nghị của Bạch Lưu Ly bỗng nhiên lại ôn hòa, nhẹ nhàng ôn nhu như gió mát ngày xuân, Sa Mộc chưa từng nghe bao giờ.
“Muốn ăn muốn ăn! Tiểu điểu nhi muốn ăn!” Tiểu điểu nhi lập tức tay nhỏ bé xoay người chạy đi viện tử Ám Nguyệt.
A Uyên vội vã theo sau, một bên chạy một bên khẩn trương nói: “Muội muội chạy chậm một chút, không thì té!”
Thẳng đến bọn tiểu tử chạy xa, Bạch Lưu Ly cầm khay tiến thất, Sa Mộc vẫn không thể nào nghĩ ra nam oa oa kia đến tột cùng giống ai.
Bạch Lưu Ly tiến thất, thấy Sa Mộc còn duy trì tư thái mới vừa rồi nàng ly khai gian nhà, cũng không ngoài ý muốn, chỉ đặt khay lên bàn nói: “Nhi tử cùng nhi tử của ta, Bách Lý Uyên cùng Vân Lộ, muốn đển thân thể ngươi tốt chút mới để cho bọn họ tới gặp ngươi một chút, đến đây, uống canh gừng nóng trước.”
“Nhi tử cùng nữ nhi…của đại tiểu thư…?” Sa Mộc còn không phản ứng kịp, đúng vậy, năm đó đại loạn Tố thành đã qua năm năm, đại tiểu thư làm nương cũng không kỳ quái… Còn một thân một mình, cũng chỉ có mình nàng mà thôi…
“Ân.” Nói đến hai tiểu gia hỏa, đuôi lông mày của Bạch Lưu Ly bất tri bất giác có treo dáng tươi cười hiền hoà, nhẹ nhàng gật đầu, còn mang chén canh gừng đang bốc hơi nóng đến tay Sa Mộc.
Sa Mộc có chút lúng ta lúng túng tiếp nhận chén canh, hai tiểu oa nhi lớn lên cũng không như đại tiểu thư, đó là lớn lên giống cô gia? Nàng còn chưa từng thấy qua dáng dấp của cô gia, tiểu công tử cùng tiểu tiểu thư lớn lên rất đẹp, cô gia vậy cũng lớn lên anh tuấn phi phàm đi, đại tiểu thư cùng cô gia ly khai Tố thành, nhất định là rất hạnh phúc đi?

Rất hạnh phúc…
Sa Mộc từ sáng nay vừa mở mắt ra tâm vẫn chưa thể bình tĩnh, lúc này lòng của nàng rồi đột nhiên ba động, vừa cầm chén canh ngồi xuống rồi lập tức đứng lên, kích động đến canh gừng nóng hổi trong bát vẫy ra hơn phân nửa, bát trên tay của nàng nàng cũng như không cảm giác, lại bắt đầu lặp lại lời nói của nàng, “Đại tiểu thư! Mau cùng cô gia ly khai Tố thành đi!”
Lần này, Bạch Lưu Ly cũng không nói gì, chỉ là bình tĩnh nhìn nàng, Sa Mộc lại bắt đầu hãy còn bất an, “Vương Thượng đã phái người đến tìm cô gia, nói là phải bắt cô gia hồi Tố thành hỏi tội năm đó!”
Nghe xong lời của Sa Mộc, trong lòng Bạch Lưu Ly có ngoài ý muốn có cảm động có khiếp sợ, duy chỉ không có là khẩn trương hoảng loạn, chỉ là khẽ cười lần thứ hai vỗ vỗ đầu vai của Sa Mộc, nói: “Sỏa cô nương, ngươi liền vì chuyện này thiên lý xa xôi không ngủ không ngớt chạy tới đây?”
Trên mặt Bạch Lưu Ly dáng tươi cười bình tĩnh để Sa Mộc càng luống cuống, nhất thời đã quên tôn ti nắm thật chặt hai vai của Bạch Lưu Ly, khẩn trương nói: “Đây không phải là chuyện nhỏ! Đại tiểu thư, lần này sẽ hủy đi ngày yên tĩnh của người và cô gia!”
Vì sao đại tiểu thư còn có thể lãnh tĩnh cười như vậy?
“Không có chuyện gì, tin tưởng, ta không cần thay ta kinh hoàng.” Bạch Lưu Ly mặc Sa Mộc túm hai vai nàng đến đau, không uấn không buồn, chỉ cầm tay của Sa Mộc, “Sa Mộc, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi làm thế nào biết ta ở Liễu thành?”
Sa Mộc vẫn là không cách nào không hãi hoảng sợ, nhưng vẫn là trả lời vấn đề của Bạch Lưu Ly: “Là lão thái gia để nô tỳ tới.”
Việt lão đầu? Thân thể của Bạch Lưu Ly hơi chấn động một chút, “Việt lão đầu…vẫn, hoàn hảo?”
“Đại tiểu thư yên tâm, lão thái gia tốt, nô tỳ chiếu cố tốt lão thái gia, đại tiểu thư không cần lo lắng.” Nói đến lão Bạch Việt, Sa Mộc có vẻ không khẩn trương như vậy, nét mặt không tự chủ được lộ ra nụ cười vui vẻ, thậm chí ngay cả nói ra tựa hồ cũng ấm áp, “Lão thái gia thật biết điều rất nghe lời, tuy rằng lâu lâu cũng còn hồ đồ.”
Bạch Lưu Ly từ trong mắt Sa Mộc thấy một loại đồ, một loại nàng ở thân phận thị nữ ti tiện tự nhận của Sa Mộc chưa bao giờ có —— thân tình.
“Sa Mộc, nhớ kỹ, ta từ lâu không phải là đại tiểu thư của Bạch phủ, ngươi cũng sớm không phải thị nữ của ta, ngươi không cần xưng bản thân làm nô tỳ.” Bạch Lưu Ly nhìn chằm chằm ánh mắt của Sa Mộc, túm tay nàng có chút chặt, “Việt lão đầu định cũng nghĩ như vậy.”

Nàng mặc dù không biết Việt lão đầu là làm thế nào biết nàng ở Liễu thành, nhưng nàng biết, Việt lão đầu sẽ bảo Sa Mộc đến Liễu thành tìm nàng, tất nhiên không biết là bởi vì chuyện trong miệng Sa Mộc nói Mục Chiểu phái người đuổi bắt Bách Lý Vân Tựu.
Việt lão đầu, muốn làm gì?
Sa Mộc ăn vài thứ uống thuốc lại buồn ngủ, không ngờ đã ngủ.
Bạch Lưu Ly thay nàng đắp kín chăn, nhẹ nhàng cài cửa lại ra khỏi phòng.
Dưới cây đào trong viện, Bách Lý Vân Tựu đang nằm trên ghế, một tay kê dưới đầu, lẳng lặng nhìn trời cao trạm bích, trong viện không có thân ảnh của ba oa oa, có lẽ là Ám Nguyệt mang bọn họ ra ngoài chơi rồi, trong viện yên tĩnh.
Bạch Lưu Ly đi tới trước mặt Bách Lý Vân Tựu, chặn cảnh trong mắt hắn, đem cái bóng của mình áp đến trên người hắn, chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu nhợt nhạt cười, ngồi dậy, cầm tay xuôi ở bên người của Bạch Lưu Ly, nói: “Lưu Ly, biết ta mới ở bên ngoài nghe được tin tức gì không?”
“Ân?” Bạch Lưu Ly thay hắn vén tóc ra sau tai.
“Huyện thừa mới của Liễu thành ngày mai đến tiền nhiệm.” Dáng tươi cười của Bách Lý Vân Tựu bất biến, Bạch Lưu Ly chỉ là nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, nàng biết lời hắn còn chưa nói hết, chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu nói tiếp, “Ta còn nghe nói, huyện thừa mới họ Mục, tên Đồng Nhai.”
Mục… Đồng Nhai? Bạch Lưu Ly hơi nhíu mày, tên này, tựa hồ có chút quen thuộc.
—— đề lời nói ngoài ——
Trước chính văn viết đến tiểu tỳ tử Sa Mộc cùng tiểu tuỳ tùng Đồng Nhai của cố sự tới!