Tất nhiên Triệu mỹ nhân không muốn.

Đông cung nhiều nữ nhân như vậy, nếu Thái tử bị Tiêu lương đệ độc chiếm, vậy những nữ nhân khác phải làm sao?

Lẽ nào muốn các nàng sống như góa phụ?

Triệu mỹ nhân không muốn trở thành đóa hoa không ai thăm hỏi, chỉ có thể cô độc héo úa, nàng cũng muốn được Thái tử sủng ái.

Nàng hơi ngẩng đầu, thận trọng hỏi “Tỷ tỷ thấy muội nên làm thế nào?”

Lý trắc phi ghé sát tai nàng thì thầm vài câu.

Triệu mỹ nhân nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ do dự.

“Như vậy thật sự được sao?”

Lý trắc phi cong môi khẽ cười “Mẫu thân của Thái tử là người quận Trần Lưu, vừa hay muội cũng là người quận Trần Lưu, đây là cơ hội tốt mà ông trời ban cho muội, muội nhất định có thể làm được.”

Triệu mỹ nhân gật gật đầu “Muội sẽ thử xem.”

Lý trắc phi nắm chặt tay nàng “Không chỉ thử được, phải dốc toàn lực, nếu lần này không thành công, Tiêu lương đệ nhất định sẽ nhân cơ hội giẫm đạp muội, tương lai chờ đợi muội, chính là chết già ở lãnh cung.”

Thân thể yêu kiều của Triệu mỹ nhân khẽ run lên.

Nàng mím môi, giọng điệu trở nên dứt khoát.

“Muội biết rồi.”

Lý trắc phi hào phóng cho nàng rất nhiều thứ, sau đó nhẹ giọng nói “Muội muội, muội về chuẩn bị cho tốt, ta chờ tin tốt của muội.”

Triệu mỹ nhân tâm sự trùng trùng rời điện Kim Phong.

Lý trắc phi dựa vào ghế sập, cúi đầu nhìn móng tay đỏ tươi của mình, thản nhiên dặn dò.

“Thải Vân, phái người theo dõi Triệu mỹ nhân, chỉ cần nàng ta có động tĩnh, lập tức báo lại cho ta.”

“Vâng.”

……

Thượng triều hôm nay, văn võ bá quan thương nghị chuyện hạn hán ở phía Nam.

Nhiều người bày tỏ phải chi tiền cứu trợ thiên tai.

Đám người Hộ bộ khóc lóc than thở quốc khố hết tiền, nếu muốn bọn họ chi tiền, bọn họ chỉ có thể đập đầu vào cửa quốc khố mà chết.

Trên triều cãi một trận ầm ĩ.

Hoàng đế đau đầu không thôi.

Lúc này, Lạc Thanh Hàn đứng ra, nêu lên một đề nghị.

“Nhi thần đề nghị đào một nhánh sông ở trung lưu và hạ lưu sông Di, đưa nước sông vào nội địa của quận Cảnh Thọ, có nước sông, dân chúng quận Cảnh Thọ có thể vượt qua nạn hạn hán.”

Lời vừa nói ra, Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần lập tức châm chọc.

“Thái tử nói nghe thật nhẹ nhàng, ngươi nghĩ đào một nhánh sông là trò trẻ con sao? Ngươi có biết đào một nhánh sông cần bao nhiêu nhân lực, vật lực và thời gian không? Đợi ngươi đào xong một nhánh sông, e là dâng chúng phía Nam đều chết khát cả rồi!”

Lạc Thanh Hàn giải thích rõ ràng “Ta đã tra qua, sông Di gần quận Cảnh Thọ, ở giữa có một khe núi tự nhiên. Chúng ta chỉ cần cho người đào một cái hố giữa trung lưu và hạ lưu sông Di, tìm cách dẫn nước sông vào trong khe núi, nước sông có thể xuôi dòng chảy vào nội địa quận Cảnh Thọ, vì vậy không tốn nhiều nhân lực và thời gian để đào một nhánh sông cho quận Cảnh Thọ.”

Lạc Dạ Thần không ngờ còn có thể làm như vậy, muốn phản bác lại không tìm được lời nào, chỉ có thể tức giận quay đầu đi, không thèm nhìn Thái tử nữa.

Nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên chậm rãi lên tiếng, giọng điệu của y bình tĩnh hơn Đại hoàng tử.

“Ý tưởng của Thái tử rất tốt, nhưng cho dù thành công, cũng chỉ có thể cứu được hơn một nửa số người ở quận Cảnh Thọ, dân chúng nơi khác vẫn phải chịu cảnh hạn hán, vấn đề hạn hán vẫn chưa được giải quyết.”

Lạc Thanh Hàn nói “Thà cứu được một nơi còn hơn không làm gì.”

Lạc Vân Hiên mỉm cười “Thái tử nói cũng có lý.”

Hoàng đế nghĩ đi nghĩ lại, quyết định làm theo đề nghị của Thái tử.

Như Thái tử nói, cứu được một nơi thì tốt một nơi, tình hình hạn hán ở nơi khác thì lại tìm cách khác.