Lúc Tạ Khuynh ngủ cảm thấy hơi lạnh.

Bình thường trong đêm có cảm giác này, nàng sẽ vô thức dụi dụi vào người bên cạnh. Nhưng hôm nay không có. Vì trong tiềm thức nàng rõ ràng, đêm nay nàng ngủ một mình, có dựa vào bên cạnh thì cũng không tìm được hơi ấm quen thuộc.

Chẳng qua không sao cả, Tạ Khuynh nghĩ, nàng da dày thịt béo, chút lạnh lẽo đó có làm sao, từ bé đến giờ chịu lạnh cũng mấy chục năm rồi, sao chỉ cùng giường chung gối với người ta một hai năm lại trở nên yếu ớt được?

Nếu nàng cứ yếu ớt như vậy, sau này về biên quan làm sao bây giờ? Nửa đời còn lại làm sao bây giờ?

Tạ Khuynh trong giấc mộng mơ màng nghĩ như thế, cảm thấy thật có lý, xoay người định ngủ tiếp.

Ai ngờ vừa nghiêng người đã cảm thấy không đúng, tay và chân nàng vừa chạm vào... Hình như không phải ván giường?

Tay Tạ Khuynh đặt lên 'vật thể' kia du tẩu, đến khi sờ được một mảnh da thịt ấm nóng mới đột nhiên bừng tỉnh, giơ chân chuẩn xác cho một cước, đem gia hỏa không biết sống chết dám bò lên giường nàng đá bay xuống giường.

'Rầm' một tiếng, người kia từ trên giường lăn xuống, Tạ Khuynh nhân cơ hội đó xuống giường châm đèn. Ánh đèn ảm đạm soi ra một vóc người nam nhân cao lớn đang bò dậy, khuỷu tay chống lên giường, bàn tay đỡ cái trán, không biết là do bị thương hay do mất mặt.

Trong giây phút ánh lửa sáng lên, Tạ Khuynh nhận ra người này.

"Bệ hạ?"

Tạ Khuynh vội vàng buông mồi lửa, đi qua đỡ Cao Tấn ngồi lên giường, tay chân nàng có chút luống cuống:

"Có, có bị thương ở đâu không?"

Cao Tấn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chỉ chỉ ngực mình:

"Bị thương ở đây."

Tạ Khuynh nghe xong lập tức muốn nhào tới xoa cho hắn, nhưng bàn tay mới vươn ra một nửa liền nhớ lại mình không đá vào chỗ này. Cao Tấn thấy nàng dừng lại, dứt khoát tự động thủ, nắm cổ tay Tạ Khuynh đặt lên lồng ngực.

"Ái phi thật là lòng dạ độc ác, thiếu chút nữa đã mưu sát thân phu." Giọng nói của Cao Tấn mềm nhũn, làm Tạ Khuynh nghe vào mà tê cả da đầu:

[ đại ca à, ngươi làm bằng giấy sao? ]

[ ta cũng đâu có đá vào ngực ngươi, có cần yếu ớt vậy không? ]

[ già mồm! ]

Trong lòng nghĩ như thế, ngoài mặt lại toàn là áy náy đau lòng, Tạ Khuynh khoa trương bổ nhào vào Cao Tấn:

"Đều là thần thiếp không tốt, để thần thiếp xoa cho Bệ hạ."

Tạ Khuynh nói xong liền kéo cổ áo Cao Tấn, bộ dạng như ác bá cường đoạt dân nữ, làm tâm tư muốn trả thù của Cao Tấn triệt để vỡ vụn.

"Được rồi được rồi." Cao Tấn đè tay Tạ Khuynh lại.

Tạ Khuynh lại không chịu buông, ngoài miệng toàn là quan tâm:

"Bệ hạ, để thần thiếp xem xem ngài bao nhiêu thương ở đâu, bị thương có nặng hay không, thần thiếp là kẻ thô lỗ, hạ thủ không biết nặng nhẹ, vạn nhất đánh Bệ hạ nội thương thì phải làm sao?"

Cao Tấn sao có thể không nhìn ra tâm tư của nàng, ỡm ờ để nàng giật áo mình ra, đẩy mình ngã ra giường. Còn Tạ Khuynh thấy Cao Tấn không vùng vẫy, ngược lại hết hứng thú, xoay người ngồi lên Cao Tấn, bộ dạng người chiến thắng.

"Sao không phản kháng?" Tạ Khuynh hỏi.

Cao Tấn giang tay, thần sắc thản nhiên:

"Tùy ngươi đến hái."

Nói xong câu cợt nhã này, vẻ mặt Cao Tấn đắc chí vừa lòng lắm, cơ hồ viết luôn mấy chữ 'không cần vì ta là kiều hoa mà thương tiếc' lên mặt.

Tạ Khuynh cảm thấy mình thắng mà như bại.

[ tòng thiện như đăng, tòng ác như băng*. Cao Tấn thật là học hư. ]

(Tòng thiện như đăng, tòng ác như băng: theo điều thiện càng lên càng cao, theo điều ác càng xuống càng sâu.

(. ❛ ᴗ ❛.) Theo Tạ Khuynh càng sủng càng rớt cục liêm sỉ.

ƯattpadTaiTheTuongPhung)

Cao Tấn nhìn nàng chằm chằm, khóe miệng mỉm cười, nắm chặt tay nàng đặt lên ngực mình, hỏi một câu:

"Nhớ ta không?"

Cái ngữ khí câu nhân này làm Tạ Khuynh đỏ cả tai, nhưng nàng không muốn thừa nhận, mạnh miệng nói:

"Mới nửa ngày không thấy, có gì tốt mà nhớ?"

[ không nói thì không cảm thấy đâu. ]

[ cẩu tử nói xong, nghĩ lại thì hình như là có chút chút. ]

Hai câu tiếng lòng này làm Cao Tấn nghe vào tràn đầy thoải mái, tay dùng sức ôm Tạ Khuynh vào ngực, nhẹ giọng thì thầm vào tai nàng:

"Ta rất nhớ nàng."

Màn đêm yên ả, bên ngoài râm ran tiếng côn trùng xen lẫn tiếng ếch. Mọi thứ đều bình tĩnh như vậy, làm nổi bật lên tiếng tim đập rộn ràng của hai người.

Tạ Khuynh cũng không biết vì sao, bỗng nhiên nàng lại rất muốn hôn cẩu tử này. Có lẽ là vì đêm dài yên tĩnh, có lẽ vì nhất thời xúc động,.. Tóm lại, hiện tại nàng muốn hôn hắn, đồng thời cũng đã làm như vậy.

Đêm lạnh như nước, hai người trong màn quấn lấy nhau.

Không biết qua bao lâu, căn phòng yên tĩnh ấm áp bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bụng kêu, ai ai oán oán, bách chuyển thiên hồi...

Tạ Khuynh không bao giờ nghĩ đến, khó khăn lắm mình mới chủ động một lần, thế mà lại đi tong vì cơn đói.

Định mặc kệ cái bụng kêu không đúng lúc này mà tiếp tục, nhưng sau khi bầu không khí tốt đẹp lúc nãy tan biến, muốn nối lại tựa hồ hơi khó khăn.

Cao Tấn nhìn bộ dạng ảo não của Tạ Khuynh, không nhịn được quay đầu đi cười thầm, Tạ Khuynh thật sự muốn tìm cái lỗ chui vào.

"Hộp cơm cũng chưa động tới, nàng không dùng bữa tối à?" Cao Tấn nén cười hỏi.

Tạ Khuynh quanh co trả lời: "Có dùng một chút."

Cao Tấn ngồi dậy, vừa chỉnh lí y phục vừa hỏi:

"Dùng cái gì? Rượu sao?"

Tạ Khuynh nhìn thoáng qua hai vò rượu trên bàn, không tiếp tục giảo biện nữa. Sau khi Cao Tấn mặc xong y phục, tiếp tục quay sang giúp Tạ Khuynh chỉnh lí.

Y phục cả hai đều ngay ngắn rồi, Cao Tấn lôi kéo Tạ Khuynh xuống giường:

"Mặc quần áo, ta mang nàng đi ăn chút gì đó."

Tạ Khuynh đi đến bên cửa sổ, nhìn vầng trăng trên cao, nói:

"Canh giờ này, ngài chắc không?"

Cao Tấn: ...

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Hai khắc sau, bức tường phía sau phủ Tướng quân có hai thân ảnh ngựa quen đường cũ nhảy ra, nghiễm nhiên không đặt mấy nhóm thủ vệ của phủ Tướng quân vào mắt.

Tạ Khuynh mặc một thân nam trang theo sau lưng Cao Tấn du tẩu trên nóc nhà. Hai người lên lên xuống xuống, giống như hai con thiêu thân đuổi nhau, lặng yên không tiếng động, lúc ẩn lúc hiện.

Tối nay Cao Tấn không đùa Tạ Khuynh như trước, sau khi ra khỏi phủ Tướng quân, hắn chỉ nói một câu: "Đuổi theo."

Nói xong, hắn cố ý không đợi nàng, phi thân mà đi.

Nếu là lúc trước, Tạ Khuynh sẽ bận tâm thân phận của mình, giả vờ yếu đuối gì đó. Nhưng bây giờ nàng thấy không cần thiết. Dù sao Cao Tấn đã biết thân thủ của nàng. Nàng có thể trốn khỏi hành cung sâm nghiêm, có thể trong lúc thị vệ không kịp hộ giá, một mình chém mười cung nhân mất trí, thực sự không có lý do gì để không theo kịp bước chân Cao Tấn.

Vì lẽ đó, Tạ Khuynh dứt khoát không thèm che giấu.

Mặc kệ Cao Tấn có hoài nghi hay không. Dù không biết sắp tới lão Tạ sẽ an bài thế nào, nhưng từ hành động 'ủy thác' của Thái thị có thể thấy, ngày này hẳn là không còn xa.

Nếu trong một khoảng thời gian ngắn nữa nàng phải giả chết rời đi, đến lúc đó lưu lại cho Cao Tấn sẽ chỉ còn là hồi ức, hắn có thể từ trong hồi ức mà hoài nghi ra cái căn nguyên gì được?

Cao Tấn ở phía trước vượt nóc băng tường, mới đầu còn thường hay ngoái lại nhìn Tạ Khuynh để bảo đảm nàng có thể đuổi theo. Nhưng nhìn mấy lần hắn liền không cao hứng. Sao hắn có thể lo lắng cho một người đi trên đầm lầy trong rừng như trên đất bằng sẽ đuổi không kịp hắn?

Hai người một trước một sau, từ thành Đông được nhiều quý nhân cư trú đi sang thành Tây.

Tạ Khuynh đứng ở đầu phố yên liễu đèn đuốc sáng trưng, bị cảnh tượng đêm khuya phồn hoa mê hoặc. Chẳng qua rất nhanh nàng đã phản ứng lại đây là chỗ nào, lặng yên nhìn sang Cao Tấn:

[ đây chắc là một con phố thanh lâu. ]

[ cẩu tử dẫn ta tới đây ăn khuya, hắn nghiêm túc sao? ]

[ thật sự nhìn người không thể nhìn bề ngoài, chậc chậc. ]

Cao Tấn thở dài, bất đắc dĩ giải thích với Tạ Khuynh:

"Đã qua nửa đêm, trên phố Chu Tước và phố Trường An đến cả quỷ còn không có, muốn ăn gì đó thì chỉ có thể tới đây."

Tạ Khuynh hai tay ôm ngực, bộ dáng 'ta lẳng lặng nghe ngươi nói dối'. Cao Tấn phát hiện mình giải thích cũng không rõ ràng được, dứt khoát không giải thích, trực tiếp hỏi nàng:

"Vì lẽ đó rốt cục nàng có muốn ăn hay không? Không muốn ăn thì trở về."

Một câu, trúng phóc vào tim Tạ Khuynh.

"Tới cũng tới rồi, đương nhiên phải ăn." Nàng quả quyết trả lời.

Cao Tấn không cao hứng liếc mắt nhìn Tạ Khuynh một cái, muốn nắm lấy tay nàng, bị Tạ Khuynh giơ tay cản.

Nàng rút cây quạt giắt bên hông ra, 'xoạt' một tiếng mở quạt, phong lưu phóng khoảng phẩy phẩy, nói:

"Ta thật là quá siêu phàm, như được thần linh mách bảo rằng Cao công tử sẽ dẫn ta đi mấy chỗ không đứng đắn, cả quạt cũng có mang theo đây."

Cao Tấn đáng giá nàng từ trên xuống dưới, lúc Tạ Khuynh chưa kịp phòng bị gì xuất thủ, đoạt lấy cây quạt, học theo bộ dáng nàng lúc nãy quạt cho mình vài cái:

"Cây quạt này nhìn thế nào cũng thấy hợp với vị công tử hàng thật giá thật là ta hơn."

Nói xong cũng không quay đầu tiến vào nơi xa hoa trụy lạc kia, sáo trúc từng tiếng yên liễu giữa đường. Tạ Khuynh bị đoạt mất cây quạt, đương nhiên là đuổi theo đòi lại.

Hai người dọc đường cãi nhau ầm ĩ, đi vào khu kiến trúc xa hoa nhất, lộng lẫy nhất của con đường yên liễu này - Xuân Phong lâu. 



Nơi này, dù Tạ Khuynh là người không quen thuộc lắm với mấy chỗ yên hoa cũng từng nghe nhắc tới, bởi vì quá có tiếng.

Nghe nói Xuân Phong lâu là một vị phu nhân gia đạo sa sút sáng tạo, các cô nương trong lâu chỉ bán nghệ không bán thân, mỗi người đều dựa vào kỹ nghệ xuất sắc của mình mà hấp dẫn người khác đến chiêm ngưỡng phong thái. Những Hoa nương có thể ở Xuân Phong lâu bộc lộ tài năng, ai cũng là mỹ nhân cầm kỳ thư họa, thi thư song tuyệt.

Hiếm có nhất là, Xuân Phong lâu này không chỉ mở ở kinh thành, nghe nói cả nước đều có chi nhánh của các nàng, cả Tạ Khuynh lúc còn ở biên quan cũng từng nghe nhắc đến, nói nơi đây là chiêu bài cho những nơi phong nguyệt ở Lễ triều cũng không ngoa.

Dù không bán thân, cũng có thể khuấy động thiên hạ, làm đám nam nhân say mê quên đường về, có thể thấy người sáng lập ra nơi này lợi hại bao nhiêu.

Lúc trước khi Tạ Khuynh nghe người ta nhắc đến nơi này, phản ứng đầu tiên chính là vào đây sẽ hao không ít tiền, dù sao cũng nổi tiếng khắp nước, chi phí đắt đỏ cũng là tất nhiên.

Không nghĩ tới đời này nàng cũng có cơ hội bước vào hội sở đỉnh cấp xa hoa này mở mang tầm mắt. Hạnh phúc tới quá bất ngờ.

Tạ Khuynh hít sâu một hơi, thu hồi vẻ kinh ngạc, bình tĩnh tự nhiên làm theo kịch bản.

Lúc vào cửa, Tạ Khuynh đoạt lại cây quạt, tinh thần phấn chấn bước vào khám phá nơi mà nam nhân thiên hạ này đều tha thiết ước mơ. Nhìn bóng lưng tiêu sái của nàng, Cao Tấn bỗng nhiên cảnh giác. Cái tật thấy mỹ nhân là không nhấc chân đi nổi của Tạ Khuynh, nam hay nữ nàng đều không ngại.

Có phải hắn đã mang nàng đi sai chỗ? Không hiểu sao hắn có chút hối hận.

Tạ Khuynh mang tâm thái tò mò khám phá đi vào Xuân Phong lâu tao nhã phong lưu. Vừa nhìn đã cảm khái điệu thấp xa hoa đúng là không tầm thường.

Lúc còn ở biên quan nàng từng đuổi theo Tô Lâm Kỳ vào một thanh lâu. Thanh lâu kia nồng nặc mùi son phấn, âm thanh du͙ƈ vọиɠ kêu gào, bầu không khí dâm uế hỗn loạn, làm Tạ Khuynh nhớ tới là đã khó chịu, cả đời không quên.

Đây chính là sự khác biệt của quán cơm lề đường và nhà hàng năm sao ư?

Một vị mỹ nhân phong thái yểu điệu đi ngang qua Tạ Khuynh, làn gió thơm tươi mát nhẹ lướt qua làm Tạ Khuynh quả thật muốn đi theo nàng. May mắn sau lưng bị một cánh tay khóa vào trong ngực, che lại mắt nàng, còn thuận tiện cướp đi cây quạt.

Tạ Khuynh bất mãn kéo bàn tay đang che mắt nàng ra, muốn thoát khỏi lồng ngực ai kia, nhưng tránh không thoát. 

Thấy vị mỹ nhân phong thái yểu điệu kia đi vào chỗ rẽ, Tạ Khuynh mới tiếc nuối thu hồi ánh mắt. Cao Tấn nhìn bộ dạng thấy sắc nổi lòng tham này của nàng, dùng quạt xếp che khẩu hình, thấp giọng trêu chọc bên tai nàng:

"May mắn nàng là nữ."

Nếu là nam, không biết sẽ háo sắc thành cái dạng gì. Cao Tấn nghĩ thế.

Tạ Khuynh lại cây ngay không sợ chết đứng:

"Tới cũng tới rồi, phải xem một chút chứ."

"Ta mang nàng tới ăn cơm, không phải mang nàng đi xem người." Cao Tấn nói.

Tạ Khuynh không sợ, nhún vai:

"Nhìn hoa nhìn cây nhìn mỹ nhân, khác gì nhau đâu?"

Cao Tấn hừ lạnh:

"Không, được, nhìn. Nếu không muốn trở về thì tự quản tốt mắt mình đi."

[ người này có tật xấu à, hay là đang ghen? ]

Cao Tấn thuận miệng đáp:

"Ta chính là đang ghen, làm sao? ]

Tạ Khuynh im lặng:

[ ta biểu hiện rõ ràng vậy sao? ]

[ làm sao hắn biết ta đang hoài nghi hắn? ]

Như chứng thực ý nghĩ của Tạ Khuynh, Cao Tấn nửa thật nửa giả đáp:

"Bớt nghĩ đông nghĩ tây đi, chớ mắng ta! Nàng nghĩ cái gì ta đều biết hết!"

[ ôi chao, nổ banh xác! ]

[ không sợ gió lớn đau đầu lưỡi! ]

[ Cao Tấn là con rùa đen vương bát đản. Ta mắng ngươi đó, ngươi làm gì ta? ]

[ có bản lĩnh thì nghe a! ]

Tạ Khuynh căn bản không để cảnh cáo của Cao Tấn vào mắt, trong lòng điên cuồng nghĩ đông nghĩ tây, điên cuồng mắng hắn.

Cao Tấn phát hiện dù bản thân có nghe thấy nàng thầm mắng mình, thì cũng đúng là không thể làm gì thật.

Tạ Khuynh vẻ mặt vô tội:

"Cao công tử, trong lòng ta chỉ có thể đem ngài khen thành đóa hoa, làm sao có thể mắng ngài chứ. Ngài đã lo lắng nhiều rồi."

Cao Tấn: ...

Nghẹn một cục tức, Cao Tấn thở dài một hơi, nghiến răng nghiến lợi:

"Vậy, thì, tốt!"

Hai người đang âm thầm cãi nhau, từ trên bậc thang tinh xảo đi xuống một quý phu nhân đeo khăn che mặt. Nàng y phục khéo léo, cử chỉ hào phóng, lúc hành tẩu so với quan gia phu nhân bình thường còn quý phái hơn.

Nếu không phải đây là chỗ đặc thù thì nhìn thấy vị phu nhân này, Tạ Khuynh sẽ cảm thấy như mình bước vào công hầu phủ đệ.

Hình như nàng không thường xuyên xuất hiện ở đại đường, sau khi xuống lầu, mấy cô nương ở đây mặc kệ đang làm cái gì, đều bỏ dở tiến lên hành lễ với nàng. 

Phu nhân kia nâng nâng tay, các cô nương mới về lại chỗ cũ.

Nàng nhìn lướt qua hành lang, liền trực tiếp đi về hướng Cao Tấn và Tạ Khuynh, ánh mắt đầu tiên dừng ở Cao Tấn, sau đó rất có hứng thú dừng trên người Tạ Khuynh đánh giá.

Đi đến trước mặt hai người, nàng đoan trang hành lễ, thật sự dùng lễ tiết của phu nhân công hầu phủ đệ mà chào. Vì quá mức chính thức, Tạ Khuynh vội vàng đáp lễ theo bản năng. Cao Tấn tiến lên nâng cánh tay của phu nhân kia đỡ dậy, thân thiết nói:

"Nguyên nương không cần đa lễ."

Hai người cử chỉ thân mật, Tạ Khuynh nhìn rõ trong mắt, khó mà không nghĩ lung tung:

[ ha! Tình nhân cũ a! ]

[ vị phu nhân có khí chất như vậy, sẽ không phải là ngoại thất mà cẩu tử nuôi bên ngoài chứ? ]

[ nếu là ngoại thất, sao cẩu tử không đón nàng ấy vào cung? ]

Cánh tay Cao Tấn lần nữa đặt lên vai Tạ Khuynh, bàn tay vòng đến trước mặt nàng, bụm miệng nàng, ánh mắt đều là cảnh cáo.

Tạ Khuynh cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt kháng nghị im ắng giao lưu.

Vị Nguyên nương phu nhân kia mỉm cười nhìn hai người, sau một lúc lâu mới hỏi Cao Tấn:

"Cao lang, ngài còn chưa giới thiệu với nô gia vị công tử này là ai."

Cao Tấn đang muốn mở miệng, Tạ Khuynh một tay giật phăng bàn tay đang che miệng nàng, dùng giọng nam cướp lời:

"Ta là quan nhân của hắn."

Lúc nãy Nguyên nương đã nhìn ra Tạ Khuynh là nữ giả nam, lại không ngờ nàng mở miệng ra lại là giọng đàn ông đến không thể đàn ông hơn nữa. Nguyên nương giữ vững bình tĩnh cũng không khỏi nghi hoặc.

"Các hạ là vị lang quân?" Nguyên nương thăm dò hỏi.

Tạ Khuynh thoải mái gật đầu, dùng giọng nam đáp lời:

"Đương nhiên, không thể giả được!"

"Vậy... Hai vị..." Nguyên nương lại hỏi.

Tạ Khuynh lại tiếp:

"Không có nha, ta là quan nhân của ngài ấy! Cao lang của ngươi đổi khẩu vị rồi. Bây giờ ngài ấy thích kiểu như ta."

(Quan nhân: trai bao.

ƯattpadTaiTheTuongPhung)

Nguyên nương bị Tạ Khuynh nói cho lọt vào sương mù, cũng sắp tin tưởng. Cao Tấn ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, kéo cổ tay Tạ Khuynh trực tiếp đi lên lầu, vừa đi vừa nói:

"Nguyên nương đừng nghe nàng. Trích Tinh các trống sao?"

Nghe Cao Tấn nói, Nguyên nương mới phản ứng lại, đi theo hai người lên lầu:

"Trích Tinh các ngoại trừ ngài thì ai dám dùng, hôm nay uống rượu gì?"

Cao Tấn cũng không quay đầu, đáp:

"Ngươi cứ an bài."