CHƯƠNG 131: GIAO TÂM, LƯU LY CÙNG VÂN TỰU
Editor: Luna Huang
Ngoài động sắc trời ám mông mông dần dần biến sáng, tia sáng cũng không phải là quá mạnh mẽ, cũng đã là có thể rọi sáng sơn động không lớn này.
Bạch Lưu Ly chậm rãi tháo vải quấn trước ngực của Bách Lý Vân Tựu ra, một lần nữa vì hắn bôi thuốc ở vết thương tâm khẩu, bởi vì hết sạch vải có thể dùng, Bạch Lưu Ly chỉ mặc ngoại, xe trung y của bản thân, chỉ là trước khi xé bị Bách Lý Vân Tựu nắm cổ tay, Bạch Lưu Ly cũng nhẹ nhàng hất tay hắn ra, mi tâm của Bách Lý Vân Tựu ninh ninh, không kiên trì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Lưu Ly xe trung y trong tay nàng thành băng vải rồi quấn lên lồng ngực của hắn.
“Địa phương ta đã từng sinh hoạt cùng địa phương hiện tại sinh hoạt bất đồng, rất nhiều thứ chỗ này không có, nơi này có rất nhiều thứ chỗ đó không có.” Động tác của Bạch Lưu Ly mềm nhẹ cẩn thận chậm rãi quấn vải lên lồng ngực của Bách Lý Vân Tựu, mí mắt rũ xuống lệnh Bách Lý Vân Tựu nhìn không thấy ánh mắt của nàng, chỉ lẳng lặng nghe thanh âm của nàng nhẹ vang bên tai, “Ta đã từng là một đại phu, một độc y có thể để cho thế nhân kính ngưỡng nhưng cũng có thể để thế nhân sợ hãi, tính mạng trên tay vô số, có người từng nói, chỉ cần ta muốn một người chết, hắn tuyệt đối không thể sống, mà chỉ cần ta muốn một người sống, hắn liền tuyệt đối sẽ không chết.”
Bách Lý Vân Tựu rất an tĩnh, động tác của Bạch Lưu Ly rất nhẹ, thanh âm rất nhẹ, “Ta không có phụ mẫu không có thân nhân, nuôi nấng ta lớn lên là một tổ chức sát thủ, bởi vì ta tiếp nhận nhiệm vụ chưa hề thất bại, cũng vì người trở thành mục tiêu của ta chưa từng có thể may mắn tránh khỏi, cho nên người trong tổ chức liền cho ta một xưng hào, Tu La độc y.”
“Bởi vì thân phận ta tương đối đặc thù, tổ chức đối đãi rất tốt, bất quá đối đãi cho dù tốt thì như thế nào, đợi cho ta tuổi già sức yếu, vẫn như cũ sẽ bị xem như phế vật vô dụng ném qua một bên.” Bạch Lưu Ly đem vải trên ngực của Bách Lý Vân Tựu cầm trong tay thắt gúc lại, thay hắn mang từng món y sam khoác lên, không quên đem áo khoác đắp kín trên người hắn, cũng không có ngước mắt liếc hắn một cái, chỉ là xoay người đưa lưng về phía Bách Lý Vân Tựu ngồi ở bên cạnh hắn, thanh âm u lãnh, “Không có thân nhân thương yêu kết quả có thể đều là như vậy.”
Nếu là có thể chọn, ai muốn buông tha sinh hoạt thật tốt mà khi một sát thủ đều ở vào trong lúc nguy hiểm, nếu là nàng có phụ mẫu thân nhân thương yêu, nàng cũng sẽ có một cuộc sống của người bình thường, chỉ là trên đời này chưa từng có giả như, điều nàng có thể làm, đó là sống tiếp.

Bỗng nhiên, áo khoác ấm áp từ sau khoác lên trên vai Bạch Lưu Ly, hai vai của Bạch Lưu Ly nhẹ vô cùng nhẹ vô cùng run rẩy, không quay đầu lại, cũng không có cự tuyệt hảo ý của Bách Lý Vân Tựu, mà là giơ hai tay lên kéo kéo áo khoác bọc thân thể của mình, đem một bên kia đắp lên trên người Bách Lý Vân Tựu.
Bách Lý Vân Tựu nhìn bóng lưng nho nhỏ của Bạch Lưu Ly, từ sau cầm tay nhỏ bé của nàng để ở bên người.
Bạch Lưu Ly nhìn cái động khẩu chất đống cành khô, có chút tự giễu cười cười: “Thế nhưng ai sẽ dự đoán được, phiên thư chưởng hắn phúc thử khống bạch cứu được bất luận kẻ nào lại duy nhất cứu không được bản thân, đúng là vẫn còn chạy không khỏi bệnh di truyền mệnh định trong gia tộc, huyết mạch truyền thừa trên trăm của độc y thế gia, cuối cùng thì xong.”
“Ta cũng không có bất luận cái gì bị chết không cam lòng, chỉ là ta luôn luôn không tin mệnh trời cư nhiên sẽ sống lại ở thế giới này, thật là có chút châm chọc đúng hay không?” Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng mà kéo khóe miệng, nhợt nhạt cười, “Kỳ thực sống lại ở chỗ này không có gì không tốt, dù sao đời trước không có gì cho ta lưu luyến.”
Thế nhưng đời này bất đồng, nàng có thân nhân, gặp được người yêu nàng.
Nên đời này, nàng phải sống thật tốt.
Bách Lý Vân Tựu nhìn bóng lưng nho nhỏ của Bạch Lưu Ly cùng tóc ngắn vừa mới qua khỏi vai của nàng, tâm thắt có chút chặt, đến nỗi tay của hắn nắm tay nhỏ bé của Bạch Lưu Ly cố sức vài phần, chỉ nghe Bạch Lưu Ly cũng không nhợt nhạt cười nói: “Ngày đó người cứu ta, chính là thời gian ta đến thế giới này.”
Quan tài phong kín, bốn mươi chín viên trấn hồn đinh, nếu là không có hắn, nàng ly khai miệng quan tài chỉ sợ phải cực kỳ lâu.

Chỉ là chuyện cho tới bây giờ, nàng như trước không nghĩ ra, hắn vì sao phải cứu nàng.
“Ta biết.” Bách Lý Vân Tựu nắm chặt tay của Bạch Lưu Ly, thanh âm đồng dạng rất nhẹ, cũng rất là khàn khàn, Bạch Lưu Ly nao nao, cuối cùng quay đầu nhìn về phía vẻ mặt trầm tĩnh của Bách Lý Vân Tựu, chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu lẳng lặng nhìn kỹ mặt mày của nàng, vẫn chưa vì mới vừa rồi nàng theo như lời nói hiện ra chút khiếp sợ cùng bất khả tin tưởng nào, cũng không có xem nàng như người quái dị, tựa như hắn đã sớm biết tất cả mọi chuyện, “Ta gặp được Bạch Lưu Ly chân chính, ta biết nàng không phải là nàng, trước khi cứu nàng đã biết.”
Như Bách Lý Vân Tựu nhìn nàng một dạng, Bạch Lưu Ly lúc này nghe lời của Bách Lý Vân Tựu nhìn hắn, vẫn chưa có chút giật mình cùng bất khả tin tưởng nào, sau đó lại là tự giễu cười cười, “Không cảm thấy ta đáng sợ sao?”
“Vậy Lưu Ly cảm thấy ta đáng sợ không?” Bách Lý Vân Tựu cũng khẽ cười, lòng của Bạch Lưu Ly có chút đau, giơ tay lên khẽ vuốt khẽ vuốt má trái của Bách Lý Vân Tựu, “Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?”
“Có cái gì tốt để hỏi, nàng nguyện nói ta liền nguyện ý nghe, nàng không muốn ta liền không bắt buộc, chỉ cần trong mắt ta nàng chính là nàng, liền liền không có bất kỳ nghi vấn nào.” Bách Lý Vân Tựu giơ tay lên đặt lên tay của Bạch Lưu Ly, mặt mày ôn nhu khó được, “Từ nay về sau, ta tới yêu nàng, ta làm thân nhân của nàng.”
Ngữ điệu khàn khàn trầm thấp không có bao nhiêu ôn nhu, cũng để chóp mũi của Bạch Lưu Ly có chút chua xót, tay phủ trên mặt trái của Bách Lý Vân Tựu thật lâu không có nhúc nhích, cảm động hơn càng nhiều hơn là đau lòng, nhẹ nhàng mà gật đầu tiếp tục phủ hướng mắt trái của hắn, thanh âm rất là chậm rãi nói: “Vậy còn ngươi, Bách Lý Vân Tựu?”
“Ngươi lại đến tột cùng là ai?” Nghĩ đến ban ngày, trước mắt đã không có bóng trắng mờ ảo, bên tai cũng mất tiếng khóc oán ô ô, lòng của Bạch Lưu Ly mới có dũng khí để ngón tay giữa dừng lại trên con mắt trái của Bách Lý Vân Tựu, một chút lại một chút nhẹ vỗ về lông mày của hắn mắt của hắn cùng với ký hiệu xung quanh mắt của hắn.

“Lưu Ly nhìn thấy các nàng phải không?” Bách Lý Vân Tựu khép hờ mắt, mặt Bạch Lưu Ly khẽ vuốt mặt mày hắn, thanh âm nhàn nhạt, chỉ nghe Bạch Lưu Ly nhẹ vô cùng nhẹ vô cùng ân một tiếng, Bách Lý Vân Tựu mới tiếp tục nói, “Lưu Ly có cảm thấy ta rất đáng sợ hay không?”
“Không.” Động tác ở đầu ngón tay của Bạch Lưu Ly dừng một chút, khẽ lắc đầu một cái.
” Đây là kết quả cùng ta dựa vào gần quá, nên ta cũng không tới gần bất luận kẻ nào.” Bách Lý Vân Tựu ngước mắt, cầm cổ tay Bạch Lưu Ly, để cho nàng lặng yên ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn đỉnh đầu, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp như thanh tuyền mạn lưu, có thể để Bạch Lưu Ly an tĩnh ngồi ở bên cạnh hắn chậm rãi nghe hắn nói.
“Mấy trăm năm trước, Diệu Nguyệt đại lục tản vô số tiểu quốc, tương hỗ chinh phạt, chiến hỏa khói lửa không ngừng, dân chúng lầm than dân chúng lầm than, Lưu Ly biết, thiên hạ đại loạn cuối cùng chỉ có một người một vương triều nhất thống loạn thế, mà cũng là vương triều cuối cùng thống trị cái loạn thế này của Diệu Nguyệt, tên là U Đô.”
“Nam nhân nhất thống Diệu Nguyệt không biết đến từ nơi nào mang đến cho bách tính thiên hạ mang đến phúc trạch mang đến an khang, dưới sự thống trị của U Đô Diệu Nguyệt đại lục bình tĩnh hai trăm năm, thế nhưng quá mức náo động phông khải là chuyện tốt, quá mức bình tĩnh cũng chưa chắc là chuyện tốt, càng là gió êm sóng lặng, có địa phương cất giấu ba đào cuộn trào mãnh liệt không vì thế nhân thấy, trên đời này nơi chốn là người truy cầu quyền lực, lại có bao nhiêu người nguyện ý đời đời kiếp kiếp thần phục dưới chân người khác, nên, U Đô nhất thống Diệu Nguyệt bình thản an khang hai trăm lại nghênh đón đại loạn.”
“Phân cửu tất hợp hợp cửu tất phân, đạo lý này nghĩ đến thông minh như Lưu Ly không xa lạ gì, đây cũng là đại kiếp nạn từng vương triều phải trải qua, U Đô cũng không ngoại lệ, chỉ là muốn thay đổi triều đại nhất định phải có một người thế nhân tin tưởng mới có thể xách động thiên hạ, các thần quốc thần phục dưới chân U Đô liền cho U Đô một cái mác lệnh thế nhân sợ_ Quỷ Vực.”
“Tử nữ vương thất U Đô có một bản lĩnh tựa hồ cùng sinh ra đã có sắn lệnh thế nhân không giải thích được kính úy, đó chính là có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của chim bay cá nhảy, mà vương giả chí cao của U Đô, càng tự có bản lĩnh thiên nhãn có thể điều động có thể điều động chim bay cá nhảy, khai quốc chi vương của U Đô năm đó mới có thể có lực lượng chim bay cá nhảy trong đại loạn thống nhất toàn bộ Diệu Nguyệt.”
“Bởi vì U Đô mang đến phúc trạch cho Diệu Nguyệt, tử nữ vương thất có bản lĩnh kẻ khác lấy làm kỳ rồi lại kẻ khác kính úy được thế nhân tán thưởng, chỉ khi nào thế nhân rơi vào sợ hãi, những thứ bản lĩnh này chỉ có thể lệnh thế nhân sợ hãi lệnh thế nhân muốn trừ cho mau, thần quốc của U Đô lợi dụng sợ hãi của bách tính đối với vương thất U Đô xách động thiên hạ, phản U Đô, nói hậu duệ của U Đô là người ngoại la đối đãi không phải người mà là chim bay cá nhảy nhất thống trị Diệu Nguyệt hai trăm…… nhiều năm, Diệu Nguyệt không thể tiếp làm chó của U Đô nữa.”
“Lúc đó thần quốc của Diệu Nguyệt nói nói tạo dịch bệnh tai nạn, là U Đô dưỡng chó hai trăm năm rốt cục phải hiến tế, nếu là không phản, Diệu Nguyệt tất vong, bách tính Diệu Nguyệt từ xưa đến nay tín thiên tín mệnh, cuối cùng không có bất luận hoài nghi gì tin lời đồn thần quốc tán ra, chối bỏ phúc trạch hai trăm năm U Đô mang lại cho Diệu Nguyệt.”

“Hơn trăm năm trước, Diệu Nguyệt lần thứ hai đại loạn, U Đô cường thịnh cũng cuối cùng là quả bất địch chúng, cuối cùng vong quốc.”
Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu rất bình tĩnh, tựa như đang nói một cố sự cửu viễn cùng hắn cùng hắn không có bất kỳ quan hệ nào, thế nhưng Bạch Lưu Ly biết, hắn cùng với Quỷ Vực trong miệng bách tính đều có chút quan hệ mật bất khả phân.
Mà Bách Lý Vân Tựu nói bản lĩnh bẩm sinh của tử nữ vương thất U Đô lệnh thế nhân không hiểu, để lòng bàn tay của Bạch Lưu Ly đúng là thấm mồ hôi thật mỏng.
“Hôm nay chuyện thế nhân biết U Đô, liền dừng lại ở bảy quốc lật đổ U Đô mười năm trước thất phân thiên hạ, thế nhân chỉ nói U Đô đều đáng chết nên vong, nhưng không ai biết diệt vong của U Đô có bao nhiêu thảm liệt, cũng không có ai biết nếu nói bảy đại phúc trạch quốc gia có bao nhiêu mặt người dạ thú.”
“U Đô không muốn chiến hỏa lan đến bách tính, nguyện hàng, nguyện đời đời kiếp kiếp không bước vào Diệu Nguyệt một bước, thế nhưng thất quốc là đem hơn mười vạn hàng binh của U Đô phong đế đô bên trong thành, như xem cuộc vui vậy đứng ở đầu tường thật cao dùng mũi tên nhọn nhất nhất bắn chết bọn họ.” Nói đến đây, Bách Lý Vân Tựu bình tĩnh như đang nói một chuyện xưa đem tay của Bạch Lưu Ly nắm chặt, màu sắc của ký hiệu trên mặt trái đang từ từ thay đổi đậm, ánh mắt c băng lãnh như đao, “Người tham lam vĩnh viễn không biết thỏa mãn, hủy U Đô rồi lại muốn có được lực lượng của U Đô, phàm là tử nữ vương thất cùng nam nữ còn sống trong thành, nam bất luận lão ấu đều bị yêm giết, nữ, mười tuổi trở lên làm trò chơi cho quý tộc, dưới mười tuổi cùng toàn thành lão ấu bách họ giống nhau treo cổ đầu tường, chỉ là nữ nhi vương thất thà chết chứ không chịu khuất phục thà chết chứ không chịu khuất phục, trước lúc chịu nhục kết thúc bản thân.”
“Ba ngày ba đêm, mặc dù đế đô nội biến xử tử máu chảy thành sông, tới thủy tới chung nhưng đều là tĩnh mịch một mảnh, không có bất kỳ người nào phát sinh một tiếng kêu rên, không một người phát sinh một tiếng cầu xin tha thứ, chỉ có oán khí đậm đến không hóa được.”
“U Đô mênh mông, duy nhất may mắn tránh khỏi, chỉ có tiểu công chúa bảy tuổi bị nãi nương cắt tóc đẩy vào trong giếng cạn, cùng xếp cổ thi thể trong giếng ngây người tròn sáy ngày sáu đêm.”
Bách Lý Vân Tựu nắm chặt tay của Bạch Lưu Ly để nàng cảm thấy đau, cũng để cho hai tay của nàng trở nên băng lãnh.
“Lưu Ly nên biết, họ của U Đô, họ Vân.”