Tiêu Hề Hề là đứa con đầu tiên của Tiêu Lăng Phong, theo lý mà nói ông phải quan tâm nàng nhiều hơn những đứa trẻ khác mới đúng.
Nhưng bởi vì bản mệnh của Tiêu Hề Hề, nàng từ nhỏ đã bị mang đi, mười lăm tuổi mới trở về.
Bọn họ trên danh nghĩa là cha con, nhưng thực tế so với người xa lạ không khác bao nhiêu.
Tiêu Lăng Phong tiến lên chào hỏi.
"Vi thần bái kiến Tiêu lương đệ."
Tiêu Hề Hề tò mò hỏi: "Phụ thân ở đây làm gì vậy?"
Tiêu Lăng Phong do dự mãi, cuối cùng cũng quyết định nói ra.
"Là nương cùng muội muội ngươi bị bệnh, buổi chiều hôm qua lúc qua cầu hai người không cẩn thận ngã xuống sông, đến khi được người ta cứu lên thì đã hôn mê bất tỉnh.


Ta đã cho mời tất cả những danh y trong Thịnh Kinh tới nhà song đều vô dụng.

Hai người không những không có chuyển biến tốt, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.

Ta thật sự không có biện pháp, chỉ có thể vào cung cầu kiến Thái Tử, thỉnh người ân chuẩn cho ta mời thái y trong cung về phủ."
Tiêu Hề Hề cụp mắt xuống: "Ra là vậy."
Tiêu Lăng Phong nhíu mày: "Sao trông ngươi không có biểu hiện ngạc nhiên gì? Họ là mẹ ruột và muội muội của ngươi, biết họ gặp đại nạn, không phải nên lo lắng sao?"
Tiêu Hề Hề tính một quẻ cho Tiết thị cùng Tiêu Tri Lam, cả hai sẽ trải qua chút khổ cực, nhưng tính mạng không đáng ngại.
Nếu không chết, Tiêu Hề Hề cảm thấy không có gì để lo lắng.
Nhưng những lời này không thể nói cho Tiêu Lăng Phong được.
Tiêu Hề Hề đối với lời chất vấn của phụ thân, chỉ ngượng ngùng cười trừ, sau đó liền hỏi:
"Phụ thân gặp được Thái Tử điện hạ chưa?"
Tiêu Lăng Phong đối với nàng rất bất mãn, nhưng nàng hiện tại là lương đệ của Thái tử, dù ông trong lòng bất mãn thế nào, cũng không thể hằn học với nàng.
Ông cau mày nói: "Chưa, Thái Tử điện hạ đang bận, phải đợi người xong việc ta mới có thể vào trong."
Ông chú ý tới hộp đồ ăn trong tay Tiêu Hề Hề, liền hỏi: "Đây là mang cho Thái Tử điện hạ?"
Tiêu Hề Hề thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy."
Tiêu Lăng Phong tiến lên hai bước, vội vàng mà nói: "Ngươi có thể cho ta cùng vào được không? Nương cùng muội muội ngươi bệnh thật sự nặng, không thể trì hoãn thêm, ta cần mau chóng đem thái y thỉnh về."

"Không được."
Thấy nàng cự tuyệt dứt khoát như thế, cơn giận trong lòng Tiêu Lăng Phong tức khắc bùng dậy: "Họ đều là thân nhân của ngươi, ngươi thà trơ mắt nhìn họ đi tới chỗ chết, cũng không muốn dang tay giúp đỡ sao? Sao tâm địa ngươi lãnh cảm như vậy?!"
Dù bị mắng, Tiêu Hề Hề cũng không buồn bực, nàng nghiêm túc giải thích.
"Không phải con không nghĩ giúp người, là con cũng không thể chắc chắn mình có thể gặp được Thái Tử điện hạ không.

Con với người giống nhau, vừa mới đến đây, cũng chưa cho người vào thông báo.

Hơn nữa người vừa rồi cũng nói, Thái Tử điện hạ đang bận, điện hạ chắc cũng không rảnh gặp con.

Vạn nhất điện hạ không chịu gặp con, mà con lại đáp ứng thỉnh cầu của người, chẳng phải là nói không giữ lời sao?"
Nàng nói hợp tình hợp lý, Tiêu Lăng Phong không thể phản bác.
Ông biết chính mình vừa rồi quá xúc động, nói chuyện không để ý trước sau, nhưng ông là trưởng bối, không thể cúi mặt đi theo tiểu bối xin lỗi.

Vì thế ông chỉ có thể giữ nguyên vẻ mặt nói: "Thái Tử nếu không muốn gặp ngươi, những điều kia coi như ta chưa từng nói qua."
Lúc này Thường công công đi ra.
Hắn không nghĩ tới Tiêu lương đệ cũng ở chỗ này, chạy nhanh tới hành lễ.
"Tiêu lương đệ sao hôm nay người lại rảnh tới đây vậy ạ?"
Tiêu lương đệ là một nữ nhân không thích đi ra ngoài, trừ phi tất yếu, rất ít khi thấy nàng ra khỏi cung, hôm nay nàng xuất hiện, thật là sự kiện hiếm thấy.
Tiêu Hề Hề cười nói: "Ta tới đưa canh cho Thái Tử điện hạ, phiền công công giúp ta truyền một tiếng."
"Dạ, nô tài sẽ đi báo giúp người ngay ạ."
Thường công công xoay người định đi, Tiêu Lăng Phong vội tiến lên gọi lại hắn: "Công công, Thái Tử điện hạ có rảnh gặp ta không?".