Trong lòng Bảo Cầm thầm than không ổn, vừa rồi Thái tử đã nghe hết những gì chủ tử nhà nàng nói rồi, Thái tử sẽ không vì thế mà ghét chủ tử nhà nàng chứ?
Nói đi phải nói lại, Thái tử cũng thật là, mỗi lần đến điện Thanh Ca đều im hơi lặng tiếng, còn đến đúng thời khắc mấu chốt, cứ tiếp tục thế này, nàng sẽ không dám tám chuyện với chủ tử nữa.
Tiêu Hề Hề thẹn thùng cười “Thần thiếp gả vào Đông cung dĩ nhiên là vì ngưỡng mộ Thái tử Điện hạ anh tuấn tài hoa, ăn no chờ chết chỉ là thuận theo tự nhiên thôi.”
Lạc Thanh Hàn phất tay, những người trong phòng đều lui xuống.
Hắn vén vạt áo ngồi xếp bằng trên đệm.
Tiêu Hề Hề rót trà cho hắn.
“Hôm nay nhìn tâm trạng của Điện hạ rất tốt.”
Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nói “Đúng là rất tốt.”
Hắn đánh giá nữ nhân trước mặt, sắc mặt hồng hào sáng bóng.
“Có vẻ nàng cũng hồi phục rất tốt.”
Tiêu Hề Hề lập tức lấy khăn lụa che miệng ho nhẹ hai tiếng, giả vờ yếu ớt nói “Nhìn bề ngoài thì thần thiếp có vẻ không sao, nhưng thật ra bên trong vẫn còn rất yếu, cần tịnh dưỡng một khoảng thời gian dài.”
Lạc Thanh Hàn giờ đã nhìn rõ bản chất cá muối của nữ nhân này, làm ngơ dáng vẻ diễn kịch của nàng.
“Nếu đã khỏe, hẳn là có thể thị tẩm rồi.”
Tiêu Hề Hề bị dọa sợ không thở nổi, chợt ho dữ dội.
Lần này là ho thật.
Lạc Thanh Hàn đẩy tách trà chưa uống đến trước mặt nàng, bảo nàng uống chút nước làm ẩm cổ họng.
Tiêu Hề Hề ho đến nỗi mặt đỏ bừng, phải một lúc sau mới dừng được.
“Điện hạ, người đừng giỡn như vậy, dọa người lắm đó.”
Lạc Thanh Hàn hỏi “Chỉ bảo nàng thị tẩm thôi, làm gì mà dọa người?”
Tiêu Hề Hề muốn nói nàng chưa thành niên, nhưng trong thời đại này thiếu nữ mười sáu tuổi đã đến tuổi cập kê rồi, mà năm nay nàng mười sáu, lấy cớ này thoái thác không ổn rồi.
Nàng nhăn mặt nói “Thần thiếp sợ đau.”
“Nhịn một chút sẽ không sao.”
Xem xem, đây là tiếng người à?!
Tiêu Hề Hề biết hôm nay nàng thoát không được rồi, ở đây không có ai, nàng dứt khoát quỳ xuống đất, đáng thương cầu xin nói.
“Sở dĩ thần thiếp vào cung là để giúp Thái tử đăng cơ xưng đế, những chuyện khác, thần thiếp không dám cầu, cũng không muốn.”
Lạc Thanh Hàn nâng cằm nàng lên, giọng rõ ràng uy lực.
“Phàm là thứ ta cho nàng, dù nàng không muốn, cũng phải nhận.”
Tiêu Hề Hề khóc không ra nước mắt.
Đầu ngón tay của Lạc Thanh Hàn lướt qua môi nàng, bình tĩnh nói “Nếu nàng đã vào Đông cung, thì là nữ nhân của ta, thị tẩm là chuyện sớm muộn, đạo lý đơn giản như vậy, lẽ nào nàng không biết sao?”
Biết là một chuyện, nhưng thực hiện lại là chuyện khác.
Tiêu Hề Hề mím môi không nói gì.
Lạc Thanh Hàn buông cằm nàng ra, dùng khăn lụa lau đi nhiệt độ còn sót lại trên ngón tay, bình tĩnh nói.
“Muốn có được thì phải cho đi, nếu nàng muốn có được lòng tin của ta thì phải cho ta thấy thành ý của nàng, nếu cả chuyện thị tẩm cũng không làm được, sao ta tin nàng thật lòng suy nghĩ cho ta?”
Giọng điệu của hắn nghe không giống lời tướng công nói với thiếp thất, mà giống như giáo viên đang dạy học sinh cách làm người hơn.
Tiêu Hề Hề không còn gì để nói.
Lạc Thanh Hàn còn rất nhiều việc phải làm, hắn ngồi không bao lâu đã đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, hắn như thể nhớ ra chuyện gì, đột nhiên nói với Tiêu Hề Hề.
“Ta đã nói chuyện nàng trúng độc với Trung Võ tướng quân rồi, người của phủ tướng quân chiều nay sẽ vào cung thăm nàng, đây là phần thưởng cho chuyện nàng thay ta chặn rượu độc.”
Tiêu Hề Hề khom người “Đa tạ lòng tốt của Điện hạ.”