Lạc Thanh Hàn ngồi quỳ trên đệm, eo lưng thẳng tắp, giống như tùng xanh trong tuyết.

“Ta nói rồi, đào một nhánh sông, dẫn nước vào quận Cảnh Thọ.”

Thiếu bảo sốt ruột, không chờ nổi chen miệng “Cách của người chỉ có thể giải quyết một phần vấn đề về nước cho nạn dân ở quận Cảnh Thọ, hạn hán những nơi khác vẫn chưa có cách giải quyết!”

Lạc Thanh Hàn chắc chắn nói “Chỉ cần làm theo lời ta nói, hạn hán ở bốn quận phía Nam đều có thể giải quyết.”

Bảy người ở đây đều là thân tín của Thái tử.

Theo lý, họ nên tin Thái tử vô điều kiện, nhưng lời Thái tử nói thật sự khiến họ không thể tin.

Sao có thể giải quyết nạn hạn hán ở bốn quận phía Nam chỉ bằng cách đào một một nhánh sông? Quả thật là chuyện vô căn cứ!

Họ bàn bạc cả ngày, nhưng cuối cùng không có kết quả gì.

Khi Lạc Thanh Hàn ra khỏi cung Minh Quang, trời đã xuống núi.

Lúc này, một tiểu thái giám đi tới, cung kính nói “Hồi bẩm Thái tử Điện hạ, Hoàng hậu nương nương mời người đến một chuyến.”

“Bây giờ à?”

“Vâng.”

Lạc Thanh Hàn không hỏi nữa, lạnh nhạt nói “Đến điện Tiêu Phòng.”

Vừa bước vào điện Tiêu Phòng, Lạc Thanh Hàn liền cảm thấy không khí trở nên lạnh lẽo nặng nề.

Hắn cung kính hành lễ “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”

Màn trúc được vén lên, Tần hoàng hậu chậm rãi bước ra.

Bà mặc váy dài đối khâm đỏ tía với tay áo rộng, làn váy trải dài trên sàn đá cẩm thạch trắng.

Bà luôn thích mặc trang phục màu tối này, giống như cảm giác bà mang lại cho người khác …

Thâm trầm, áp lực, lạnh nhạt.

Tần hoàng hậu “Nghe nói hôm nay con tiếp chỉ giải quyết hạn hán phía Nam.”

Lạc Thanh Hàn “Vâng.”

“Vậy con có cách giải quyết chưa?”

“Nhi thần định đào một nhánh sông từ sông Di vào quận Cảnh Thọ …”

Tần hoàng hậu cắt ngang “Cách này con đã nói qua rồi, không cần nói lại, bổn cung muốn biết con còn có cách nào khác?”

Lạc Thanh Hàn cụp mắt im lặng.

Giọng điệu Tần hoàng hậu ngày càng lạnh lùng “Nếu con không có cách vẹn toàn, sao còn kiên trì đi đầu? Con có biết có bao nhiêu người âm thầm chờ xem trò cười của con không? Bổn cung khó lắm mới đẩy con lên được ngôi vị Thái tử, nếu ngay cả ngôi vị Thái tử cũng không giữ được, ta nuôi con có ích lợi gì?”

Mỗi một câu chất vấn giống như cây búa nặng nề lấy ra từ hầm băng, giáng mạnh vào trái tim Lạc Thanh Hàn.

Vừa đau vừa lạnh.

Lạc Thanh Hàn mím môi “Nhi thần sẽ giải quyết ổn thỏa hạn hán này, xin mẫu hậu yên tâm.”

Tần hoàng hậu dời tầm mắt khỏi người hắn, như thể bà không muốn nhìn hắn nữa.

“Con tự liệu mà làm.”

Lạc Thanh Hàn từ trong tay áo lấy ra một tấm bùa hộ thân, hai tay dâng lên “Mẫu hậu, đây là bùa hộ thân mà nhi thần nhờ người xin cho mẫu hậu, có thể bảo hộ người bình an khỏe mạnh.”

Tần hoàng hậu không thèm liếc mắt nhìn, lạnh lùng nói “Bây giờ con đi đến đường cùng, bắt đầu tin thần phật rồi à?”

Lạc Thanh Hàn đặt tấm bùa hộ thân trên đất, cung kính nói “Mẫu hậu hãy nghỉ ngơi sớm, bảo trọng phượng thể, nhi thần cáo lui.”

Hắn lui khỏi điện Tiêu Phòng.

Nhưng buồn bực trong lòng vẫn chưa tan.

Hắn lê bước chân nặng trĩu xuống bậc thềm.

Huynh đệ ruột thịt chờ xem trò cười của hắn.

Thân tín của hắn không tin hắn, mẫu hậu cũng vậy.

Trong hoàng cung này, hắn từng có người nào đáng tin cậy không?

Lúc này, một cảm giác cô đơn khó tả bao trùm lấy hắn.

Thường công công thận trọng hỏi.

“Điện hạ muốn về cung Minh Quang sao?”

Lạc Thanh Hàn nhìn đêm dài phía trước, thật lâu sau mới lên tiếng.

“Đến điện Thanh Ca.”