Lục Hàn không thể vào được, bởi vì Hòa Linh vẩy đầy độc dược cạnh cửa sổ, đây cũng là nguyên do nàng có thể ở đây một mình.

Lục Hàn tươi cười rạng rỡ nhìn Hòa Linh, Hòa Linh đi tới bên cửa sổ, tốt bụng hỏi "U, ngài đây là trách, tại sao không vào được sao! Ha ha!"

Từ từ đều là giễu cợt!

Lục Hàn buông tay, hết sức vô tội: "Ta còn không muốn chết, cho nên không biết Sở tiểu thư có thể cho ta vào cửa hay không!"

Thật ra thì y muốn vào vẫn có thể, nhưng tùy tiện đi vào như vậy, hình như cũng không tốt, vừa có vẻ không có phải phép, trúng độc trở về còn phải xử lý, không bằng khách khí một chút, như vậy xem ra cũng tốt hơn! Hòa Linh đưa cho y một viên thuốc, Lục Hàn trực tiếp nuốt vào, sau đó nhảy vào gian phòng!

Xảo Âm vẫn luôn đứng ở một bên, cũng không nói chuyện, Hòa Linh nhàn nhạt cười, nói: "Không biết ngài có cái gì chỉ giáo?"

Lục Hàn nói: "Ghé thăm nàng một chút mà thôi, lần trước, không có chuyện gì chứ?" Chuyện Sở gia, tất cả y đều nắm trong lòng bàn tay!

Hòa Linh quay một vòng, "Huynh cảm thấy thế nào! Ta tốt không thể tốt hơn, sảng khoái tinh thần. Có điều tiếp đó, có vài người vẫn chưa xong, có điều ta bây giờ còn chưa có đổ ra công phu trừng trị nàng ta."

Lục Hàn cũng không hỏi tới nhiều, y thật ra thì không biết rõ nguyên do Hòa Linh giả trang thành nam trang trở lại kinh thành, nhưng nhìn nàng bộ dạng môi hồng răng trắng như vậy, đã cảm thấy cực kỳ vui mừng, y nghĩ, mình nhất định là bị bệnh, nhiều đại gia khuê tú như vậy, y lại không thích, nhưng nhìn dáng vẻ nàng lòng dạ độc ác, đã cảm thấy đặc biệt vui vẻ! Không sai, y nhất định là bị bệnh! Người bình thường làm gì có thẩm mỹ này! Có điều ngẫm nghĩ lần nữa, chính y vốn cũng không phải là người bình thường gì, cho nên cũng là chuyện đương nhiên!

Lục Hàn cũng không hỏi nhiều hơn về chuyện Từ Trọng Xuân, chỉ nói: "Nàng vì sao phải như vậy!"

Hòa Linh nhíu mày, chỉ cảm thấy Lục Hàn quản hơi nhiều, nàng từ trước đến giờ không quá vui vẻ bị người khác quản lý, mà Lục Hàn rất nhanh liền phát giác Hòa Linh trong mắt không hài lòng, giải thích: "Ta không có ý gì khác, nàng không muốn nói, thì thôi! Không cần suy nghĩ quá nhiều!" Nói xong ngồi xuống, thong thả ung dung châm trà, Hòa Linh đặc biệt thích nhìn tay của Lục Hàn, ngón tay của y thon dài, không giống nam tử bình thường thô ráp, khiến cho người ta cảm thấy đặc biệt tốt!

"Ta là muốn giúp cữu cữu của ta báo thù! Không có đạo lý Lan Vũ chết chính là chết đi, mặc dù ta không mấy thích nàng ấy, nhưng nàng ấy không có làm gì ta, hơn nữa, nàng là nữ nhi của cữu cữu ta, ta phải trợ giúp cữu cữu!" Hòa Linh cũng không biết tại sao, đột nhiên lại nói ra ngoài!

Lục Hàn mỉm cười, y nói: "Mọi chuyện nên cẩn thận, nếu như chuyện kia thật là cùng phủ Thừa Tướng có liên quan, phủ Thừa Tướng cũng không phải ngồi không, nàng đừng dẫn lửa thiêu thân!" Nghĩ đến vệc Hòa Linh giả trang thành nam tử, y lập tức liền hiểu những việc nàng làm, cũng không khuyên nhủ, nhưng lại nói: "Có chuyện gì tìm ta, ta sẽ giúp nàng! Nếu như người của nàng có vấn đề, tới túc thành Hầu phủ, ta sẽ an bài!"

Hòa Linh gật đầu, nàng mỉm cười nói: "Đây là trả nợ sao?"

Lục Hàn thưởng thức trà nhíu mày, hồi lâu, nói: "Ta cũng cần trả nợ sao?"

Hòa Linh lập tức bẻ ngón tay: "Phải a, ta cứu huynh hai lần, huynh xem, lần đầu tiên là huynh trúng độc núp ở nhà ta; lần thứ hai là lúc mười lăm tháng giêng, ta cứu huynh hai lần, huynh nên hồi báo ta đấy! Huynh a, cũng không thể quá mức vì tư lợi, nếu như thiếu ân tình của người khác không trả, sẽ bị trả thù!"

Hòa Linh lời thề son sắt, Lục Hàn bật cười: "Nàng nói ngược lại lại mấy phần đạo lý, cho nên, có vấn đề nàng tìm ta tốt lắm. Có điều, lại nói, hai chúng ta cần gì phải coi là quá mức rõ ràng! Nàng nói đúng không?"

Hòa Linh hừ lạnh: "Huynh là gì của ta sao! Thật là không coi mình là người ngoài, ta nhưng nói cho huynh biết, dù là người Sở gia chọc giận ta...ta cũng là muốn từng phút đồng hồ liền nổi dóa, huynh cũng như vậy! Ngàn vạn lần không được chọc tới ta! Lão nương không dễ chọc!"

Nghe nàng dương dương hả hê nói, Lục Hàn cảm thấy tay mình chỉ hơi ngứa chút, một tiểu cô nương gia, lại vẫn dám ở trước mặt y tự xưng lão nương, thật là càng không đáng tin cậy!

Nghĩ đến chỗ này, y cảm khái nói: "Nàng nói chuyện cho đang hoàng!"

Hòa Linh không để ý y, lườm y một cái, ngay sau đó nói: "Kia. . . . . . Lục Hàn, ta nghe nói huynh võ nghệ rất cao!" Nàng nghĩ đến liền hỏi!

Lục Hàn trầm mặc một cái nói: "Vẫn tính là thật tốt, sư phụ của ta là ngự tiền Đại Thống Lĩnh. Nàng nên nghe qua người này, ông ấy trên giang hồ năm đó là xếp thứ nhất, có điều võ nghệ của ta cũng không học rất tốt thôi!"

Hòa Linh ồ một tiếng, nói: "Vậy sao huynh còn có thể bị ta công kích!" Nàng cười híp mắt hỏi. Lục Hàn tâm tình đột nhiên muốn chửi má nó, không phải hi vọng nàng toát mồ hôi, bệnh thương hàn mau tốt sao! Nàng cũng không khách khí, thiếu chút nữa để cho y thành thái giám, dạo này, làm người quá mức không dễ!

Lúc này, Lục Hàn lựa chọn bỏ quên là bởi vì chính mình là nguyên nhân Hòa Linh mới bị thương hàn!

"Sau đó thì sao, nàng là muốn nói mình võ nghệ so với ta tốt hơn?" Lục Hàn hỏi.

Hòa Linh cười híp mắt: "Vậy cũng cũng không phải! Có điều Lục Hàn, huynh phải biết, là bởi vì huynh, ta mới bệnh thương hàn đó a!" Nàng chính là muốn nói cái này!

Xảo Âm lúc này đã đứng ở trong góc vẽ lôi thôi rồi, hai người này nói chuyện phiếm, thật là làm cho người ta nhìn không hiểu!

"Sau đó thì sao! Nàng muốn ta giúp nàng làm cái gì?" Lục Hàn cuối cùng là đã đánh giá thấp Hòa Linh. Nói nhiều như vậy, là vì rút ra là y chính là nguyên nhân nàng mới bệnh thương hàn? Nói như vậy, nàng trên bảng ghi chép lại có thể lần nữa ghi danh thêm một khoản, y thiếu nàng, thật đúng là rất nhiều đấy!

Hòa Linh vui vẻ: "Đúng vậy, ta giúp cái người này nhiều lần, huynh còn để cho ta không vui, này hết sức không đúng, cho nên, huynh phải giúp ta a!"

Lục Hàn nhìn chằm chằm ánh mắt của Hòa Linh : "Giúp thế nào?"

Hòa Linh: "Hy sinh danh dự của huynh giúp ta từng cái!" Nàng chỉ vào y, trong tươi cười mang theo từng tia lấy lòng, điều này làm cho Lục Hàn càng thêm cảnh giác.

Hòa Linh sẳng giọng: "Cái đó, ta là rất hi vọng Tạ Nam có thể tới giết ta, huynh biết, bị giết ta tất nhiên sẽ không thành công! Nhưng mà ta lại có biện pháp để cho y Thân Bại Danh Liệt! Nhưng bây giờ y không trúng kế, ta chỉ cảm giác, mồi nhử của ta ở dưới không đủ lớn! Cho nên, huynh hy sinh ngươi một chút danh dự, để tăng độ tin cậy, cũng để cho hung thủ giết ta! Y xuống tay mới có thể sảng khoái. Huynh cảm thấy như thế nào?"

Lục Hàn rốt cuộc đã hiểu, y liếc nhìn Hòa Linh, hỏi "Vậy nàng đến nói một chút! Nàng muốn như thế nào bố trí ta? Chẳng lẽ. . . . . ." Lục Hàn cảnh giác nhìn Hòa Linh, chậm rãi nói: "Nàng cũng không phải là muốn nói, ta thích trai đẹp chứ?"

Hòa Linh không có cái đuôi, nếu như có cái đuôi, đại khái sẽ phải bắt đầu lắc lư, nàng tiến tới bên cạnh Lục Hàn, nụ cười hết sức đáng yêu: "Đúng vậy, ta chính là muốn nói như vậy, huynh thật thông minh đấy. Huynh cảm thấy cái chủ ý này hay không? Lại nói, chúng ta thật là tâm ý tương thông, ta còn chưa nói, huynh đã biết!"

Lục Hàn lúc này rất không muốn cùng người khác tâm ý tương thông, nhưng nhìn nàng bộ dạng đáng yêu mang theo một chút xíu nhanh trí, lập tức lại cảm thấy tâm tình hết sức đặc biệt, trầm mặc một chút, y chậm rãi nói: "Có thể là có thể. . . . . ."

Hòa Linh nghe cái giọng nói này cũng biết, vãi còn có thể, quả nhiên!

"Nhưng mà thôi. Chuyện hy sinh danh dự lớn như vậy, nàng cũng không thể hoàn toàn hố ta!"

"Sau đó thì sao!" Lần này đổi lại Hòa Linh tới hỏi, Lục Hàn nở nụ cười, chộp ngay lấy tay Hòa Linh, Hòa Linh vung tay hai cái, không buông ra, tức giận: "Huynh làm gì thế! Tiểu tặc, chớ có chiếm tiện nghi của ta!"

Lục Hàn nghiêm túc nói: "Ta bị truyền tật xấu như vậy, thì không thể thành thân, nhất định không có cô nương nhà nào chịu lấy ta...ta một lần khó khăn cả đời độc thân hay sao? Cho nên, nàng phải bồi thường ta!"

Hòa Linh tiếp tục hất tay: "Huynh mau buông ra!"

Lục Hàn: "Ta không buông, nàng phải làm vợ ta!"

"Bốp!" Hòa Linh lập tức vùng vẫy Lục Hàn, nhân tiện, không cẩn thận đánh tới mặt của y, Hòa Linh lập tức liền lui về phía sau môt bước, nắm được túi thơm bên hông. Lục Hàn nhìn nàng như vậy nào còn cái gì không hiểu, tiểu cô nương này, lòng phòng bị cũng quá nặng, chẳng lẽ thật đúng là cảm giác mình sẽ trả thù sao!

Y uất ức nói: "Nàng không muốn cũng không cần đánh người! Ta anh tuấn như vậy, nàng đánh hư, mình mới thua thiệt chứ!"

Hòa Linh tỉ mỉ quan sát, phát giác Lục Hàn lại không có bộ dạng tức giận, không nhịn được buông lỏng mấy phần, nàng sẳng giọng: "Ai muốn làm nàng dâu của huynh, huynh không cần nghĩ quá nhiều! Nếu như huynh Không muốn thì thôi! Nhưng mà ta lại  muốn nói cho huynh biết, ta muốn đem nhân phẩm của huynh chiêu cáo thiên hạ, ta giúp cái người này nhiều lần, mỗi lần đều là đại sự, đều là chuyện cứu tánh mạng của huynh, nhưng còn huynh. Còn huynh! ! ! Cái người này một chút xíu hy sinh danh dự cũng không chịu! Huynh thật là cho túc thành Hầu phủ mất mặt, cha huynh biết không? Mẹ huynh biết không? Cả nhà huynh biết không?" Hòa Linh thật là nghĩa chánh ngôn từ hình.

Lục Hàn cười: "Nhưng nếu như phụ thân mẫu thân ta nghe tin tức đó, xui xẻo là nàng nha, tiểu cô nương! Nhưng nàng biết, nếu như chuyện ta trước liền cùng bọn họ giải thích rõ, vậy thì chớ bàn những thứ khác! Lại nói, cái người này thật đúng là uy hiếp người!"

"Ta mặc kệ, ta đều giúp huynh nhiều lần như vậy rồi, huynh giúp ta một lần đi! Giúp ta một lần đi!" Hòa Linh nhõng nhẽo.

Lục Hàn đột nhiên liền ngây ngẩn cả người!

Hòa Linh: "Thế nào?"

Thật ra thì không riêng gì Lục Hàn ngây ngẩn cả người, Xảo Âm cũng ngây ngẩn cả người, theo bọn họ từ trước tới giờ cũng không có thấy qua Hòa Linh như thế, trong ngày thường, nàng trước sau như một đều là cực kỳ bình tĩnh, làm gì có tình huống như thế!

Hòa Linh phản ứng kịp, cũng có chút ngượng ngùng, nàng hung dữ nói: "Nhìn cái gì vậy!"

Thật sự cùng Lục Hàn có chút quen rồi, nàng thế nhưng không cẩn thận liền lộ ra tính tình của mình, Hòa Linh cảm thấy, như vậy hết sức không tốt!

"Ta. . . . . ."

"Được rồi, ta đồng ý với nàng! Nàng đi cùng người khác nói ta thích trai đẹp đi! Không sao!" Lục Hàn đột nhiên cứ như vậy mở miệng!

Lần này đổi lại là Hòa Linh ngẩn người, Lục Hàn mỉm cười: "Giúp nàng là phải!"

Tương lai muốn cưới về nhà làm vợ, hiện tại giúp một tay có quan hệ gì! Hơn nữa, nàng lực chiến đấu mạnh, cũng đại biểu y lực chiến đấu mạnh! Đây là chuyện tốt!

Nghĩ như vậy, Lục Hàn thế nhưng cảm giác mình buôn bán lời, kiếm đặc biệt nhiều!

Y nói: "Có điều, nói chuyện phải có kỷ xảo!"

Hòa Linh mắt trợn trắng: "Cái này cần huynh dạy sao?"

Lục Hàn gật đầu: "Cái này thật đúng là cần ta dạy, nàng biết không? Khuyết điểm lớn nhất của nàng chính là nói chuyện quá mức trực bạch, có mấy lời, không thể trực bạch như vậy mà nói, rất dễ dàng làm cho người ta ghét, dĩ nhiên, ta hiểu biết rõ nàng không xấu, nhưng đàm tiếu nhân gian lặng lẽ đem người giải quyết mới phải nghiêm chỉnh, chỉ biết đùa bỡn hung ác không có ý nghĩa! Nàng bây giờ đang ở giai đoạn chỉ biết đùa bỡn! Như nàng vậy chỉ biết nói hâm dọa, trừ làm cho lòng người sinh cảnh giác, thật ra thì không có ích lợi gì, dư thừa không cần phải nói, trực tiếp động thủ mới phải nghiêm chỉnh!"

Hòa Linh kinh ngạc nhìn Lục Hàn, Lục Hàn mỉm cười: "Không cần quá sùng bái ta!"

Hòa Linh nghiêm túc: "Có người từng nói với huynh, người tâm cơ cũng quá là nhiều hay không!"

Lục Hàn vô tội nói: "Ta còn chưa nói gì chứ, cái gì tâm cơ không tâm cơ a! Ta chỉ là nói cho nàng biết nên làm gì, có lúc mình buông lời  công phu, người khác cũng đã xử lý xong mình. Dĩ nhiên, nàng làm rất nhiều hành động cũng cho ta cảm thấy xem thế là đủ rồi, sau cẩn thận nghĩ, cũng có đạo lý. Cho nên, chuyện cụ thể xem!"

Hòa Linh nghe y vòng một vòng, nói ra kết quả như vậy, cảm khái nói: "Huynh thật ra nói chuyện cùng thúi lắm!"

Lục Hàn cảm thấy tay mình ngứa ngáy, thật là nhớ đánh cái mông của nàng, "Nữ hài tử nói chuyện không nên thô tục như vậy, nếu để cho ta nghe thấy, ta sẽ không giúp nàng!"

Hòa Linh nhe răng!

Trong lúc nhất thời, bên trong nhà tình hình ngược lại hài hòa.

Hai người lại hàn huyên một lát, Lục Hàn liền rời đi, Lục Hàn vừa đi, Từ Trọng Xuân tới đây ngó dáo dác: "Sao, tiểu tình nhân đi rồi à?"

Hòa Linh cười lạnh: "Có thể không nói hưu nói vượn không! Ta cùng với y, không có quan hệ gì!"

Từ Trọng Xuân cảm thấy, thật là lừa gạt đứa bé ba tuổi đứa bé, thật là đánh chết cũng không tin! Có điều lúc này, vẫn là không muốn phơi bày, tiểu cô nương cũng da mặt mỏng. Buổi tối hôm đó, Sở Vân đầu tiên là dán chiến thư ở trên hoàng bảng sẽ cướp pháp trường, sau lại đi đập cửa chính phủ Thừa Tướng, vì để cho chuyện càng đẹp mắt một chút, y thật đúng là nghe lời Hòa Linh, trực tiếp đập một lỗ thủng lớn, thật là theo chiều gió! Sáng sớm ngày hôm sau, Hòa Linh vừa tỉnh liền nghe phía ngoài tương đối nhốn nháo, thì ra là chuyện này làm cho náo loạn lên, nghĩ đến cũng đúng, chuyện lớn như vậy, thế nào không chọc cho mọi người oanh động. Mọi người ngươi một lời ta một lời, nói hết sức náo nhiệt.

Thấy Hòa Linh ra ngoài, có người hỏi: "Ngươi đã biết Đổ Thừa Vân Phong đến tột cùng ở nơi nào không?"

Hòa Linh nhướn mày cười: "Ta lại không nhận được tiền! Tại sao muốn nói cho người khác biết! Có điều phủ Thừa Tướng. . . . . . Ha ha!"

Mọi người xem y hình như đối với phủ Thừa Tướng rất là không thích, cũng đều vây quanh, hỏi tam vấn tứ, Hòa Linh tốt bụng nói: "Ta không cảm thấy hứng thú! Cái này cũng không phải là chuyện Lục Hàn thích trai đẹp! Dính đến mạng người đấy! Ta không  thể tùy tiện nói, lại không người cho tiền!"

Hiện trường lập im lặng đến mức rớt một cây châm cũng có thể nghe! Mọi người cố gắng nghĩ làm bộ như mình không tồn tại, Nhưng mà lại là không đi, đều là dựng lỗ tai lên, Hòa Linh cười híp mắt đến bên cạnh bàn, tiểu nhị liền tranh thủ bữa ăn sáng đưa tới, bởi vì Hòa Linh thích"Nói xằng nói bậy" mấy ngày nay trong tiệm của bọn họ  buôn bán rõ ràng tốt hơn nhiều! Hòa Linh cũng sẽ không nhiều lời những thứ khác, chỉ cần Lục Hàn lặng yên không tiếng động không nói, thì tương đương với chấp nhận chuyện này, cái này cũng nói một chút, cho nên Hòa Linh mới dám nói như vậy!

Chỉ cần nàng biết nhiều, lại cái gì cũng dám nói. Như vậy phủ Thừa Tướng sẽ đứng ngồi không yên! Hòa Linh chính là muốn khiến Tạ Nam tới giết mình, mình cũng biết, Tạ Nam là có thể thuê người khác, nhưng nàng nghiên cứu tính tình của Tạ Nam, Tạ Nam là một người mọi việc đều yêu cầu cẩn thận, hơn nữa y đối với người khác trình độ tín nhiệm rất thấp, đặc biệt là tại một thời kỳ đặc biệt như vậy, y không phải Tạ Tư Nồng, nếu như y xảy ra chuyện, sẽ không có một Triệu uyển Oánh để làm bia đỡ đạn. Mà y dùng người khác, cũng khó bảo đảm người kia bị bắt sẽ không trở mặt, cho nên Hòa Linh tin tưởng, tin tưởng người này nếu như giết nàng, sẽ đích thân đi! Lan Đại Phú cho dù có hiểu biết rõ hung thủ cũng chưa chắc dám động thủ, bởi vì ông nhát gan sợ phiền phức, nhưng nàng là một người không che đậy miệng, hơn nữa không chừng nàng còn biết nhiều hơn cái gì, vậy thì đáng giá cho y tới giết rồi!

Hơn nữa, hiện tại cũng có người khác hiềm nghi, giống như. . . . . . Lục Hàn! Nàng yêu sách  Lục Hàn thích trai đẹp, nếu như nàng bị người giết chết rồi, khó bảo toàn sẽ không có người hoài nghi đến trên người Lục Hàn! Mà trên thực tế, Hòa Linh cũng quả thật tính đến bên trong lòng của Tạ Nam, y hiện tại vô cùng lo lắng người này lại nói xảy ra cái gì! Không riêng gì chuyện giết Lan Vũ, còn có cái khác, mấu chốt là, không biết nàng biết bao nhiêu! Đây là không biết, hơn nữa đột nhiên xuất hiện, không có bối cảnh, không biết là người nào, biết được bí mật rất nhiều người trong kinh, một người như vậy phải diệt trừ!

Thật ra thì gần đây trong khoảng thời gian này, phủ Thừa Tướng chuyện tình thật là không phải ít! Giống như là Đổ Thừa Vân Phong, Đổ Thừa Vân Phong là hận độc Triệu Uyển Oánh, mà bây giờ Triệu Uyển Oánh bị giam ở trong tù, cho nên y để mắt tới phủ Thừa Tướng, cũng không ngoại lệ! Sáng sớm Tạ Thừa Tướng cũng đã vào cung bẩm báo chuyện này rồi. Một lòng dạ độc ác giết người không chớp mắt Đổ Thừa Vân Phong đã để người rất lo lắng, bây giờ còn có một không che đậy miệng kẻ điên! Tạ Nam nắm quả đấm, có lẽ. . . . . . Y nên thừa dịp hiện tại tất cả mọi người đem tầm mắt đặt ở chuyện Đổ Thừa Vân Phong muốn cướp pháp trường, giải quyết xong cái tên họ Bạch kia! Ngày kia là ngày cướp pháp trường, nếu như họ Bạch kia không nhìn tới, chính là cơ hội cao nhất giết chết nàng! Tạ Nam tổng hợp suy tính, nghĩ như vậy, chính là chờ lúc Tạ Thừa Tướng trở lại bẩm báo ý nghĩ của mình! Thật ra thì Tạ Thừa Tướng cũng đang nghĩ chuyện này, ông đương nhiên không sợ một Lan Vũ chết đi, nhưng chỉ sợ chính là, người này biết nhiều chuyện hơn!

Mà Tạ Nam cũng là ý tưởng giống nhau, lúc trước Đổ Thừa Vân Phong tìm được cửa hàng của Tạ gia bọn họ, chưa chắc không phải là không có những người này ở trong đó trù mưu!

"Nghĩa phụ, không diệt trừ y, luôn cảm thấy không yên ổn! Hơn nữa con đã từng lặng lẽ đi bên cạnh y xem qua, bên cạnh y có một cao thủ, người nọ vẫn luôn ở trong phòng, rất ít ra ngoài, con thậm chí hoài nghi, người kia có phải Đổ Thừa Vân Phong hay không!" Người kia luôn đeo khăn che mặt, y cũng rất ít ra cửa, thật ra thì Tạ Nam cũng phân tích qua, cõi đời này cao thủ không biết tên quả thật sẽ có, nhưng chưa thấy được sẽ nhiều như vậy, y tóm lại cảm thấy, mấy ngày này kinh thành thật sự quá không tầm thường!

Tạ Thừa Tướng nghe được Tạ Nam nói như vậy, lập tức ngẩng đầu: "Đổ Thừa Vân Phong?"

Tạ Nam hết sức nghiêm túc: "Con không xác định, có điều hoài nghi! Luôn là cảm thấy không đúng lắm, nếu là hộ vệ, không có đạo lý luôn là đợi ở trong phòng, không bằng. . . . . . Lúc xế chiều con tìm người qua thử dò xét một cái!"

Tạ Thừa Tướng trầm tư, theo ý y, nếu như người này là Đổ Thừa Vân Phong, như vậy chuyện ngược lại dễ làm rất nhiều!

"Cứ quyết định như vậy, ngươi đi thử dò xét, nếu như thật là Đổ Thừa Vân Phong, không nên khinh dịch bứt dây động rừng, y nếu ngày mai muốn cướp pháp trường, vậy tất nhiên không sẽ cùng tên Bạch công tử ở chung một chỗ, như vậy thì chúng ta xuống tay thời cơ tốt, giết y, sau đó tố cáo người bên cạnh y là Đổ Thừa Vân Phong! Muốn đem tất cả làm liền một mạch! Ta không muốn nhìn người này lúc bị bắt nói chuyện bậy bạ!" Tạ Thừa Tướng giao phó!

Tạ Nam đáp.

Tất cả đều đang trong suy tính của Hòa Linh, cũng không có đặc thù gì, thật ra thì y vừa bắt đầu lúc dịch dung Sở Vân liền có chút chếch theo hướng Đổ Thừa Vân Phong, đây cũng là kết quả nàng muốn! Hiện tại tất cả đều trong dự liệu của nàng, mà Tạ Nam sẽ đến thử dò xét, cũng trong dự liệu của nàng, cũng không đặc biệt ngoài ý muốn! Về phần y buổi tối hạ độc, càng thêm để ý liệu bên trong rồi! Nếu như là độc dược là có thể kiểm tra ra, bọn họ cũng sẽ cẩn thận, nhưng nếu như xuống thuốc tiêu chảy thì lại khác! Bọn họ phải làm, chỉ hi vọng là có thể khiến cho Hòa Linh ở lại khách điếm, mà Hòa Linh ngược lại cũng như mong muốn của bọn họ!

Hôm sau!

Một buổi sáng tinh mơ khách điếm cũng không có người nào, hôm nay là ngày Triệu Uyển Oánh bị xử trảm, không ít người đều đi xem, thật ra thì bình thường xử trảm đều là vào mùa thu, nhưng là bởi vì  năm nay mùa thu có khoa cử, vì vậy phần lớn cũng để sang năm, năm nay như vậy, rõ ràng chính là câu cá! Bọn họ cảm thấy là như vậy, người khác chưa chắc thấy.

Hòa Linh sáng sớm đang ở trong phòng không có ra cửa, tiểu nhị đem điểm tâm đã bưng lên, Xảo Âm nhận lấy, tiểu nhị hướng bên trong phòng thăm dò chút, hỏi "Hôm nay nghe nói có người bị xử trảm ở pháp trường, Bạch công tử không đi xem sao!" Ngược lại dáng vẻ rất nhiệt tình.

Mà hôm qua hạ thuốc tiêu chảy, cũng chính là người này, Hòa Linh tự nhiên không có ăn, có điều lại giả vờ làm bộ dáng yếu ớt!

Xảo Âm nói về: "Công tử nhà ta không thoải mái! Cũng không thể đi!"

Tiểu nhị cười lui xuống, lại đi một căn phòng khác, quả nhiên tên hộ vệ kia không có ở đây, y kiểm tra qua, vội vàng đi xuống bẩm  báo Tạ Nam!

Tạ Nam lần nữa cùng y xác nhận: "Tên hộ vệ kia thật không có ở đây?"

Tiểu nhị nói: "Thật không có ở đây!"

Vừa nói như vậy, Tạ Nam yên tâm mấy phần, y lãnh khốc cười một tiếng, trong nháy mắt bẻ gảy cổ của tên tiểu nhị! Đem thi thể giấu kỹ, nhanh chóng đổi xong y phục! Tạ Nam toàn thân áo đen, lặn lẽ lên lầu hai, y trừ mình ra, ai đều là không tin. Lúc này, khách sạn bản thân cũng không có người, y sờ tới cửa phòng Hòa Linh, bên trong nhà hết sức an tĩnh, y lại đi đến bên cạnh, nghe được bên trong có nam nữ giọng nói, kết luận Bạch công tử cùng nha hoàn đều ở đây, vì vậy yên lòng, y cơ hồ không có do dự trực tiếp đẩy cửa tránh vào.

"Ngươi trở lại?" Âm thanh có mấy phần suy yếu.

Tạ Nam cầm dao ngắn, từng bước một đi tới bên giường, không chút do dự liền đâm xuống. Có điều đao mới vừa đến chăn, bị người bắt được bàn tay, y lấy làm kinh hãi, ngay sau đó biết mình trúng kế.

Mặc dù khách điếm không có người nhiều, nhưng âm thanh lớn như vậ, còn là hấp dẫn lực chú ý của người khác, Hòa Linh từ gian phòng khác ra ngoài, đứng ở cửa cười lạnh nói: "Tạ Nam, ngươi giết Lan Vũ diệt khẩu, hiện tại lại muốn tới giết ta diệt khẩu sao!"

Tạ Nam tính toán, nào dám nhiều lời, chỉ muốn nhanh chóng thoát thân, có điều không đợi y phản ứng, Sở Vân ngược lại lần nữa vọt lên!

Tạ Nam cũng không phải Sở Vân hung thủ, có điều Sở Vân hình như không vội, chỉ dây dưa với Tạ Nam, làm cho người ta càng ngày càng nhiều. Đợi đến người càng nhiều hơn, y nhanh tháo khăn che mặt Tạ Nam ra!

"Quả nhiên là ngươi!"